Tình Yêu Không Đáng Giá


Tiêu Phong đi vào, phụ giúp tôi dọn đồ, "Ê, cô không sao chứ?""Tôi không sao." Tôi đáp lại."Sao đột nhiên lại xin nghỉ vậy?""Không phải anh đã nói công ty sớm hay muộn thì sẽ sập sao."Tôi cười cười.Tiêu Phong chép miệng, "cũng đúng.""Tiêu Phong, anh tính sao? Có ở lại tiếp tục làm việc không?""Em gái, em hỏi ngu ngốc gì vậy, anh đây đương nhiên là cũng cuốn xéo.

Cây đại thụ che mưa chắn gió đã không còn, anh dại gì mà ở lại."Tiêu Phong cười nhăn nhở, nói một cách vui vẻ, không có vẻ u buồn của người sắp thất nghiệp.

Tôi bật cười, nói với anh,"Dù sao cũng phải bàn giao công việc một tháng.

Cứ từ từ mà dọn.

Không nhất thiết phải dọn xong trong hôm nay."oOoBuổi tối hôm đó, anh Cách Tùng lại đến nhà tôi thăm bố mẹ tôi.


Lần này, bố mẹ tôi không còn tiếp đón niềm nở như lần trước, chỉ trả lời theo đúng phép lịch sự.

Khi Cách Tùng nhắc đến việc tôi xin nghỉ, bố tôi trầm ngâm một lúc, sau đó đột nhiên nói:"Nghỉ cũng tốt.

Cũng nên nghỉ."Anh Cách Tùng ngạc nhiên nhìn bố tôi, giống như không thể ngờ là bố tôi sẽ trả lời như vậy."An Nhiên, anh có thể nói chuyện riêng với em được không?" Cách Tùng quay ra nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự nài nỉ."Được." Tôi gửi cho bố mẹ một ánh mắt trấn an, sau đó dẫn Cách Tùng nên phòng tôi, để tránh hiểu lầm, tôi không đóng cửa mà để mở."An Nhiên, Tiểu Vũ cũng chỉ là muốn tốt cho công ty.

Cũng nhờ cô ấy mà chúng ta mới có thể tiếp cận được với Sen Trắng, vì công ty em có thể nhịn qua giai đoạn này được không.

Sau khi hoàn thành hợp đồng với Sen Nghỉ Dưỡng, anh sẽ bảo cô ấy thay đổi lại." Vừa vào phòng tôi, anh Cách Tùng đã nói.Tôi biết, ước mơ của anh là muốn phát triển S.rain thành công ty nằm trong top 5 công ty nội thất mạnh nhất cả nước.

Hợp đồng với Sen Nghỉ Dưỡng sẽ là bước đệm quan trọng giúp anh đạt được điều này.

Và tất nhiên, Tiểu Vũ với 'mối quan hệ thân thiết' với ngài Dư Đại sẽ trợ giúp rất lớn cho anh trên bước đường thực hiện ước mơ này.Nhưng anh đã quá tham lam, vừa muốn giữ tôi, vừa muốn giữ Tiểu Vũ, lại vừa muốn đạt được hợp đồng với Sen Nghỉ Dưỡng."Anh Cách Tùng, ý em đã quyết.

Đừng nhắc lại về việc này nữa." Tôi thẳng thừng từ chối."An Nhiên, sao gần đây em luôn nói chuyện với anh như vậy?" Cách Tùng hỏi."Như vậy là sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại."Luôn lạnh lùng, như người xa lạ." Cách Tùng nói, trong âm thanh mang theo trách cứ.Tôi nhíu mày, im lặng.Bất chợt, Cách Tùng lia mắt đến góc phòng, nhìn thấy chiếc khăn len quàng cổ màu xanh da trời trong giỏ đồ.

Tôi vẫn luôn để ở đó không động vào đã mấy tháng rồi.Đôi môi Cách Tùng run run, anh bước lên, muốn tiến đến bên giỏ đồ, nhưng tôi đã nhanh hơn một bước chặn lại đường đi của anh."Anh Cách Tùng, anh còn lời gì muốn nói hay không? Nếu không chúng ta hãy ra phòng khách đi.""An Nhiên, kia là chiếc khăn em đan cho anh đúng không?" Tuy là câu hỏi nhưng giọng nói của anh lại rất chắc chắn, đôi mắt nhìn tôi chứa đầy hy vọng và tìm tòi.Kia đúng là chiếc khăn tôi đan định để tặng anh.

Nhưng bây giờ đã không muốn tặng nữa."Không phải.""Rõ ràng là đan cho anh.


An Nhiên, em đừng nói dối."Cách Tùng không chịu buông bỏ, chất vấn tôi."Em không có.

Anh Cách Tùng, nếu anh cứ tiếp tục nói chuyện như vậy, em sẽ không nghe nữa.""Vậy em nói xem, em đan hai chiếc khăn cùng màu, vậy một cái là cho ai?""Em đan một cái cho người mà em thích.

Sẽ tặng cho anh ấy vào dịp valentine năm sau."Cách Tùng như nghĩ đến điều gì, tức giận hỏi: "Tiêu Phong đúng không?"Tôi không trả lời, để kệ cho Cách Tùng hiểu lầm."An Nhiên, hoá ra là vậy, hoá ra em đã có người khác, nên mới lạnh nhạt với anh như vậy.

Đúng không?"Tôi cảm thấy thật buồn cười, tại sao anh nghĩ rằng anh có quyền hỏi tôi câu này?"Anh Cách Tùng, hình như anh đã quên mất, người yêu của anh là Tiểu Vũ, không phải em.

Em với anh chỉ là hàng xóm của nhau.

Những câu hỏi thế này, em không cần phải trả lời với anh.""Em…Được, vậy tùy em." Cách Tùng tức giận bỏ về.Tôi nhìn theo thân ảnh anh đến khi biến mất, sau đó đi đến nơi để hai chiếc khăn, cầm lên.

Tôi đã gần như quên mất sự tồn tại của chúng.


Nếu hôm nay anh Cách Tùng không đến, có lẽ tôi đã không nhận ra chúng vẫn luôn ở đây.Tôi tháo hai chiếc khăn ra, cuộn lại thành hai cuộc len to đùng.

Thở dài một hơi, quyết định cho vào thùng rác.oOoMấy ngày tiếp theo, tôi và Tiêu Phong vẫn đi làm bình thường, thực hiện bàn giao công việc cho những người liên quan.Tiểu Vũ vẫn như mọi ngày, đi ra đi vào nhắc đến ngài Dư Đại.Dự án ký hợp đồng thi công với Sen nghỉ dưỡng được giao cho Tiểu Hoa làm phó phụ trách.Kể từ lần gặp nhau ở nhà tôi tối hôm đó, đã ba tuần liền anh Cách Tùng luôn tránh gặp mặt tôi.Tuần này là những ngày cuối cùng tôi đi làm ở S.rain.

Lục tục lại có vài đơn xin nghỉ việc của mấy nhân viên kỳ cựu.

Một tốp nhân viên mới tiến vào công ty.Tiểu Vũ và những người ủng hộ cô ấy càng ngày càng thể hiện nhiều hơn.

Đi đâu cũng nghe thấy chị Tiểu Vũ, ngài Dư Đại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận