Trưa hôm sau, Cố Hạo Ninh cầm di động, lặng thinh nhìn ba chữ “Vu Tiểu Phong” trên màn hình, ngón cái lướt đến nút gọi, rồi lại bỏ ra, hết lần này đến lần khác. Rút cuộc mình muốn làm gì? Nếu mình không li dị với Nhược Kỳ thì có tư cách gì để tiếp cận Vu Tiểu Phong chứ?
Bất thình lình di động đổ chuông, chưa kịp nhìn tên người gọi, anh cuống quít nhấn nút nghe, nào ngờ vang lên trong điện thoại lại là giọng của Vu Tiểu Phong: “Em... em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, giờ em có thể đến công ty của anh không?”
Giọng của Tiểu Phong rất khẽ, tựa như vẳng lại từ nơi xa xăm, pha chút do dự, băn khoăn và yếu mềm, khiến con tim Cố Hạo Ninh chợt thắt lại. Anh cố dùng giọng bình thản nhất, từ tốn đáp: “Có chuyện gì? Hay là anh qua chỗ em nhé? Em đang ở đâu? Vẫn còn ở Gia Nguyên chứ?”
Đầu máy bên kia im lặng hồi lâu, lâu đến mức Cố Hạo Ninh ngỡ rằng Vu Tiểu Phong đã bỏ máy, sau đó chợt nghe một tiếng thở nặng nhọc, như cuối cùng đã hạ quyết tâm, Vu Tiểu Phong chậm rãi nhưng mạnh mẽ nói: “Không! Em... Thật ra em đang đứng dưới công ty anh. Giờ anh có thể xuống đây không?”
Vu Tiểu Phong nói một hơi thật nhanh, cô đã quanh quẩn ở dưới hơn một tiếng đồng hồ rồi, khó khăn lắm mới đủ dũng khí lấy danh thiếp ra, gọi điện cho Cố Hạo Ninh, cô nhất quyết không được chùng bước!
“Em đang ở dưới lầu? Em đợi chút, anh xuống ngay!” Cố Hạo Ninh sốt ruột không đợi nổi cả thang máy, vội vàng đi cầu thang bộ, lao xuống dưới lầu, con tim đập loạn như muốn nhảy vọt ra ngoài. Cuối cùng, anh cũng trông thấy bóng dáng mảnh mai ấy đang đứng lặng lẽ dưới ánh nắng rạng rỡ bên ngoài.
“Sao em không vào trong? Không phải em sẽ choáng váng nếu đứng lâu dưới nắng sao?” Cố Hạo Ninh nhìn gương mặt hiền dịu của Vu Tiểu Phong, muôn ngàn lời muốn nói nhưng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
“Em đứng đợi cũng không lâu lắm, em qua đây chỉ là muốn nói với anh một việc.”
Vu Tiểu Phong chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại như chìm vào hồi ức xa xăm. “Có lần, em dẫn một đoàn khách đến tham quan thành phố Bruges ở Bỉ. Ở đó rất đẹp, những con đường lát đá xanh in hằn dấu tích của bao năm tháng, những con thiên nga nhàn nhã, tự do, dù ngắm nhìn ở bất cứ góc độ nào, trong khoảnh khắc nào, cũng đều thấy chúng đẹp tuyệt trần. Ở đó, em tình cờ gặp một cô gái, đó là lần thứ hai cô ấy đến Bruges. Cô ấy nói, mình đã đi khắp các nước trong khu vực Euro nhưng trong biết bao thành phố đã đặt chân qua, cô ấy vẫn thích Bruges nhất, không chỉ bởi vẻ đẹp không chê được của nó, mà còn vì đó là thành phố Châu Âu đầu tiên mà cô ấy du ngoạn. Cô ấy nói, Bruges mang đến cho cô ấy cảm giác giống hệt mối tình đầu vậy, đẹp đến ngất ngây mên hồn và cũng sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm, khiến cô ấy thấm thía được ý nghĩa của câu “Từng qua biển lớn, màn chi nước; Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây [1]”.”
[1] Trích trong bài Ly tứ của nhà thơ Nguyên Chẩn thời Đường.
Ánh mắt Vu Tiểu Phong thôi mơ màng, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Hạo Ninh. Cặp mắt ấy sâu lắng tựa nước hồ đêm thu giá lạnh, cũng đang lặng im nhìn cô, soi rọi nụ cười se sẽ của cô, Vu Tiểu Phong hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói: “Trong lòng em cũng có một Bruges. Em từng nghĩ rằng, mình có thể quên lãng, có thể từ bỏ nhưng em đã sai. Có những người, có những cảm xúc, từ đầu đã định sẵn sẽ khắc cốt ghi tâm, mãi mãi chẳng thể xóa nhòa. Anh từng nói chúng ta nên trân trọng mỗi phút giây vui vẻ và hạnh phúc hiện tại, thế thì em muốn hỏi anh, nếu... nếu em nguyện ở bên anh, không yêu cầu bất kì điều gì, không quan tâm đến điều gì hết, chỉ là ở cạnh anh thì sẽ khiến anh cảm thấy hạnh phúc hay khổ đau?”
“Tiểu Phong...” Cố Hạo Ninh sửng sốt đến nói không nên lời, không ngờ cô lại nói với anh rằng, cô không yêu cầu bất kì điều gì, không quan tâm đến gì cả, chỉ hỏi anh một cách nhún nhường rằng, cô ở lại bên anh, đối với anh là hạnh phúc hay khổ đau. Tựa như có một cây gậy sắt đính đầy đinh nhọn cào xé con tim Cố Hạo Ninh, một lần rồi lại một lần, đau đến mức anh thốt không nên lời.
“Tiểu Phong, em biết mà, anh... không thể mang lại hạnh phúc cho em.” Cố Hạo Ninh cố nén nghẹn ngào, thốt ra từng từ một cách khó nhọc.
Tình cảm này, anh đã từng mong ngóng đêm ngày, không sao với tới được, vậy mà bây giờ, anh chỉ có thể dùng chính bàn tay mình nhẫn tâm đẩy nó ra xa! Anh siết chặt nắm đấm, cố kiềm chế bước chân, kiềm chế cơ thể của mình đừng tiến tới đón lấy hơi ấm mà bao lần anh ước ao kia, đáy lòng anh không ngừng điên cuồng gào thét với chính mình: “Cố Hạo Ninh, mày không được ích kỉ như thế, mày không có quyền ích kỉ như thế! Buông tay Tiểu Phong đi, mày buộc phải buông tay, mày chỉ có thể buông tay!”
“Cố Hạo Ninh, anh không nghe rõ câu hỏi của em rồi! Em... em không cần anh mang lại hạnh phúc cho em, em chỉ là... chỉ là muốn mang hạnh phúc đến cho anh.” Vu Tiểu Phong cố gắng mỉm cười nhưng không ngăn được những giọt nước mắt nóng hổi, lăn dài trên má. “Anh còn nhớ không, em từng nói, cho đi vốn đã là một hạnh phúc!”
Lại là câu này! Tâm tư của Cố Hạo Ninh trong phút chốc bị kéo tụt về ngày nắng rực rỡ của hai năm trước, cô cũng mỉm cười nói với anh như thế. “Cho đi vốn đã là một hạnh phúc!”
Không sao đè nén được nữa, tình yêu cuối cùng bùng cháy mãnh liệt, hừng hực trào dâng. Anh ôm choàng lấy cơ thể của Vu Tiểu Phong, siết chặt trong vòng tay, con tim đau xót đến cùng cực, nước mắt như trực trào.
Cô bé ngốc này, sao lại khờ đến thế? Sao lại cố chấp như vậy?
Đầu Vu Tiểu Phong vùi sâu trong lòng Cố Hạo Ninh, cô cố cắn chặt môi, không để tiếng khóc bật ra nhưng vẫn không có cách nào ngăn được dòng lệ lã chã tuôn rơi.
Thì ra, vòng tay ôm lại có thể ấm áp nhường này, ấm áp đến mức cô sẵn lòng chết ngay lập tức trong niềm hạnh phúc đến tột cùng này!
Cả hai im lặng đứng dưới ánh nắng, ôm nhau trong thế giới của riêng mình, không phát hiện cách đó không xa, Lâm Nhược Kỳ đứng lặng với vẻ mặt sắc lạnh.
Chẳng trách, dạo gần đây, Cố Hạo Ninh cứ lãnh đạm, thờ ơ với mình, chỉ vì con hồ ly tinh xấu xí ấy ư? Giữa thanh thiên bạch nhật, anh ấy lại dám ngang nhiên đứng trước cửa nơi làm việc, ghì siết cái ả vô liêm sỉ đó, còn trưng ra bộ mặt dịu dàng và thỏa mãn nhường kia! Anh ấy điên rồi ư?
Lâm Nhược Kỳ nghiến chặt răng, móc di động ra, chụp lại cảnh đó, lòng căm phẫn nghĩ, Cố Hạo Ninh, lần này em có chứng cứ rồi nhé, để xem anh còn nói gì được nữa?!
“Trưa hôm nay, anh đi đâu hả?” Buổi tối, Cố Hạo Ninh vừa về đến nhà sau khi tăng ca, Lâm Nhược Kỳ đã bắt đầu hạch sách.
“Chẳng đi đâu cả.” Cố Hạo Ninh mệt mỏi cất cặp tài liệu, ngồi xuống sofa.
“Chẳng đi đâu? Thế đây là gì?” Bốp, Lâm Nhược Kỳ ném phập một sấp hình xuống bàn, toàn là ảnh Cố Hạo Ninh và Tiểu Phong đang ôm nhau thắm thiết trước cao ốc văn phòng hồi trưa.
Vừa nhìn thấy những tấm ảnh đó, Cố Hạo Ninh thoáng ngạc nhiên nhưng anh lập tức lấy lại bình tĩnh, không nói một lời.
“Chẳng... chẳng lẽ anh không giải thích gì sao?” Nhược Kỳ hơi hoảng sợ. Cô vốn định đợi xem vẻ mặt tái ngắt, thản thốt của Cố Hạo Ninh, đợi anh cuống quít giải thích, để anh dè dặt nài nỉ xin lỗi cô như anh vẫn thường làm. Thậm chí cô cũng đã nghĩ sẵn câu trả lời: “Một từ em cũng chẳng tin!”
Nhưng vẻ mặt hiện giờ của anh nghĩa là sao? Ngầm thừa nhận ư? Hay là phủ nhận?
“Em muốn anh giải thích thế nào?” Cố Hạo Ninh chầm chậm tựa lưng vào sofa, nhắm mắt lại.
“Anh bảo em muốn anh giải thích thế nào là sao? Cố Hạo Ninh, sao anh lại trơ tráo đến thế...” Nào ngờ vẻ mặt Cố Hạo Ninh lại bình thản, dửng dưng thế kia, Lâm Nhược Kỳ liền nổi trận lôi đình, giọng vút cao.
“Nhược Kỳ, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không? Khuya rồi, hàng xóm đều ngủ cả.” Cố Hạo Ninh mở mắt, ngắt lời Lâm Nhược Kỳ.
Cô đang tức giận đến muốn phát điên, lồng ngực phập phồng lên xuống, anh nhìn cô, thở dài. “Nhược Kỳ, từ khi kết hôn, chúng ta đã bắt đầu cãi vã, đến tận hôm nay. Anh thật sự quá mệt với cuộc sống cứ dăm bữa nửa tháng lại xung đột như vậy rồi, anh tin em cũng chẳng lấy làm dễ chịu. Thật ra, hai năm trước, trước khi đi Châu Âu, anh đã muốn kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta. Nhưng sau đó, cha mẹ em xảy ra chuyện, anh không thể bỏ mặc em. Anh đành cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng trì cuộc hôn nhân của chúng ta. Nhưng mà Nhược Kỳ, em cảm thấy cuộc hôn nhân này liệu còn cần thiết để duy trì sao? Tình cảm của chúng ta đã sớm lụi tàn trong những trận cãi vã và giày vò kia rồi, nếu còn tiếp tục, ắt chỉ làm gia tăng nổi đau khổ thôi, chúng ta... có thể buông tha cho nhau được không?” Cố Hạo Ninh chầm chậm nói. Dứt câu, anh lặng lẽ nhìn Lâm Nhược Kỳ nhưng cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, Cố Hạo Ninh muốn ly hôn với cô ư?
“Anh! Anh nói gì? Anh muốn ly hôn? Chỉ vì cái ả hồ ly tinh đó mà anh muốn ly dị với em?”
Cô không thể tin nổi, cái ả đó, cái ả chẳng đẹp bằng cô lại có thể khiến Cố Hạo Ninh say mê đến mức này sao? Có phải đầu óc anh nhũn nước rồi không?
“Nhược Kỳ, anh muốn ly dị với em chẳng liên quan gì tới cô ấy cả. Ban nãy không phải anh đã nói rồi sao, hai năm trước, nếu như cha mẹ em không đột ngột qua đời thì anh đã định kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta rồi...”
“Anh nói dối!” Lâm Nhược Kỳ gào thét ngắt lời Cố Hao Ninh, cô chỉ cả thấy trước mắt tối sầm, cô ngồi phệt xuống thảm, mắt hoen đỏ. “Anh nói dối! Tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta, sao có thể phai nhạt cơ chứ? Không thể nào! Em không ly hôn, em quyết không ly hôn!” Cô loạng choạng bò đến bên sofa, ôm chặt chân Cố Hạo Ninh, khóc nức nở. “Hạo Ninh, ngoài anh ra, em không còn gì nữa, em cầu xin anh, xem như em cầu xin anh, đừng bỏ em, đừng bỏ em, được không, được không anh?”
“Nhược Kỳ!” Cố Hạo Ninh cúi đầu, nhìn Lâm Nhược Kỳ khóc lóc van nài dưới chân mình, lòng đầy đau xót. Cô trước nay luôn kiêu căng, điêu ngoa là thế, vậy mà giây phút này lại yếu đuối, bất lực khóc lóc như một đứa trẻ. Nhìn Lâm Nhược Kỳ như vậy, anh thật sự không nỡ nhẫn tâm.
Hít sâu một hơi, Cố Hạo Ninh lặng lẽ bế Nhược Kỳ đứng lên, từng bước đi về phòng ngủ, đặt cô xuống giường.
“Hạo Ninh, đừng rời xa em, cầu xin anh, đừng rời xa em!”
Lâm Nhược Kỳ ôm chặt cổ Cố Hạo Ninh không buông, đôi môi hoảng loạn hôn anh rối rít.
“Nhược Kỳ, đừng như vậy, Nhược Kỳ...” Cố Hạo Ninh từ lâu đã không còn cảm giác gì với Lâm Nhược Kỳ, những nụ hôn đột ngột này của cô chỉ càng làm tăng thêm nỗi đau khổ trong anh. Anh dùng sức kéo tay cô ra, chầm chậm xoay người, khẽ nói: “Em ngủ đi, anh sang phòng khách.”
“Hạo Ninh...” Lâm Nhược Kỳ ôm chặt bờ lưng của Cố Hạo Ninh, nói sao cũng không để anh rời đi. “Hao Ninh, đừng rời xa em, cầu xin anh, đừng bỏ em lại một mình...”
Cố Hạo Ninh ngồi cứng đờ bên giường, sống lưng thẳng tắp, chỉ cảm thấy từng cơn buốt giá từ người Lâm Nhược Kỳ lan dần ra toàn thân, thấm vào mỗi khớp xương, từng giọt máu.
Như có cơn sóng ập đến cuốn trôi rồi nhấn chìm anh xuống đáy hồ giá lạnh, mỗi hơi thở đều ngập tràn mùi vị của băng tuyết, chẳng có chút hơi ấm nào, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng sâu vô tận cùng cơn rét buốt thấu xương.
Rốt cuộc anh có thể làm gì? Anh như thấp thoáng trông thấy ánh sáng le lói cuối cùng của cuộc đời mình đang chầm chậm rời xa.
Khi Lâm Nhược Kỳ tỉnh dậy, ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.
Mở cửa phòng ngủ, cô nhìn gian phòng khách trống trải, trên sofa bề bộn một tấm chăn mỏng. Cô chầm chập bước qua, những nơi chạm vào chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Cố Hạo Ninh đã rời khỏi từ lâu rồi ư? Cô lại không hề hay biết.
Lâm Nhược Kỳ ngồi phệt xuống sofa, mặt vùi sâu trong tấm chăn Cố Hạo Ninh đã đắp, bật khóc trong câm lặng.
Cô đã biết từ lâu rồi, chẳng phải sao? Mấy năm nay, Cố Hạo Ninh quanh năm suốt tháng bôn ba khắp nơi, liên tục đi nước ngoài công tác. Dù là ở nhà cũng rất hiếm khi về ăn cơm, luôn miệng nói là đi tiếp khách, mỗi lần về nhà không phải trong tình trạng say khướt thì cũng mệt mỏi, kiệt sức. Đã gần ba năm rồi, hai người gần như không ái ân, chăn gối... Có cặp vợ chồng bình thường nào mà như vậy chứ?
Nhưng bây giờ, anh chính là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này. Sao anh lại có thể nhẫn tâm, có thể đành lòng? Tình cảm bao năm qua giữa hai người, sao anh có thể nói buông là buông? Không! Cô không thể mất anh, không thể! Cô nhất định phải giữa anh lại, giữ anh lại...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...