“ Anh sai, em muốn phạt anh thế nào đây, hửm? ”
“ Anh giỏi nhất là nịnh đấy! ”
Hề Dung Diệp nói thế, khiến cho Khưu Đông Bách bất giác nhớ đến Vu Duẫn, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Chỉ là Dung Diệp vốn dĩ chưa biết, với thái độ này của anh làm cô càng thêm cáu kỉnh, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng bén ngót, gắt gỏng cất tiếng:
“ Gì thế? Em giận thì anh vui lắm sao? Đồ đáng ghét! ”
“ Không phải, anh nhớ đến chuyện vừa xảy ra khi nãy, định sẽ kể cho em nghe đấy! ”
Hề Dung Diệp hừ hừ trong cổ họng, đôi mắt híp lại dò xét biểu cảm của Khưu Đông Bách, sau đó anh lại tiếp tục lên tiếng:
“ Hôm nay Vu Duẫn rủ anh và Đinh Tẫn Dực đi quán bar, lý do gia đình lục đục, nhưng mà Tẫn Dực bảo bạn gái cậu ấy không được khỏe nên chẳng thể ra ngoài, cuối cùng anh bị Vu Duẫn kéo đến nhà cậu ấy, anh cũng có nói với em đó. ”
“ Tiếp tục đi, vào chuyện chính á! ”
Sau đó, Khưu Đông Bách kể hết từng chuyện, tường tận từng việc xảy ra tối nay cho Hề Dung Diệp không thiếu một chi tiết. Chỉ là đến đoạn sắp sửa cao trào hấp dẫn thì anh đột ngột dừng lại không tiếp tục nói nữa. Phụ nữ ít nhiều cũng có tính tò mò hóng hớt, nên cô lập tức cáu kỉnh dùng tay đánh khẽ xuống vòm ngực đang run run vì nén cười của anh, đốc thúc lên tiếng:
“ Chị Xảo Nhiên nói gì? ”
“ Bảo cậu ấy lập tức về nhà ký đơn ly hôn! ”
Hề Dung Diệp bất giác phụt cười, giọng cười giòn giả vang lên rất rõ, sau đó mất sức gục mặt dúi xuống lồng ngực của anh, khó khăn lên tiếng:
“ Đông Bách, chuyện có thật không vậy? ”
“ Dung Diệp, con người anh uy tín thế này, chẳng lẽ gạt em?
- Không tin thì em gọi cho bạn gái của Đinh Tẫn Dực đi, hỏi xem có phải như thế không! ”
Lên mặt thị uy với Khưu Đông Bách anh và Đinh Tẫn Dực chưa được ba giây, đã lập tức bị vợ tán cho tỉnh táo. Nghĩ cũng tội, mà thôi…nhà ai nấy về!
“ Rồi anh ấy làm gì? ”
“ Thì lập tức lên xe lái về, có cho cậu ấy 100 triệu đô cũng không dám ở lại. Hiện tại chắc đang khoanh tay quỳ gối nhận lỗi với năn nỉ rồi, tối nay xem ra phần trăm ngủ trên giường khá thấp. ”
Khưu Đông Bách anh tự nguyện cả đời thua Hề Dung Diệp cô, anh chẳng cần cãi thắng cô làm gì, điều đó không phải để chứng minh bản lĩnh đàn ông hay thể hiện bản thân tài giỏi.
Cũng nhờ vào chuyện Dung Diệp mất tích một thời gian, anh mới biết trân trọng, bởi có những thứ mất rồi, dù hối tiếc, ăn hận, đau khổ…cũng chẳng đổi được gì, không thể quay lại thời gian để cho chúng ta có cơ hội sửa chữa sai lầm của mình.
“ Haha… ”
Lúc này, Hề Dung Diệp vẫn cứ tập trung cho câu chuyện và cười liên tục, đến chảy cả nước mắt, bởi cô đang hình dung ra viễn cảnh Khưu Đông Bách vừa suy đoán.
Đột nhiên, Khưu Đông Bách đánh nhẹ vào bờ mông cô, sắc mặt và giọng nói trở nên nghiêm túc, lên tiếng:
“ Em về khi nào? Sao không nói với anh? ”
“ Vừa về thôi. ”
Sau đó, Hề Dung Diệp ngẩng lên hắt cằm với anh, lông mày nhướn nhẹ, cất tiếng nói tiếp:
“ Phải thử xem anh có thành thật với em không. ”
Khưu Đông Bách bật cười, bàn tay vuốt ve nhè nhẹ tấm lưng cô, ánh mắt va phải vào bầu ngực trắng noãn và căng tròn bên trong chiếc váy ngủ hai dây, đẹp đến nhức nhối.
Rất nhanh, tay anh đã mon mem tìm tới, chui vào trong áo nắn bóp, đột nhiên hơi thở của anh có chút gấp gáp và rối loạn.
“ Dung Diệp… làm sao đây? ”
Vừa dứt câu, bàn tay còn lại đã lập tức giữ chặt sau gáy của Dung Diệp, đôi môi dứt khoát chiếm lấy đôi môi, chiếc lưỡi điêu luyện luồn lách tứ phía bên trong khoang miệng đối phương.
Và rồi, rất lâu sau đó mới dứt ra. Lúc này, Hề Dung Diệp trèo lên ngồi ngang thắt lưng của Khưu Đông Bách, mím môi khe khẽ cất tiếng:
“ Để em giúp anh bằng cách khác! ”
•••
Bảy giờ sáng, bà Khưu một mình ngồi ở sofa phòng khách vừa uống trà vừa xem tivi, đang đợi ông Khưu đi tập thể dục cùng với mấy người bạn già trở về và chờ Khưu Đông Bách thức dậy để ăn sáng.
Lúc này, Khưu Đông Bách chậm chạp đi xuống từng bậc cầu thang và tiến lại gần bà Khưu, phía sau lưng còn có thêm một cô gái, nhưng cô ấy cứ trốn núp không để lộ diện danh tính.
“ Mẹ, chào buổi sáng! ”
“ Ừ… ”
Bà Khưu đột ngột nhíu mày, ngó nghiêng nhìn ra sau lưng của Khưu Đông Bách, sau đó hớn hở đứng dậy lên tiếng:
“ Dung Diệp… con về khi nào? ”
Hề Dung Diệp ngẩng đầu và bước lên ngang hàng với Khưu Đông Bách, nhìn anh khó hiểu, rõ ràng là cô đã trốn kỹ như thế mà?
“ Sao mẹ biết là con ạ? ”
Bà Khưu tiếp tục bật cười, đi đến nắm lấy bàn tay của Dung Diệp kéo lại sofa ngồi xuống, vui vẻ trả lời:
“ Chẳng lẽ đàn ông mặc váy? Còn phụ nữ thì Đông Bách dám dẫn ai về nhà ngoài con chứ? ”
Hề Dung Diệp mỉm cười ôm chầm lấy bà nũng nịu, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Chưa gì mẹ đã biết rồi. ”
Lúc này, Khưu Đông Bách ngồi xuống chiếc ghế sofa ở phía đối diện, giọng điệu nhàn nhạt vô cùng bất mãn cất lên:
“ Anh đã nói là mẹ sẽ biết, em còn cố chấp! ”
…----------------…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...