Tình Yêu Không Chọn Tôi
Đợi tiếng bước chân của chú Mạc đã đi xa.
Vân Tưởng Tưởng nằm dài trên chiếc giường mà nghĩ về ngày trước.
Cái ngày mà cô và anh cùng kết hôn.
Khách khứa đến đông đủ, mọi người thi nhau chúc phúc cho cô và anh.
Thế nhưng đao không phải tất cả sự thật, hôm ấy anh chỉ có mặt đúng 5 phút rồi bỏ đi không nói một lời.
Anh ta đến lúc đang cử hành hôn lễ, đeo nhẫn cho cô rồi lại chạy đi không nói một câu nào, mặc cho cha xứ có nói gì thì anh ta cũng đi, anh ta đâu có quan tâm đến cái hôn lễ này đâu.
Có một lần, vào lúc Vân Tưởng Tưởng học đại học năm nhất, còn anh học đại học năm ba.
Vào cái ngày mà cuối cấp, Vân Tưởng Tưởng cầm một bức thư tình đến nhìn anh, rụt rè đưa cho anh bức thư, thế nhưng anh lại nhẫn tâm bỏ mặc.
Có lần, Vân Tưởng Tưởng đã từng hỏi Cố Minh Thành.
- Minh Thành, anh đã từng thích em chưa?
- Cô bị điên à, cô nghĩ cô là ai? Một người chỉ biết mình không biết ta như cô thì tôi đây không muốn động cũng chẳng muốn dây vào cô nghe rõ chưa?
Cố Minh Thành lúc ấy nhìn cô chán ghét, anh ta còn đánh cô, đạp coi đến mức tơi tả xong thì anh ta mới tha cho.
Vân Tưởng Tưởng ôm lấy đầu, co thân mình trên chiếc giường lạnh, cô tự hỏi mình:"Tại sao vậy, tại sao tất cả mọi chuyện lại.
Tất cả, tại sao lại đối sử với tôi ngư vậy, tôi đã làm sai điều gì sao.
Tôi làm tất cả vì anh mà phải hưởng cái nỗi đau này thôi sao."
Cô nằm trên giường khóc, nước mắt cứ trào ra.
Cô ngủ thiết đi lúc nào không hay biết.
___________________________________
Sáng hôm sau.
Vân Tưởng Tưởng sau khi ngủ dậy, cô thấy toàn thân mình đau nhức, chắc hẳn là những vết thương hôm qua đã gây ra.
Cô cố gắng băng bó lại vết thương rồi mặc quần áo kín đi xuống phòng.
Lúc này Cố Minh Thành đang ngồi ăn sáng, cô lại gần ghế đối diện mà ngồi xuống, người làm dọn thức ăn lên cho cô.
Cố Minh Thành mới liếc nhìn cô một cái.
- Những vết thương hôm qua tôi nghĩ cô nên xử lí cho tốt vào cẩn thận không để lại sẹo.
Vân Tưởng Tưởng mừng thầm.
Cô dang nghĩ Cố Minh Thành đang vắt đầu lo lắng cho cô sao.
Cô chỉ mới mỉm cười thì Cố Minh Thành đã nói.
- Cô đừng nghĩ tôi quan tâm coi, tôi chỉ đang thương hại cô thôi.
Cứ để cô với cái bộ dạng đó gặp mẹ thì thảo nào tôi cũng bị chửi.
Lúc này niềm hi vọng trong cô dập tắt.
Cô đã biết anh ta không yêu mình mà còn ảo tưởng vô vọng.
- Em biết rồi.
Cô buồn rầu, nhẹ giọng nói.
Hàn Cẩn Diễm đột nhiên ném cái đũa xuống đất, chống tay lên bàn.
- Cô có thái độ gì vậy hả? Cô có cần giả tạo với cái khuôn mặt đó không? Cô tưởng làm như vậy thì người khác sẽ thương hại coi à.
Cô chỉ dùng nó để có được lòng của người khác thôi chứ tôi thì cô đừng có mơ.
* Reng reng...
Cố Minh Thành đang tức giận thì đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên.
Đó là cuộc gọi từ thư kí riêng của anh ta.
[ Cố tổng, chúng tôi tìm được vị trí của cô Hoắc Phi Nhu rồi.
Cô ấy hiện đang ở sân bay Giang Thành.
Với cả có một chuyện nữa không biết là......]
- Cậu cứ nói đi.
[ Người cuối cùng gặp cô Hoắc Phi Nhu là Vân đại tiểu thư ạ ]
- Được rồi, cậu làm việc của mình đi.
Sau khi Cố Minh Thành tắt máy, anh ta giận dữ lao đến bóp cổ Vân Tưởng Tưởng.
- Minh...Minh Thành, anh....anh làm gì vậy.....bỏ..bỏ tay ra....em..em khó thở quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...