Tình yêu không mật mã

Khóa vừa tra vào ổ chưa kịp xoay thì cửa đã được mở ra từ bên trong. Cô bạn Thanh Thanh khoác ba lô xuất hiện ở trong tư thế chuẩn bị bước ra ngoài. Nhìn thấy hai người, sợ hãi vỗ ngực nói: “Sao giờ chị mới về, em phần cho chị nửa quả đu đủ ở trong tủ lạnh đấy”.
“Cảm ơn”. Tô Cẩm từ ngày đến Hải Công ở chung phòng với cô, tuổi tác hai người gần bằng nhau, tính cách cũng thoải mái giống nhau nên chung sống cũng hòa thuận. Nhìn thấy cô ấy cứ nhìn Lục Hiển Phong, Tô Cẩm cảm thấy hơi bối rối. Đang nghĩ xem nên giải thích thế nào, Thanh Thanh đã nói thầm thì với cô: “Chị Tô, bạn trai chị đẹp trai như vậy mà chưa đưa về bao giờ, chị gái à, hôm nay em sẽ về muộn, nếu cần thiết em cũng không về sớm đâu”, nói xong nháy mắt với cô rồi cười vui vẻ bước đi.
Lục Hiển Phong đứng cách đấy không xa, lời Thanh Thanh nói anh ta chắc chắn đã nghe thấy. Điều này khiến Tô Cẩm có chút lúng túng, bước vào cửa rồi cũng không dám ngẩng đầu, chỉ tay vào phòng ngủ, “Phòng của tôi, anh có thể ngồi đâu tùy ý, tôi vào bếp lấy cho anh cốc nước”.
Lục Hiển Phong nhìn cô, cũng chỉ nhìn thấy một bên tai hơi đỏ. Dáng vẻ luống cuống cô bước nhanh vào nhà bếp nhìn như đang khó xử.
Nghĩ đến lời nói của cô bạn cùng phòng, “chưa đưa về bao giờ”, Lục Hiển Phong bất giác mỉm cười, trong lòng cũng hơi suy nghĩ: Ngạc Lâm và cô ấy quen biết nhau lâu như thế, lẽ nào chưa bao giờ ghé qua nhà Tô Tô?
Nhà không rộng, trên danh nghĩa có hai phòng ngủ một phòng khách nhưng thực tế phòng khách nhỏ đến mức chỉ vừa đủ để đặt một cái bàn ăn cơm và hai cái ghế. Ngoài ra, còn có một cái giá treo mũ áo đơn giản, đã chất đầy mũ và áo của hai cô. Phía trên bàn ăn có treo một chiếc đồng hồ có hình gấu Pooh ôm bình mật, nhìn qua giống như là đồ mua ở chợ bình dân.
Trên cửa phòng Tô Cẩm có treo rèm vải hoa. Lục Hiển Phong mở cửa phòng, tìm công tắc đèn ở trên tường. Chiếc đèn kiểu cổ vừa bật sáng, Lục Hiển Phong đã cảm thấy hoa mắt, suy nghĩ đầu tiên hiện ra là: Mới nhìn cứ tưởng là một người ngăn nắp, sao phòng lại bừa bộn như thế này?
Một giây sau ánh mắt dừng lại ở chiếc vali da không được đóng lại bên giường. Quần áo trong vali rất lộn xộn, một chiếc áo con màu hồng còn rơi trên nền nhà.
Đột nhiên Lục Hiển Phong nhận thức được tình hình.
“Tô Tô?” Lục Hiển Phong quay đầu lại gọi, “Cô lại đây”.
“Sao thế?” Tô Cẩm bưng tách trà từ trong bếp thò đầu ra, “Tôi đóng cửa đã. Thanh Thanh không biết muốn hứng gió hay sao mà trời lạnh thế này lại mở toang cửa sổ nhà bếp…”
Da đầu của Lục Hiển Phong giật giật, “Cửa nhà bếp mở sao?”
Tô Cẩm bưng tách chầm chậm bước vào, nhìn thấy mớ hỗn độn phía sau lưng anh, hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Lục Hiển Phong hỏi cô: “Khi cô đi, trong phòng không như thế này đúng không?”
Tô Cẩm vừa ngạc nhiên vừa tức giận nhìn anh, “Đương nhiên là không”. Nói rồi cô cầm điện thoại tìm số của Thanh Thanh.
Điện thoại vừa kêu, tiếng cười của Thanh Thanh trong ống nghe vọng lại: “Có phải là không muốn em về không?”
Tô Cẩm thấy Lục Hiển Phong nhìn cô lắc đầu, hít một hơi rồi nói: “Thanh Thanh, cả ngày hôm nay em ở nhà à?”

“Có chuyện gì thế?” Giọng nói của Thanh Thanh đầy kinh ngạc, “Sáu giờ em mới nghỉ làm, ăn cơm với Đại Minh xong thì về nhà lấy ít đồ, khi vừa đi ra cửa thì gặp bọn chị”. Rồi cố nói nhỏ ra vẻ bí mật: “Đại Minh mới mượn được biệt thự nghỉ mát của bạn nên tối nay em không về chị ạ, để anh chị tự nhiên”.
Tô Cẩm cố gắng hỏi dồn: “Em về có vào phòng chị không?”
“Em đâu có nhiều thời gian thế?” Thanh Thanh không vui, “Có phải là nội y của chị vứt ở ngóc ngách nào tìm không thấy phải không?”
Tô Cẩm liếc trộm Lục Hiển Phong một cái rồi quay người đi, “Em mới vứt nội y lung tung ấy.
Được rồi, em cứ vui vẻ tiếp đi”.
Tô Cẩm tắt máy, nhìn Lục Hiển Phong lắc đầu.
Lục Hiển Phong miễn cưỡng nhếch môi cười, giơ tay chỉ phía sau, “Cô xem xem thiếu thứ gì?”
Tô Cẩm trước khi nghĩ đến việc bảo vệ hiện trường thì đã bước vào, sau khi lục tung tất cả thì phát hiện ra là không thiếu thứ gì, ngay cả chiếc phong bì có đựng tiền mặt để dưới gối cũng bị động đến, nhưng kỳ lạ là không hề bị lấy đi. Cứ như trong phòng vừa có một con thú nào đó lao vào, làm lộn xộn mọi thứ rồi biến mất, chỉ để lại một đống hỗn loạn.
Nhưng cửa nhà bếp mở toang, hàng rào phía ngoài bị kéo ra một đoạn vừa đủ chỗ ột người đi qua.
Nhìn thấy lỗ hổng, Tô Cẩm mới thực sự cảm thấy sợ hãi, “Tâng bốn… mà cũng có người trèo lên sao?”
Lục Hiển Phong chau mày xem xét bốn phía, “Thanh Thanh đã vào phòng của mình, rõ ràng là phòng của cô ấy không bị lục soát. Là may mắn? Hay là vì người đó chỉ muốn tìm cô? Nếu đến tìm thì là tìm cái gì?”
Ga trải giường cũng bị lật lên, vật muốn tìm có lẽ là không to lắm…
“Liệu có phải là…”, Tô Cẩm kéo tay áo anh, “Liệu có phải là tìm đồ Chi Chi để lại không?”
Lục Hiển Phong hỏi lại: “Nó đâu?”
Tô Cẩm chau mày nhớ lại, “Hình như… vẫn ở trên bàn ăn”.
Nhìn vẻ mặt khó mà tin nổi của Lục Hiển Phong, Tô Cẩm vội vàng giải thích, “Lúc cô ấy đến tôi và Thanh Thanh đang ăn cơm, liền tiện tay để ở đó. Sau đó… tôi bận quá quên khuấy mất chuyện này…”
Mấy chữ sau cùng cô nói với vẻ áy náy. Thời gian đó, công ty vừa quyết định cô và Hàn Hiểu phụ trách dự án ở đại lục, lại đúng lúc Hàn Hiểu xin nghỉ sinh. Mặc dù đã giúp cô xử lý xong tài liệu giai đoạn đầu nhưng việc liên quan đến dự án rất nhiều, bận đến mức thời gian ăn cơm cũng không có.

Lục Hiển Phong vội vàng chạy vào phòng, lo lắng lật đi lật lại mấy tập báo cũ ở trên bàn, đột nhiên nhìn thấy một túi tài liệu bằng da bò.
Nhất thời, tay anh run lên.
Có đúng là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên? Rốt cuộc, cô gái Tô Cẩm này đúng là kẻ ngốc gặp thời.
Lục Hiển Phong lấy đồ trong túi ra đặt hết lên bàn. Đồ trong túi tài liệu không nhiều. Ngoài một phong bì nhỏ chỉ có một tờ giấy khai sinh.
Giấy khai sinh màu xanh lục do bệnh viện tư nhân sang trọng nhất thành phố T ký phát. Trên đó có ghi tên Lâm Chính Vũ, ngày sinh là mùng năm tháng tám năm ngoái. Xem cột ghi thông tin bố mẹ, tên mẹ không nghi ngờ gì nữa chính là Lâm Chi Chi. Cột ghi tên bố viết một cái tên mà anh đã sớm dự đoán nhưng không dám khẳng định – Mạnh Hằng Vũ.
“Mạnh Hằng Vũ?” Tô Cẩm đứng phía sau anh chau mày, “Cái tên này sao tôi nghe quen thế? Hình như đã nghe thấy ở đâu rồi…”, cô chỉ để tâm đến thắc mắc của mình mà không chú ý đến sắc mặt của người đàn ông bên cạnh đã trở nên thật u ám.
Nghĩ đi nghĩ lại mà không ra, Tô Cẩm mở phong bì nhỏ ra.
Bên trong là hai cái thẻ, còn có một tờ giấy được gấp lại. Mở ra xem thấy có viết: “Tô Tô, đây là hai cái thẻ mình lấy chứng minh thư của cậu để mở tài khoản, mật khẩu là ngày sinh của cậu. Trong đó là tất cả những gì mình tích cóp được, mong cậu thay mình chăm sóc Chính Chính, cảm ơn”.
Tô Cẩm thấy cay mắt, nước mắt tuôn ra.
Mặc dù không mất gì, nhưng sau khi hỏi ý kiến của Thanh Thanh, Tô Cẩm vẫn báo cảnh sát.
Dù sao đây cũng là chỗ ở của hai cô gái, xảy ra vụ đột nhập, sau này không biết sống thế nào?
Nhưng sau khi cảnh sát bước vào cửa, Tô Cẩm bắt đầu ân hận quyết định của minh. Bởi vì so với tên trộm, cô càng không muốn gặp chính lại người cảnh sát đang đứng trước mặt cô lúc này.
“Từ trước đến giờ tôi không biết anh là cảnh sát 110”. Tô Cẩm nói hết câu rồi yên lặng.
Mặc dù thời gian quen biết không phải là ngắn, nhưng cô thực sự không biết anh thuộc bộ phận nào. Ngạc Lâm cũng chưa bao giờ nói và cô cũng chưa bao giờ hỏi. Mặc nhiên cho rằng công việc của anh cũng giống như của cô, có những điều cần phải giữ bí mật.
Thực ra, Ngạc Lâm không phải là cảnh sát 110. Chẳng qua đêm nay người cảnh sát trực 110 là bạn của anh, đã từng uống với nhau vài lần nên cũng có ấn tượng với cái tên Tô Cẩm. Sau khi nghe thông báo tình hình cảm thấy không yên tâm nên mới gọi điện hỏi Ngạc Lâm/
“Anh không nhất thiết phải là cảnh sát 110”. Ngạc Lâm không để ý cười, ánh mắt không thiện cảm nhìn Lục Hiển Phong đang đứng cạnh cô.

Lần trước gặp nhau ở khách sạn không phải là một cuộc làm quen vui vẻ, hai người rõ ràng là không quên.
Tô Cẩm cảm thấy hơi ân hận vì đã nói một câu thiếu suy nghĩ. Cô cảm thấy không cần phải nói với anh như vậy, đặc biệt là với một ngữ điệu tự nhiên như thể quan hệ giữa họ vẫn thân thuộc như trước… Cảm giác này khiến cô không tự tin, lùi lại một bước đứng cạnh Lục Hiển Phong.
Ánh mắt của Ngạc Lâm dao động khi nhìn thấy động tác của cô, một lần nữa nhìn Lục Hiển Phong, cười gằn: “Hai người thân thiết quá nhỉ?”
Vốn dĩ Lục Hiển Phong không muốn để tâm, nghe thấy câu nói này liền quay lại nhìn.
Dáng người anh to lớn, khi nhìn người khác thường có vẻ rất cao ngạo. Lúc này, ánh mắt của anh thật lạnh lẽo. Ngạc Lâm trông thấy ánh mắt của anh, trong lòng bất giác dấy lên cảm giác thất bại, không kiềm chế được sự tức giận.
Lục Hiển Phong nheo mắt, hỏi một cách lắt léo: “Câu hỏi này có phải là câu hỏi điều tra bình thường của một cảnh sát không? Nếu đúng, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện với anh ta”.
Lục Hiển Phong hất cằm về phía người cảnh sát đang ghi chép trong phòng, môi cong lại không biết có phải là đang cười không, “Nếu đây chỉ là một thú vui của cảnh sát Ngạc, hiếu kỳ về chuyện đời tư của người khác thì đừng trách chúng tôi không cộng tác”.
Ngạc Lâm trợn mắt nhìn anh, quát: “Đứng yên”.
Tô Cẩm không thể cười nổi. Không biết vì sao cô luôn cảm thấy giữa hai người này luôn có sự đối lập. Cảm giác đó… giống như người đàn ông mặc cảnh phục này đã đắc tội với Lục Hiển Phong, nhưng hai người đó lại có vẻ như là không quen biết…
Tô Cẩm không thể nghĩ ra được cách giải thích hợp lý.
Ngạc Lâm thở mạnh, quay đi lấy quyển số ghi chép rồi trở lại, đi thẳng đến trước mặt hai người, không thèm ngẩng đầu lên hỏi: “Họ tên?”
Tô Cẩm đang cảm thấy con người này lại phạm phải sai lầm thì nghe thấy Lục Hiển Phong bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi, cảnh sát Ngạc, tôi không cho rằng điều này nằm trong phạm vi công việc của anh”.
Ngạc Lâm đập tay vào quyển sổ ghi chép, “Anh đang cố ý gây rắc rối phải không?”
Lục Hiển Phong cười nhạt, “Tôi chưa bao giờ gặp cảnh sát nào vô lý như thế này”.
“Đứng yên”. Ngạc Lâm mắng: “Anh có ý gì? Tôi là cảnh sát thì anh có gì không phục?”
“Không thể nói không phục”. Lục Hiển Phong lạnh lùng, trả lời một cách chua chát: “Cảnh sát như anh… có gì đáng để cho người khác phục”.
Tô Cẩm nhìn thấy Ngạc Lâm bị đồng nghiệp của mình bỏ rơi, lại nhìn nét mặt khiêu khích của Lục Hiển Phong, không nhịn được hỏi nhỏ: “Anh ấy đã đắc tội với anh khi nào?”
Lục Hiển Phong liếc nhìn cô, cười nửa đùa nửa thật, “Không phải là anh ấy đắc tội với cô sao?”
“Cắt”. Tô Cẩm khó chịu, “Đừng giả vờ làm người tốt trước mặt tôi, anh không giống một người bênh vực kẻ yếu đâu”.

“Cô không tin cũng được”. Lục Hiển Phong nhún vai, “Rót cho tôi cốc nước”.
“Anh lại làm gì?” Tô Cẩm không hiểu.
Lục Hiển Phong xòe tay ra, ra vẻ đau khổ, “Dù sao cũng là lần đầu tiên tôi đến nhà cô, cô không thể để tôi tự lực cánh sinh đúng không?”
Tô Cẩm nghĩ đến mấy ngày nay đều ăn bữa tối miễn phí ở nhà anh, không nói gì đi vào phòng bếp rót nước.
“Cho tôi uống”. Lục Hiển Phong nháy mắt với cô, “Nhanh một chút nào”.
Tô Cẩm khó chịu đưa cốc lên miệng anh, “Theo tôi biết thì tiếp khách không cần đưa tận miệng thế này. Anh có muốn uống không?”
Lục Hiển Phong nói thầm với cô: “Tôi muốn chọc tức cảnh sát Ngạc. Lẽ nào cô không muốn nhìn vẻ tức giận đến phát điên của anh ta”.
Tô Cẩm lườm anh, nét mặt trở nên ảm đạm, “Khi chúng tôi chia tay, anh ta cũng chưa từng lên phòng tôi. Bây giờ người ta sắp đính hôn rồi, lại vì tôi mà phát điên sao? Lục Hiển Phong, anh đang nghĩ gì vậy?”
Lục Hiển Phong dùng tay vuốt má cô, cười nói: “Em bé, em còn non nớt quá. Em chẳng hiểu gì về bản chất đàn ông cả. Không tin em quay lại mà xem, cảnh sát Ngạc đang tức giận đến mức muốn xẻ tôi thành trăm mảnh đấy”.
Tô Cẩm không quay đầu lại. Cô đã thề với mình không được quay lại nhìn mối quan hệ với anh ta trước đây, đây không phải là việc vui vẻ gì. Cũng tốt… không phải chỉ có một mình mình phải đối mặt.
Tô Cẩm cúi đầu nói nhỏ: “Cảm ơn”.
Lục Hiển Phong mím miệng cười, “Vừa xảy ra chuyện như vậy, em ở đây tôi cũng không yên tâm. Em phải thu dọn đồ đến ở nhà tôi thôi, dù sao tôi cũng ở nhà của công ty, căn phòng đó lúc nào cũng để trống”.
Tối nay Thanh Thanh không về, hàng rào phía ngoài bếp vẫn bị hổng, nếu ở nhà một mình mà nói không sợ thì là nói dối.
Cuối cùng, cảnh sát cũng kiểm tra hết những điểm khả nghi, kết thúc những điều cần hỏi và chuẩn bị ra về. Ngạc Lâm lúc đi qua cô ngập ngừng nói một câu: “Em à, em ở đây không an toàn, có cần…”
Anh ấy chưa nói hết lời thì Tô Cẩm đã buông ra một câu theo phản ứng có điều kiện: “Không cần. Tôi có chỗ ở”.
Ngạc Lâm cười khổ sở, “Anh không có ý gì khác, anh chỉ…”
Lục Hiển Phong lạnh lùng ngắt lời anh ta, “Tô tô cũng không có ý gì khác, cô ấy sẽ chuyển đến ở nhà tôi. Cảm ơn sự quan tâm của cảnh sát Ngạc”.
Mặt Ngạc Lâm trầm xuống, nhìn Tô Cẩm với vẻ mặt khó hiểu rồi quay đi không nói một lời nào.
Tô Cẩm không kiềm chế được nhìn theo anh ta, lúc đó, sự tò mò của cô cũng tăng lên cao độ: Hai người đó luôn hằm hè nhau, rốt cuộc là Ngạc Lâm đã làm gì có lỗi với Lục Hiển Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận