• Mười ngày sau...
Hôm nay Hề Dung Diệp phải tăng ca về muộn, nhưng không phải chỉ một mình cô mà còn có Lục Giai và thêm ba nhân viên nữa.
Lúc này, một anh đồng nghiệp uể oải đứng lên, cất tiếng:
“ Có ai muốn uống cafe không? Sẵn tiện tôi lấy dùm cho! ”
Lục Gia khẽ giơ tay, nói:
“ Em! ”
Hai người kia và Dung Diệp cùng lúc lắc đầu, sau đó tập trung vào màn hình vi tính tiếp tục xử lý công việc, tranh thủ làm xong để được về sớm.
Thế nhưng, anh ấy vừa mở cửa bước ra thì trùng hợp gặp thư ký Hàn, cả hai lịch sự gật đầu rồi đi làm việc của mình.
Thư ký Hàn tiến lại bàn làm việc của Hề Dung Diệp, nhã nhặn lên tiếng:
“ Cô Hề, là tổng giám đốc bảo tôi đem xuống cho cô! ”
Ánh mắt cô đầy ngạc nhiên nhìn thư ký của Khưu Đông Bách, sau đó đưa tay nhận lấy chiếc cốc cao cấp quen thuộc thường được anh sử dụng để uống trà.
“ Cảm ơn! ”
Thư ký Hàn gật đầu, nhanh chóng rời đi làm việc.
Hề Dung Diệp chúm chím mỉm cười nhìn xuống cốc trà, tiếp theo khẽ nâng lên mũi ngửi qua mùi hương đặc biệt, sắc mặt trở nên có sức sống chẳng còn mệt mỏi như vừa rồi.
Nhấp một ngụm, ngụm thứ hai... ngụm thứ tư, sự sảng khoái thể hiện rõ ràng.
Đột nhiên, âm thanh thông báo tin nhắn từ điện thoại của cô phát ra, Dung Diệp tạm ngưng làm việc, vội vàng đặt cốc trà xuống bàn và cầm lên xem.
“ Thế nào, tự tay anh pha đấy? ”
“ Dở tệ! ”
Cứ ngỡ Khưu Đông Bách sẽ buồn lắm khi nhận được đánh giá của cô, ngược lại anh đột nhiên bật cười, ngón tay chạm vào màn hình điện thoại soạn tin gửi lại:
“ Thật không đấy?
- Khi nào làm xong gọi điện cho anh, chúng ta cùng về. ”
“ Được, em làm đây! ”
Hề Dung Diệp vui vẻ đặt điện thoại xuống bàn, tiếp tục cầm cốc trà lên uống, cảm nhận dòng nước đang len lỏi vào trái tim khô cằn tưới mát, tinh thần trở nên phấn chấn làm việc.
Lục Giai nãy giờ quan sát từng hành động và biểu cảm của cô, chẩn đoán trong lòng chắc nịch là đang nhắn tin cho Khưu Đông Bách, sắc mặt của cô ta lập tức ghen ghét, cầm điện thoại thông báo cho “ bạn thân ”.
Sau đó, chẳng biết người kia nói gì, Lục Giai điềm tĩnh trở lại, nhưng rõ ràng đang ấp ủ âm mưu kế sách.
Lúc này, anh đồng nghiệp kia mang hai cốc cafe vào phòng, ga lăng đem đến đưa cho cô ta.
“ Cảm ơn anh! ”
“ Không có gì! ”
Tâm trạng thư thái nhẹ nhàng nâng cốc cafe lên uống, sau đó đột nhiên nhích chiếc ghế ngồi sang gần chị nhân viên đang miệt mài làm việc bên cạnh, khẽ khều vào cánh tay rồi lên tiếng:
“ Chị, em nói cho chị nghe tin này, tổng giám đốc và diễn viên Mộc Đan San đang quen nhau, bạn em vừa mới thừa nhận với em á! ”
Ngón tay đang gõ phím của Hề Dung Diệp đột ngột dừng hẳn, ánh mắt đứng yên cố định rồi chợt ngẩng lên nhìn Lục Giai ở đối diện bàn làm việc.
Chị nhân viên kia nhíu mày tỏ vẻ bực dọc, có phần cáu kỉnh cất lời:
“ Vậy thì sao? Liên quan gì đến chúng ta? Giai Giai, nếu cứ tiếp tục tám chuyện thì bao giờ mới xong công việc, con chị đang chờ ở nhà! ”
Sắc mặt Lục Giai lập tức biến sắc trở nên ngượng ngập, xấu hổ, lúng túng quay lại bàn làm việc của mình. Thế nhưng, thái độ của Dung Diệp có sự thay đổi, như vậy cũng được an ủi bởi vì đã thành công.
Ở bên đây, Mộc Đan San đang tham gia tiệc đóng máy của bộ phim cô ta đóng chính. Mặc dù không khí khá vui nhộn và náo nhiệt, nhưng cô ta chẳng thể cười nổi hay hòa nhập cùng mọi người, vừa căng thẳng lo lắng, mong chờ kết quả từ Trương Ngạo, vừa tức tối ghen tuông sau khi nhận được tin nhắn của Lưu Giai.
Tại sao Khưu Đông Bách anh có thể theo đuổi Mộc Đan San cô hơn hai năm, nhưng lại không thể đợi cô vài tháng?
Việc cô đang làm, chẳng phải vì anh, vì tương lai của cả hai hay sao?
Không cam tâm mất người mình yêu, Mộc Đan San nâng chiếc điện thoại lên, ngón tay nhanh nhẹn chạm vào thao tác trên màn hình, sau đó đứng lên, cất tiếng:
“ Xin lỗi mọi người, tôi cảm thấy không được khỏe, xin phép ra về trước nhé! ”
Trong lòng như bão tố, nhưng vẫn phải diễn ra sắc mặt vô cùng bình thường trở về biệt thự riêng của Phùng Chí Hâm ở thành phố E.
Lên phòng ngủ, Mộc Đan San nhanh chóng tháo bỏ lớp mặt nạ đã được ngụy trang, tự rót một ly rượu vang để chấn chỉnh bản thân đừng run sợ.
Thời gian trôi rất lâu, rất lâu, cô ta cảm nhận từng giây từng phút trôi qua vô cùng chậm chạp, cơn thấp thỏm lo âu hoành hành đến muốn phát điên.
Cuối cùng, vào lúc 2 giờ sáng, kết quả cũng có.
Reng...
“ Tôi nghe đây! ”
“ Phùng Chí Hâm bị trúng đạn ở ngực trái và rơi xuống vách núi, thuộc hạ của cậu ta chết khoảng 50℅, số còn lại đều bị thương nặng, tôi đã bao vây cẩn thận thì đừng hòng thoát được.. haha... ”
Hai tay của Mộc Đan San run run, lắp bắp hỏi lại:
“ Ông không kiểm chứng chính xác là anh ta đã chết hay sao? ”
“ Trúng đạn ngay chỗ hiểm như vậy, khả năng sống sót là 0℅. ”
...----------------...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...