Khuynh phu nhân tức giận, bà quay mặt đi không muốn nhìn hai người trước mắt một chút nào, bà kéo tay chồng mình rồi đi lên cầu thang.
- Dì Hương Lan.
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau của Khuynh phu nhân.
Vừa nghe được giọng nói đó, cách gọi thân mật đó Khuynh phu nhân không ngần ngại mà vui vẻ quay người nhìn lại.
Vân Tưởng Tưởng,mặc một chiếc váy trắng ngắn trễ vai, nếu Cố minh hành không nhìn nhầm thì đây chính là chiếc váy trong lễ đính hôn mấy năm trước, gia đình anh đã chuẩn bị cho cô.
Ấy vậy mà cô dám mặc nó đến đây.
Vân Tưởng Tưởng không để ý lễ tiết, cô vui mừng nhanh chóng bước đến trước mặt bà.
Đi theo sau cô là Vương Nhạc Kiều lịch lãm bước theo.
Sau khi thấy Vân Tưởng Tưởng đi cùng với một người đàn ông khác và cô còn vượt qua trước mắt anh coi anh như không tồn tại khiến cho Cố Minh Thành tức giận không nói nên lời.
Hoắc Như Phi đứng một bên không khỏi tức giận, rõ ràng cô ta tốt như vậy, hoàn hảo như vậy mà Khuynh phu nhân không để ý cô, đúng là có mắt như mù mà.
- Tưởng Nhi, sao giờ con mới tới vậy?
Khuynh phu nhân vui vẻ nói, bà nắm lấy tay của Vân Tưởng Tưởng.
- Con có chút việc bận nên bây giờ mới tới được thôi ạ.
Con xin lỗi.
Vân Tưởng tưởng nhẹ giọng nói, giọng nói nhỏ nhẹ yếu đuối của cô làm cho Khuynh phu nhân siêu lòng, không nỡ oán trách.
- Khuynh lão gia, chào ngài lâu rồi không gặp.
Vương Nhạc Kiều vui vẻ lễ pháp, bắt tay giao lưu chào hỏi với Khuynh lão gia.
- Vương thiếu gia, lâu rồi không gặp.
Trông cậu càng ngày càng ra dáng thiếu niên rồi.
Lần gặp mặt gần đây nhất cả chúng ta là bốn ngày trước thì phải?
Khuynh lão gia vui vẻ cười nói với Vương Nhạc Kiều, ông khoái trí vỗ vai của Vương Nhạc Kiều rồi cười lớn.
Nhìn thấy Vân Tưởng Tưởng đứng cười cười nói nói ở phía trước, chỉ cách Cố Minh Thành có một hay 2 mét mà mặt anh đã xám xịt lại.
Anh không hiểu cảm giác này là sao, anh đã tự nhủ với mình đó chỉ là cảm giác khi thấy món đồ chơi đang chơi dở bị cướp mất mà thôi.
- Hai người đi cùng nhau, không lẽ hai người kết hôn rồi sao?
Khuynh lão gia nhìn Vân Tưởng Tưởng và Vương Nhạc Kiều rồi ông nghi hoặc hỏi.
Câu hỏi của ông khiến cho Tưởng Tưởng và Nhạc Kiều trở nên lúng túng, Vương Nhạc Kiều đỏ mặt mà gãi đầu.
Khuynh phu nhân vừa nghe ông nói xong thì nhanh tay bịt miệng ông lại.
- Tôi quên mất chưa nói với ông, Tưởng Nhi nó kết hôn rồi, kìa chồng của Tưởng Nhi là người chúng ta vừa gặp đấy.
Khuynh phu nhân thở dài rồi thả tay ra khỏi miệng ông, bà chỉ ta về chỗ của Cố minh thành rồi từ tốn nói.
- Thanh niên bây giờ đúng thật là....
Khuynh lão gia nhìn Cố mInh Thành và Hoắc Như phi mà lắc đầu ngao ngán, đầy thất vọng.
Lúc trước ông còn rất coi trọng Cố Minh thành nhưng bây giờ nhìn đời sống cá nhân của cậu ta làm ông cảm thấy thất vọng nặng nề.
Hoắc Như Nhi thấy Khuynh phu nhân chỉ tay về phía mình và thấy Khuynh lão gia nhìn về phía họ.
Cô ta liền vui vẻ vẫy tay với Khuynh phu nhân.
Khuynh phu nhân nhìn biểu cảm của cô ta mà chán ghét ra mặt, bà liền vội liêc mắt đi chỗ khác, cũng vì vậy làm cho Hoắc Như phi cụt hứng mà càng nổi thêm ghen tị với Vân Tưởng Tưởng.
- Tưởng Nhi, con có muốn lên thử biểu diễn một bài không?
Khuynh phu nhân vui vẻ nắm tay Vân Tưởng Tưởng, ánh mắt bà tràn trề sự mong đợi, mong cô có thể đồng ý với bà.
- Con...con...
Vân Tưởng Tưởng có chút lưỡng lự, cô liếc mắt Cố Minh Thành, dường như cô đang nghĩ lại những hồi ức không mấy tốt đẹp khi Cố Minh thành chứng kiến cô chạm vào đàn, nào là đánh, nào là đập, những điều đó khiến cho đôi tay cô run lẩy bẩy.
- Tưởng Tưởng, cậu thử một chút đi, đừng lo, ở đây có Khuynh phu nhân, anh ta không dám làm gì cậu đâu.
Vương Nhạc Kiều thấy biểu cảm của vân Tưởng Tưởng, dường như anh đã đoán được cô đang nghĩ gì rồi.
Anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ để an ủi cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...