Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu

Nằm bên nhau ôm ấp tận hưởng những xúc cảm vui vẻ và hạnh phúc vừa trải qua, lấp đầy nhung nhớ sau những ngày tháng đã xa. Thế nhưng, bàn tay Khưu Đông Bách cũng không nhàn rỗi, cứ vuốt ve bả vai noãn nà rồi đến cánh tay thon thả của Hề Dung Diệp.

“ Dung Diệp! ”

“ Hửm? ”

“ Trước ngày chúng ta gặp lại, anh tình cờ gặp một người kha khá giống em. Ở xa nhìn vào, đặc biệt là góc nghiêng y đúc, còn trực diện và đến gần thì chỉ có vài nét. ”

Hề Dung Diệp ngẩng lên từ hõm vai của Khưu Đông Bách, bàn tay chấn xuống vòm ngực để chống đỡ thân thể cô, ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh, cất lời:

“ Giống thế à? ”

“ Ừ… anh nhìn nhầm mà… hôm sau gặp em, anh cứ ngỡ là cô gái đó, cũng may anh sáng suốt nhanh chóng nhận ra. ”

Hề Dung Diệp chúm chím khẽ cười, trong đầu nhớ lại đêm đó cả hai gặp nhau.

Quả thật, nếu tối ấy cô tiếp tục ở lại quán lẩu cùng mấy anh chị đồng nghiệp, thì có lẽ anh đã ra sân bay quốc tế về thành phố E, cũng sẽ gặp nhau nhưng mà thời gian rất lâu sau đó.


Và có thể cả hai sẽ mất nhau…

Lúc này, Khưu Đông Bách vén những lọn tóc ra sau mang tai và phần đuôi tóc ra sau lưng, để anh ngắm nghía đôi gò bồng đào trắng mịn no tròn của Hề Dung Diệp, tiếp tục xoa xoa nắn nắn và vân ve nhũ hoa, thế nhưng vẫn điềm tĩnh lên tiếng:

“ Nếu không phải anh tình cờ gặp em, thì em định trốn đến bao giờ? ”

Cô uốn éo rồi đánh xuống bàn tay của anh cho buông ra, nỉ non cất lời:

“ Ư… ư… đừng! ”

Cơ thể của cô vốn dĩ còn nhạy cảm lắm, xúc cảm ban nãy vẫn chưa xua tan, anh làm thế thì đừng trách cô đêm nay bắt anh ‘ trả bài ’.

“ Khi nào hết yêu anh thì sẽ quay về! ”

Chân mày Khưu Đông Bách lập tức chau lại, đưa tay véo má của Dung Diệp, hỏi:

“ Em thực sự không tin anh dẫu chỉ một chút? ”

Hề Dung Diệp chu môi, tiếp tục đánh lên tay anh, sau đó lên tiếng:

“ Anh cũng nói dối em đấy chứ! ”

Khưu Đông Bách gầm mặt xuống, đột nhiên mạnh bạo cưỡng hôn Hề Dung Diệp, còn trở người tiếp tục nằm đè lên người của cô, bàn tay tiếp tục nắn bóp đến méo mó bầu ngực.

Sau đó, đôi môi dứt ra khi hô hấp của cô dần không thông, anh nói:

“ Vậy để anh chuộc lỗi, phục vụ cho em cả đêm nhé? ”

Thế nhưng, Hề Dung Diệp quyết liệt lật người trở lại, mạnh dạn trèo lên người Khưu Đông Bách ngồi ngang, phần mông trực tiếp cọ sát vào hạ bộ đang nóng bỏng vươn dài của anh.


Nhịp thở Khưu Đông Bách trở nên dồn dập và gấp gáp, hưởng thụ nằm ngửa ra giường mặc cho cô gái của mình chiêu trò, hai tay đưa lên véo lấy nụ hồng ưỡn ra của Dung Diệp, khiến cô run rẩy kích thích không kém phần anh.

Chỉ là cô nghĩ, phụ nữ trên giường cứ như khúc gỗ thì đến cô còn chán huống chi đàn ông, còn thuộc loại thích chinh phục, khám phá, điều mới mẻ, đặc biệt…

Hiện tại nơi tư mật của Hề Dung Diệp vẫn còn nhày nhụa, trơn ướt nên dễ dàng cho dị vật của anh xâm nhập. Thế nhưng, do lần đầu chủ động và không thể nhìn thấy, chỉ dựa vào cảm giác kết quả cô đã thất bại, phần quy đầu cứ cọ sát nơi hoa viên nhưng chẳng tìm được lối vào.

“ A… ư… giúp em…Bách…”

Khưu Đông Bách lập tức ngồi dậy, khuôn mặt không giấu được sự thích thú và vui sướng, vừa hôn hít quấn quýt môi lưỡi vừa giúp cô cắm ‘ người anh em ’ máu chiến của mình vào trong cô bé ướt át khít khao của cô.

Hự… Ưm… ư…a~

Cả hai đều đồng thanh rên rỉ, sắc mặt của ai cũng thay đổi không kém phần đối phương. Và rồi, Hề Dung Diệp đặt tay vào vai anh, chuyển động lên xuống nhẹ nhàng, nhưng một lúc lại bị dục vọng khống chế mà lực đạo lẫn tốc độ đều nhanh dần, nhún nhảy quên mất hình tượng của bản thân.

Mặc dù khoái cảm kéo đến dồn dập đánh bay lý trí, nhưng cô vẫn ý thức và lịch sự, kìm nén hết sức và âm thanh phát ra phải nhỏ nhất để không làm phiền đến ai.

Khưu Đông Bách cũng chẳng nhàn rỗi, phần hông đón chờ thúc đẩy vào trong, nhịp nhàng đồng điệu phối hợp từng lần, nụ hồng tê ngứa ưỡn ra được anh chăm sóc chu đáo.

“ Ưm ~ ư~ ”

Chuyện sẽ diễn ra bình thường nếu như chiếc giường không run lắc rồi sập xuống cái “ rầm ”, khiến cả hai đang đê mê trong khoái cảm cũng phải tỉnh táo, cả người nhất thời cứng đờ.


Lúc này, Khưu Đông Bách vẫn còn ngậm lấy nhũ hoa của Dung Diệp trong miệng, sau đó luyến tiếc nhả ra chớp mắt ngơ ngác nhìn xuống, khàn khàn cất lời:

“ Giường của em yếu thế, sập rồi! ”

“ Aaa… em xấu hổ! ”

Hề Dung Diệp ôm chặt cần cổ của Khưu Đông Bách dúi mặt vào hõm vai và nhất quyết không ngẩng lên nhìn anh.

Sập thì cũng sập rồi, đang cao trào cũng chẳng thể dừng lại đột ngột.

Thế nên, Khưu Đông Bách vỗ vào mông Dung Diệp liên tục mấy phát, sau đó nâng cô đứng dậy bước tới bàn trang điểm đặt xuống, để một chân của cô lên cánh tay rắn rỏi của anh và tiếp tục thâm nhập, thắt lưng dẻo dai chuyển động đưa đẩy như chưa từng có vụ sập giường nào xảy ra ở đây.

“ Bách… ưm ~ a~ ”

“ Kệ đi…chuyện này…ư…mới quan trọng ~ ”

…----------------…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận