Về nhà, tinh thần của Hề Dung Diệp thoải mái hơn đôi chút, nhưng đau buồn vẫn còn trên nét mặt và đôi mắt, trong nhất thời chưa thể nguôi ngoai.
Lúc này, Khưu Đông Bách từ bên ngoài tự nhiên vào phòng của Dung Diệp, trên tay cầm một bình hoa hồng thơm ngát mang đến đặt xuống vị trí y cũ, hiện tại cô đang ngồi trên giường và thẩn thờ ngắm cảnh bên ngoài.
“ Em, hay là chúng ta xuống vườn hoa nha? ”
Hề Dung Diệp vẫn một mực không trả lời, thậm chí đến liếc mắt cũng chẳng dành cho anh, dường như tình cảm đó cũng đã mất đi theo bảo bối của cô.
“ Dung Diệp, em vẫn còn giận anh sao? ”
“ Anh đừng nói nữa, tôi thực sự rất mệt, cần được yên tĩnh một mình! ”
Vốn dĩ mấy ngày hôm nay không dám để cô một mình quá năm phút, sợ cô sẽ nghĩ quẩn nên anh và bà Khưu thay nhau trông chừng cẩn thận.
Sau đó, Khưu Đông Bách bước đến ngồi xuống bên giường, bàn tay đưa lên định âu yếm khuôn mặt của cô thì lập tức bị gạt ngang, cô nói:
“ Đừng chạm vào tôi! ”
“ Anh và Mộc Đan San không có gì với nhau hết, thực sự không có! ”
Hốc mắt của Hề Dung Diệp đỏ dần, nhưng rồi mệt mỏi quay đi, cùng lúc giọt lệ tuôn dài.
Anh nhẹ nhàng lau đi, tiếp tục lên tiếng:
“ Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh! ”
“ Không! Là tôi sai khi đã cố chấp! Là tôi nên sớm bỏ cuộc! ”
Nếu cô bỏ cuộc sớm, đau thương có lẽ sẽ ít đi, là cô tự mình chuốc lấy.
Lý trí không thể đánh bại trái tim, bao nhiêu lần quyết tâm quên Khưu Đông Bách anh như chưa bao giờ thực hiện, nhưng lần này có thể cô sẽ làm được.
“ Dung Diệp… ”
“ Anh ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình! ”
Nói xong, cô lập tức nằm nghiêng xuống giường nhắm mắt an tĩnh, vô cùng lạnh nhạt với người rất thương.
Mặc dù bị xua đuổi như thế, nhưng Khưu Đông Bách vẫn quyết tâm ngồi lại, chỉ là lẳng lặng bước tới sofa quan sát Hề Dung Diệp, để cho cô được thoải mái nghỉ ngơi.
10 giờ tối, lần này Dung Diệp kiên quyết đuổi anh ra khỏi phòng, thế nên bà Khưu phải vào ngủ cùng cô để có người bên cạnh.
Lúc này, cô và bà ấy cùng nhau nằm xuống, đèn đã tắt đi nhưng sao đôi mắt nặng trĩu đầy mệt mỏi của cô vẫn chưa thể nhắm lại, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ để tìm chút ánh sáng loe lói.
“ Con ngủ chưa Dung Diệp? ”
“ Dạ chưa! ”
Bà Khưu trở người nằm nghiêng nhìn cô, nói:
“ Không có điều gì bằng nỗi đau mất con, dì là phụ nữ nên hiểu được tâm trạng của con lúc này, nhưng hãy cố gắng mạnh mẽ để vượt qua, tương lai còn rất dài, một thời gian nữa đứa bé cũng sẽ quay lại. ”
Đôi mắt Hề Dung Diệp dần dần long lanh ánh nước, âm giọng cũng trở nên nghẹn ngào, lí nhí cất lời:
“ Dạ! ”
“ Đông Bách cũng rất buồn, đàn ông họ không thể hiện nhiều như chúng ta, nhưng đau khổ chẳng kém. Việc của nó và cô diễn viên Mộc Đan San gì đó chỉ là hiểu lầm, con rộng lượng bỏ qua một lần cho nó nhé? ”
Nhìn con trai gầy ốm, tâm trạng lúc nào cũng héo úa, khổ sở, người làm mẹ như bà cảm thấy xót xa vô cùng, nhưng chẳng biết nói sao với Dung Diệp khi cô đang trong tình trạng không ổn định.
“ Dì à, có lẽ đối với con, anh ấy chỉ là trách nhiệm.
- Đông Bách yêu cô gái đó rất nhiều, từng thất tình ra sao dì cũng thấy. Hai người hạnh phúc còn hơn là ba người cùng dày vò nhau! ”
Giọng điệu nhẹ nhàng bay bổng vang lên từng chữ, êm dịu giữa không gian yên ắng chẳng có hòa lẫn vào thêm bất kỳ loại âm thanh nào, vừa day dứt vừa thê lương.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như thế, nhưng Hề Dung Diệp cảm nhận rất chậm, phải đến gần hai giờ sáng mới mệt mỏi thiếp đi, lúc đó nước mắt vẫn còn ướt đẫm trên khuôn mặt kiều diễm.
Thế nhưng, vào lúc ba giờ rưỡi sáng, mặc dù phòng ngủ có bật điều hòa nhưng trên trán của Dung Diệp lấm tấm mồ hồi, bàn tay cứ bấu bấu lấy chiếc chăn, lông mày nhíu chặt và đuôi mắt ứa ra dòng lệ, lẩm nhẩm rồi thất thanh hét lên:
“ Con ơi… đừng…đừng bỏ mẹ…ở lại đi…mẹ sẽ bảo vệ cho con! ”
“ Dung Diệp, Dung Diệp! ”
Hề Dung Diệp bật người ngồi dậy, bà Khưu giật mình tỉnh giấc lập tức ôm chầm lấy cô giữ lại, trên mặt thể hiện rõ ràng sự sợ hãi và lo lắng.
“ Dì ơi, bảo bối nói nơi đó một mình con sợ lắm…huhu. ”
Hề Dung Diệp gào khóc nức nở, cơ thể mềm nhũn tựa vào người bà ấy, tinh thần vốn dĩ vẫn chưa được ổn định sau cú sốc kinh khủng đó.
Lúc này, cánh cửa đột ngột được mở ra, đèn phòng ngay sau đó cũng bật sáng. Khưu Đông Bách gấp gáp chạy tới ngồi xuống bên giường cạnh Dung Diệp, lập tức ôm chầm để cô dựa vào lồng ngực mình, bàn tay liên tục vuốt ve dỗ dành.
Làm việc xong, bởi do lo lắng cho cô nên đi xuống phòng ngủ xem thử thế nào, nào ngờ vừa đi tới đã nghe tiếng gào thét trong đau khổ của cô.
“ Dung Diệp, có anh đây! ”
…----------------…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...