“ Haha… Đông Bách! ”
Khưu Đông Bách thực sự giật mình hốt hoảng, chẳng bao giờ ngờ tới Hề Dung Diệp sẽ xuất hiện ở đây và vào lúc này. Thế nhưng, mùi hương này, âm giọng này thì không thể sai được.
“ Dung Diệp… ”
Khưu Đông Bách đặt bàn tay lên bàn tay của Dung Diệp đang ở phía trước, sau đó lập tức xoay người trở lại, dưới bóng tối mịt mù anh đã ôm cô vào lòng cho thỏa mãn nhớ thương, đôi chân đồng điệu từng bước và sau đó bật đèn thấp sáng căn phòng.
Ánh sáng rực rỡ nhưng cũng bị lu mờ trước nụ cười rạng rỡ của cô, ánh mắt của cả hai đắm chìm say sưa nhìn nhau, anh khẽ lắc đầu bất lực rồi tiếp tục khít khao ôm chặt, lên tiếng:
“ Dám nói với anh tối nay tăng ca với hẹn đồng nghiệp đi ăn lẩu ha. ”
Dung Diệp bật cười, cất lời:
“ Tự nhiên anh trút giận lên cánh cửa, nó có tội tình gì đâu chứ. ”
Lúc này, Khưu Đông Bách kéo nhẹ Hề Dung Diệp ra một chút, đưa tay phớt qua đầu mũi cao vút của cô, sắc mặt dành trao thể hiện rõ ràng sự cưng chiều và vui vẻ, nói:
“ Có biết anh lo lắng lắm không? ”
“ Trêu anh chút thôi mà, phải là lúc anh vào nhà em mới tắt điện thoại. ”
“ Còn dám nói thế! ”
Khưu Đông Bách lập tức khom người bế ngang Hề Dung Diệp lên trên tay, gấp gáp bước đến chiếc giường vững chắc quen thuộc. Thế nhưng, cô đặt tay lên bả vai anh lay nhẹ, cất giọng:
“ Em vẫn chưa hết! ”
Da mặt của Khưu Đông Bách biến đổi, lúc trắng lúc đỏ, đôi chân khựng lại vài nhịp và giảm tốc độ rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm đặt Hề Dung Diệp nằm xuống dưới giường và đè lên người cô.
Bờ môi dán chặt vào nhau, có chút men rượu nên nụ hôn của anh vô cùng nồng nhiệt và say đắm, tiết tấu nhanh đến mức suýt chút cô theo không kịp.
“ Ưm… ”
Thế là, phải đến khi thỏa mãn, hai đôi môi mới khẽ tách rời nhau ra, nhưng vẫn còn luyến tiếc nên cứ cọ sát nhẹ nhàng, đầu mũi cũng va chạm và hơi thở dồn dập cứ xoắn xuýt thực sự khiến cho Khưu Đông Bách cả người ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.
“ Dung Diệp, nhớ em lắm, rất nhớ em! ”
Yêu xa cũng có nhiều ưu điểm, biết trân trọng những giây phút cả hai được gần bên nhau, tâm trí luôn luôn nhung nhớ về đối phương mong ngày gần nhất gặp mặt…
“ Xin lỗi… ”
Khưu Đông Bách mỉm cười dịu dàng, xoa xoa hai bên gò má của Dung Diệp, sau đó vén những sợi tóc dính trên mặt cho rơi xuống, ánh mắt vô cùng da diếc ngọt ngào.
“ Hửm? ”
“ Thì… em không thể cho anh được! ”
“ Biết điều đó rất quan trọng, nhưng nó không phải là tất cả. Đối với anh, có em bên cạnh là đủ! ”
Khưu Đông Bách ngã lăn ra giường, sau đó sít sao ôm lấy thân thể của Hề Dung Diệp, nhắm mắt tận hưởng những xúc cảm tuyệt vời cô đang mang đến cho mình.
“ Anh thay đồ đi, trễ rồi! ”
“ Được, chờ anh một chút nhé! ”
Khưu Đông Bách tiếp tục hôn lên bờ môi sưng bóng của đối phương, phải hôn thêm vào hai bên gò má mới chịu buông bỏ Dung Diệp và ngồi dậy.
Lúc này, anh vừa mở khuy áo vừa lên tiếng:
“ Dung Diệp, một lát anh kể em nghe chuyện này, chắc chúng ta phải cười cả đêm. ”
“ Chuyện gì ạ? ”
Hề Dung Diệp tò mò nôn nóng ngồi dậy, kéo lại dây áo sắp rơi xuống vai, sau đó đưa tay giúp anh mở khuy áo sơ mi.
“ Chờ chút. ”
Cô lườm nguýt anh một cái, lại nói:
“ Tắm sơ qua thôi đó, em xuống phòng bếp pha trà cho anh. ”
Anh bật cười rồi gật đầu, tiếp tục hôn vào đôi môi của cô, như thế mới chịu đi tắm.
“ Được. ”
15 phút sau đó, Hề Dung Diệp từ dưới phòng bếp lên lại phòng ngủ, trên tay đang cầm một cốc trà nóng vừa pha, đem tới đặt xuống chiếc bàn ở cạnh đầu giường, sau đó cô ngồi xuống đợi anh.
Nhìn thấy chiếc điện thoại của Khưu Đông Bách đặt ở gần đó, cô khẽ cười rồi lắc đầu, vô cùng tin tưởng nên không cần phải kiểm tra.
Trải qua nhiều chuyện, Dung Diệp cô đã trưởng thành và suy nghĩ chững chạc hơn ngày đó rất nhiều.
Lúc này, Khưu Đông Bách từ phòng tắm đi ra, chỉ mặc chiếc quần đùi cho thoải mái, thân hình vạm vỡ hiện rõ mồn một, bắp chân và tay to lớn cực kỳ rắn rỏi, sắc chắn, làm cho Hề Dung Diệp nhất thời điêu đứng ngây người trân trân nhìn ngắm.
Khóe môi của anh khẽ nhếch lên, từ tốn đi đến gần cô, sau đó đưa tay lau nhẹ vành môi.
“ Ướt hết cả rồi! ”
“ Anh…! ”
Hề Dung Diệp lập tức tỉnh táo, đánh mạnh vào tay của Khưu Đông Bách, sau đó hậm hực giận dỗi xoay đi hướng khác.
“ Thôi, anh xin lỗi công chúa của anh! ”
Khưu Đông Bách lên giường và ôm theo Hề Dung Diệp đang hờn lẫy. Anh tựa lưng về sau thành giường, cô cũng thế nhưng dựa vào người anh, cánh tay thon gọn ấy được anh kéo sang cho ôm ngang thắt lưng của mình.
Thế nhưng, cô rất hững hờ, để tạm chứ hoàn toàn không phối hợp ôm lấy như thường lệ, khuôn mặt hiện tại bí xị chẳng vui.
“ Còn giận nữa sao? ”
“ Anh thấy mình sai chưa? ”
Khưu Đông Bách gật đầu chẳng chút đắn đo suy nghĩ, sau đó ôm chặt Hề Dung Diệp hơn nữa vào hôn liên tục vào gò má nịnh nọt đối phương, cất tiếng:
“ Anh sai, em muốn phạt anh thế nào đây? ”
…----------------…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...