Tình Yêu Không Đáng Giá


“Cậu…” Tiểu Vũ tức giận đến vặn vẹo cả khuôn mặt, “Đừng tưởng rằng tớ không biết cậu đã thích anh Cách Tùng từ hồi cấp hai.

Nhưng rất tiếc, anh Cách Tùng từ trước đến nay, chỉ thích một mình tớ.

Dù tớ đã bỏ đi nhiều năm như vậy, nhưng cậu cũng chẳng thể lay chuyển được anh ấy, chỉ cần tớ vừa xuất hiện, anh ấy liền sẽ quên luôn sự tồn tại của cậu.

An Nhiên, chỉ có một người đàn ông mà cậu dành hết 15 năm cũng không bắt nổi, quá kém cỏi đi.”Tiểu Vũ cười cười, châm chọc tôi.Tôi chỉ chăm chú rửa mặt, mặc kệ cô ta tự biên tự diễn.Dường như thái độ không thèm đếm xỉa của tôi càng làm Tiểu Vũ tức giận hơn, tiếp tục khiêu kích:“Sao thế? Kiếm cả anh chàng Tiêu Phong kia đến để chọc cho anh Cách Tùng ghen, nhưng cũng chẳng thể kéo được trái tim anh ấy, nên cậu mới giận dỗi rời khỏi công ty đúng không? An Nhiên à, nếu cậu năn nỉ tớ, tớ có thể nhường anh Cách Tùng lại cho cậu, dù sao cũng là hàng xóm với nhau, không phải sao?”Tôi coi như cô ấy đang nói chuyện với không khí, rửa mặt, rửa tay xong liền đi ra ngoài, cả quá trình không thèm đáp trả một câu.


Thực không cần phí lời với loại người này.“An Nhiên…” Đằng sau vang lên tiếng gọi tức giận của Tiểu Vũ.oOoTrở lại văn phòng, mọi người rì rầm bàn tán chuyện buổi trưa hôm nay.

Tôi và Tiêu Phong dọn nốt đồ cá nhân, đóng hộp, dù sao cũng là ngày làm việc cuối, chẳng cần quan tâm đến sự ầm ĩ ngoài kia.Thế nhưng, có những người dường như chẳng muốn để chúng tôi được yên.Tiểu Hoa mở cửa phòng của tôi, bước vào cùng chị nhân viên vệ sinh:“Chị dọn dẹp lại căn phòng này thật sạch sẽ cho tôi.

Sau này, đây là sẽ là phòng của giám đốc Tiểu Vũ, đừng để mấy thứ bẩn thỉu còn vướng lại làm ảnh hưởng đến chị ấy.” Tiểu Hoa đứng trước mặt chúng tôi, ra lệnh cho chị nhân viên vệ sinh.

Sau đó, lại quay đầu sang phải làm như vô tình nhìn thấy Tiêu Phong:“A Tiêu Phong, anh nhớ dọn hết đồ đạc của anh đi nhé, đừng để lại thứ gì gây vướng chân cho chị Tiểu Vũ, nghe chưa?”Tiêu Phong chỉ ‘hừ’ một tiếng.Tiểu Hoa thấy vậy, lại quay đầu sang trái rồi giống như vô tình nhìn thấy tôi:“A, chị An Nhiên, ngại quá, hôm nay chúng em cần dọn dẹp lại luôn để ngày mai chị Tiểu Vũ còn có phòng riêng sạch sẽ ngồi làm việc.

Dù sao hôm nay cũng là ngày làm việc cuối của chị rồi, chị sẽ không để ý chứ.”Cửa phòng đang để mở, Tiểu Hoa còn cố tình tăng lớn âm lượng, hẳn là mọi người ở bên ngoài đều nghe thấy được.

Có lẽ, cô ấy muốn ngầm nhắc nhở mọi người, dù Tiểu Vũ có quen với chú Dư Đại hay không cũng không quan trọng, bởi vì, người còn lại ở đây, người ngồi trên vị trí giám đốc này, người ảnh hưởng đến việc tăng lương, tăng chức của nhân viên từ bây giờ sẽ là Tiểu Vũ chứ không phải tôi.Tôi chỉ cười lạnh lùng, không thèm đáp trả.

Nhưng Tiêu Phong lại cáu giận, trực tiếp đuổi Tiểu Hoa ra ngoài:“Cút đi! Hôm nay, đây vẫn là văn phòng của An Nhiên.”“A Tiêu Phong, đừng tưởng anh quen với ngài Dư Đại thì có thể giễu võ dương oai ở đây.

Chúng tôi không sợ anh đâu, dù sao hợp đồng thi công đã bàn xong chỉ chờ hai ngày nữa họp báo sẽ ký chính thức.


Công ty Sen Nghỉ Dưỡng cũng sẽ không thể ở ngay lúc này hủy đi, như vậy sao có thể giải thích với các phóng viên? Ngài Dư Đại sẽ không vì một người bạn của con trai mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn công ty.”Tiểu Hoa mạnh mẽ nói lại Tiêu Phong.

Lời lẽ này, không thể nghi ngờ là của Tiểu Vũ dậy cho cô ấy.“Tiểu Hoa, cô nói năng cho cẩn thận.

Dù chỉ còn nửa buổi chiều, tôi vẫn là giám đốc của các cô.

Tiêu Phong vẫn là trợ lý của tôi.” Tôi nhíu mày, nói Tiểu Hoa.“Chị An Nhiên, chị thật biết tự dát vàng lên mặt mình.

Đúng là trơ trẽn đến trơ tráo.

Cái gì mà nửa ngày vẫn là giám đốc của chúng tôi? Chúng tôi đã không coi chị là giám đốc từ lâu rồi.


Chị chỉ dựa vào mối quan hệ thân thiết với anh Cách Tùng để leo lên đến vị trí giám đốc này.

Trong công ty này đâu có ai phục chị, chị rời đi có biết mọi người biết ơn chị lắm không? Rời đi để người có tài có đức như chị Tiểu Vũ lên nắm quyền, đây mới là người lãnh đạo mà chúng tôi mong muốn.”Tin rằng, nếu Tiểu Vũ đang ở bên ngoài nghe thấy Tiểu Hoa ở trong phòng mắng tôi như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ vui lắm.

Mà tôi đoán, Tiểu Vũ hẳn có nghe thấy đi, nên Tiểu Hoa mới gắng sức hét thật to để thể hiện như vậy.Tôi chưa kịp phản ứng, Tiêu Phong đã tiến lên trước,“Không phục đúng không? OK, không phục cũng được, vậy những gì nhờ cô ấy mà công ty này có được cũng đừng nhận nữa.”Nói xong, anh rút điện thoại ra, bấm gọi cho chú Dư Đại trước đôi mắt hoảng sợ của Tiểu Hoa.“Chú, hợp đồng thi công nội thất với S.

Rain, chú đừng ký…Vâng…Đúng rồi…Chúng cháu sắp rời đi vậy nên chú đừng ký…Vâng…Cháu chào chú!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận