Trong căn phòng tối tăm, Lâm Nhược Kỳ lặng lẽ ngồi cô độc trên sofa, trong đầu liên tục hiện lên, cảnh tượng mà mình trông thấy trước cổng cao ốc Gia Nguyên mấy tiếng trước.
Trưa hôm nay, cô đi lượn phố ở gần Gia Nguyên, ai ngờ đúng lúc tòa nhà bốc cháy.
Đương lúc cô định rời khỏi nơi nguy hiểm đó thì sửng sốt trông thấy Cố Hạo Ninh và một cô gái được người ta cõng ra khỏi biển lửa, đưa lên xe cấp cứu.
Nhìn Cố Hạo Ninh khắp người đầy vết thương, Lâm Nhược Kỳ bàng hoàng đến không nói nên lời, con tim run rẩy như muốn vỡ tan.
Cô theo xe cấp cứu chạy đến bệnh viện, cuối cùng đã nhìn rõ mặt người con gái mà Cố Hạo Ninh đang lo lắng khôn xiết, chính là cô gái anh đã ôm trước cửa tòa nhà làm việc.
Cô đứng lặng nhìn Cố Hạo Ninh siết chặt tay cô ta, không ngừng nói những lời cô nghe không rõ, anh nhìn cô gái ấy với vẻ hoảng hốt, bi thương và tha thiết biết bao! Lâm Nhược Kỳ chưa bao giờ trông thấy một Cố Hạo Ninh với vẻ mặt như thế. Cô đờ đẫn nhìn chồng mình bất chấp vết thương trên người, chỉ một mực ngồi bên cạnh giường bệnh của cô gái đó, liên tục kêu gào, nghẹn ngào...
Cô không biết mình đã về nhà bằng cách nào, cũng chẳng biết rút cuộc bản thân đang chịu đựng những gì, kìm nén những gì. Chẳng lẽ cô cho rằng không vạch trần anh, hai người vẫn có thể tiếp tục đóng kịch ư? Cố Hạo Ninh vẫn sẽ trở về bên cô ư?
Suốt đêm, Lâm Nhược Kỳ ngồi trên sofa trong phòng khách, ngẩn ngơ nhìn cánh cửa. Cố Hạo Ninh đã hứa với cô, mỗi đêm đều về nhà, anh đã hứa với cô, anh nhất định sẽ làm được.
Đến khi từng tia nắng vàng vọt từ ngoài cửa sổ trườn vào, khiến cả gian nhà sáng bừng, phơi bày tất cả những hư vô và tự dối mình kia, Lâm Nhược Kỳ cuối cùng mới vỡ lẽ, có những thứ đã chết thật rồi.
Ánh nắng ban mai rạng rỡ biết bao, nhưng tại sao cô chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương?
Ông xã của cô, người chồng mà cô đầu ấp tay gối gần mười năm, bây giờ trong mắt chỉ còn mỗi cô gái mặt trắng bệch và yếu ớt đang nằm trên giường bệnh đó! Còn cô? Cô là gì chứ?
Thì ra tình yêu suốt hai mươi mấy năm đều là giả dối! Chỉ có mình cô sống trong mộng mơ của riêng mình, sống trong những lời bịa đặt của bản thân, hơn hai mươi mấy năm, hai mươi mấy năm! Không ngờ cô lại ngốc nghếch, lại ngu xuẩn đến thế!
Lâm Nhược Kỳ phá lên cười, tiếng cười cay đắng đến xé nát tâm can. Thì ra, khi một người đau đến cùng cực, tuyệt vọng đến cùng cực lại có cảm giác như vậy, cuối cùng cô đã hiểu, đã hiểu...
Nửa tháng sau, Vu Tiểu Phong xuất viện. Vào một trưa ánh nắng chan hòa, Lâm Nhược Kỳ đến trước cửa cao ốc Gia Nguyên, cô biết rõ hai hôm nay, Cố Hạo Ninh phải họp kín, không có thời gian đến tìm Vu Tiểu Phong.
Cô cầm di động, gọi vào số của Vu Tiểu Phong. “Chào cô, tôi là Lâm Nhược Kỳ, vợ của Cố Hạo Ninh. Xe tôi hiện đang đỗ bên dưới công ty cô. Nếu cô không muốn đồng nghiệp biết chuyện của cô và Cố Hạo Ninh, mời cô một mình xuống đây, tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”
Lâm Nhược Kỳ bình tĩnh nói rồi cúp máy, qua điều tra của thám tử tư, cô biết Vu Tiểu Phong thực ra là một cô gái rất nhút nhát, đồng nghiệp trong công ty hình như cũng không ai biết rõ chuyện của cô ta và Cố Hạo Ninh. Lâm Nhược Kỳ dám chắc Vu Tiểu Phong sẽ xuống.
Quả nhiên, lát sau, Vu Tiểu Phong đã đến bên xe của Lâm Nhược Kỳ.
Ra hiệu cho Vu Tiểu Phong lên xe, Lâm Nhược Kỳ khởi động máy, chiếc xe lao vút đi.
Cả quãng đường dài, Lâm Nhược Kỳ vẫn không nói câu nào, trong xe, bầu không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Thấy xe chạy càng lúc càng xa mà Lâm Nhược Kỳ vẫn lặng im, Vu Tiểu Phong nhìn đồng hồ, đã gần một giờ rồi.
“À ừm, chiều em còn phải đi làm, chị muốn nói gì với em ạ?” Vu Tiểu Phong thấp thỏm hỏi, trực giác mách bảo, tuy vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ vô cùng trầm tĩnh nhưng cô mơ hồ cảm thấy khiếp sợ.
“Cô biết tôi và Cố Hạo Ninh là thanh mai trúc mã với nhau.” Lâm Nhược Kỳ cuối cùng cất tiếng nhưng như chìm vào hồi ức xa xăm. “Kể từ khi hiểu chuyện, Cố Hạo Ninh đã ở cạnh tôi. Thực ra từ thuở bé, tôi biết anh ấy không thích mình, anh ấy thích chơi đùa cùng lũ con trai, chứ không muốn dây dưa với cô nhóc như tôi. Nhưng tôi cứ quấn lấy anh ấy, có xua cũng không đi, y như cái đuôi đeo bám Hạo Ninh, còn bị bọn con gái cùng trang lứa cười nhạo, bảo tôi không biết xấu hổ. Nhưng tôi vẫn mặc kệ, cứ lẽo đẽo theo anh ấy, từ mẫu giáo, tiểu học đến trung học, rồi phổ thông. Cũng chẳng biết rốt cuộc tại sao, tôi không muốn rời xa anh ấy, dù chỉ một khắc.”
Nói đến đây, chiếc xe vừa vặn chạy đến trạm thu phí trên đường quốc lộ. Trong lúc xếp hàng chờ, Lâm Nhược Kỳ xoay đầu nhìn Vu Tiểu Phong, khóe môi nhướn lên, nở nụ cười lạnh lẽo. “Sau đó, tôi dần khôn lớn, mới bắt đầu hiểu ra tại sao mình cứ mãi bám theo anh ấy. Bởi tôi thích anh ấy, rất thích, không, phải nói là yêu anh ấy, yêu vô cùng.”
Đôi mắt của Lâm Nhược Kỳ đột nhiên ánh lên tia sáng lạ kỳ, như vì sao băng giữa trời đêm, đốt cháy sinh mệnh tỏa ra nét đẹp rực rỡ, chói lòa. Cô im lặng nhìn Vu Tiểu Phong đau đáu, cảm xúc thảm thiết trong cơn sụp đổ dần bộc phát.
“Nếu chị nói xong rồi, tôi xuống xe được chưa?” Vu Tiểu Phong cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cô định tháo dây an toàn, xuống xe.
“Tôi chưa nói hết!”
Lúc này vừa vặn đến lượt xe họ đi qua, Lâm Nhược Kỳ vụt đạp ga, chiếc xe chạy băng băng, ngữ điệu của cô cũng trở nên kích động hơn cùng với vận tốc xe tăng vùn vụt: “Bao nhiêu năm nay, anh ấy là người duy nhất mà tôi yêu! Chúng tôi đã từng rất hạnh phúc! Nhưng chỉ vì cô, chỉ vì cô mà anh ấy quyết định ly hôn với tôi! Tình cảm hơn hai mươi mấy năm, trong mắt anh ấy, e rằng chẳng đáng một xu! Vu Tiểu Phong, cô biết không, anh ấy là tất cả của đời tôi! Tôi đã mất hết mọi thứ, chỉ còn lại anh ấy. Nhưng bây giờ tôi đã mất anh ấy rồi, mất anh ấy rồi!”
Lâm Nhược Kỳ nói càng lúc càng nhanh, như hoàn toàn mất kiểm soát, vận tốc xe từ năm mươi km/h tăng vút lên một trăm tám mươi km/h, Vu Tiểu Phong dán chặt vào lưng ghế, không dám giật lấy vô lăng từ tay Lâm Nhược Kỳ, chỉ có thể dịu giọng, tha thiết khuyên lơn: “Chị bình tĩnh đã, bình tĩnh đã, có gì ngồi lại nói chuyện với nhau, chị đừng như vậy, đừng bốc đồng như thế...”
“Ngồi lại nói chuyện? Ha ha ha!” Nghe thấy lời Vu Tiểu Phong, Lâm Nhược Kỳ ngửa đầu cười ngất. “Còn gì để nói nữa hả? Anh ấy hoàn toàn không yêu tôi, người anh ấy yêu là cô, là cô! Anh ấy yêu cô đến mức có thể từ bỏ tất cả, thậm chí đến mạng sống cũng không cần!”
Lâm Nhược Kỳ đã đọc tin tức trên báo đài, cao ốc Gia Nguyên gặp hỏa hoạn, Cố Hạo Ninh đã dũng cảm bất chấp mạng sống lao vào cứu “bạn gái” của anh! Bạn gái?! Đúng là tình yêu vĩ đại! Trái tim Lâm Nhược Kỳ đau đến tê dại, nước mắt lã chã rơi, chỉ cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ, không kịp nữa rồi, cô đã đánh mất tình yêu của anh, đánh mất tình yêu của Cố Hạo Ninh, cô không còn gì nữa, đã không còn gì nữa!
“Vu Tiểu Phong, cô có biết một người sống trong tuyệt vọng và đau khổ thì như thế nào không?” Nhìn thanh chắn đường ở khúc cua trước mặt, Lâm Nhược Kỳ hờ hững hỏi rồi chợt nhắm mắt lại, Cố Hạo Ninh, em cũng sẽ bắt anh nếm thử, mùi vị thống khổ và tuyệt vọng khi mất đi người mình yêu thương...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...