Phó Nghê quen biết Phó Từ trước cả Phương Nhật Hạ, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã.
Bàn về nhan sắc, tuy Phó Nghê không xinh đẹp rực rỡ như Phương Nhật Hạ nhưng ít nhất cũng được coi là thanh tú.
Bàn về học vấn, Phó Nghê tự tin ăn đứt Phương Nhật Hạ.
Bàn về gia thế, Phó Nghê lại càng tự tin, Phương Nhật Hạ rất kín tiếng về khoản này, nhưng Phó Nghê cảm thấy chỉ những người có thân phận bình thường mới không dám tiết lộ ra, còn cô ta thì khác, là con của một nhà giàu mới nổi.
Đạt tiêu chuẩn hai trên ba, nhưng cớ vì sao Phó Từ một chút cũng không quan tâm tới cô ta, xung quanh Phó Từ có rất nhiều ong bướm, trong trường được gọi là giáo thảo, tính cách đương nhiên dễ gần hơn Giang Vĩ, đối với Giang Vĩ là ở cấp bậc đại thần, chỉ để ngắm không phải để ăn.
Phó Từ thì khác, cô ta đã thích anh từ năm lớp tám, cô ta thừa nhận mình không có dũng khí để đứng ra theo đuổi như Phương Nhật Hạ.
Cô ta không cho phép bản thân mình hạ xuống để theo đuổi bất kì ai, ngay cả Phó Từ cũng không ngoại lệ.
Nhưng từ khi Phương Nhật Hạ xuất hiện, thế giới cô ta dần mất đi tiêu cự, cô ta không hiểu vì sao Phương Nhật Hạ dám thản nhiên bày tỏ sự yêu thích của mình với Phó Từ, vì sao Phương Nhật Hạ lại có tự tin đó?
Loại dũng khí ấy khiến người ta vô cùng chán ghét!
Phó Nghê thừa nhận mình ghen tị, nhưng những lời mà cô ta nói là sự thật! Không có khả năng một học tra thứ hạng bốn trăm trải qua một kì nghỉ hè liền trở thành học bá thứ hạng mười mấy!
…
Trong thời gian Phó Nghê và Phương Nhật Hạ náo loạn, nhà trường đã cập nhận điểm số và bảng xếp hạng lên trang chủ.
Cả đám quần chúng xung quanh đó nhanh chóng vọt vào xem.
Phó Nghê đầu tiên là nhìn tên của mình, tuy chỉ đứng thứ một trăm bốn mươi nhưng cũng đã là con số rất cao.
Cô ta lại lướt xuống bên dưới muốn tìm tên Phương Nhật Hạ, vốn dĩ mang theo tâm lí tự đắc nhưng khi nghe một vài tiếng kinh hô xung quanh, cô ta lại hốt hoảng.
“Phương Nhật Hạ, tổng điểm sáu môn là 560!, xếp hạng mười một!!!”
“Trời ơi, thật hay giả thế?”
“Đm! Bật hack à? Thật sự đứng thứ mười một kìa.
”
“Ha ha, lần này Phó Nghê chết chắc rồi.
”
“Tôi đang đợi cảnh cô ta quỳ xuống!”
“…”
Bên tai Phó Nghê vang lên một tiếng ầm lớn, cô ta không tin vào chuyện này! Không có khả năng! Nhất định là Phương Nhật Hạ đã gian lận.
Đúng.
Chính là như vậy!
Phó Nghê lấy lại sự tự tin: “Điểm số này không đáng tin!”
Phương Nhật Hạ nhướn mày nhìn cô ta, đợi cô ta nói tiếp.
“Cậu có thể dùng tiền để vào lớp chọn, thì điểm số này cũng rất có khả năng là mua! Có lần một ắt sẽ có lần hai!!!”
Phương Nhật Hạ không khỏi buồn cười trước những lí lẽ của cô ta: “Cho nên?”
Phó Nghê: “Lần này không tính, hơn nữa cậu còn được tính là gian lận!”
Phương Nhật Hạ cười lạnh nhạt nhìn cô ta khua môi múa mép: “Ý cậu là nếu tôi cao điểm hơn thì tính là ăn gian, còn nếu thấp hơn thì mới là kết quả chính xác phải không?”
Phó Nghê hơi chột dạ trả lời: “Đúng vậy!”
Vào lúc này, đột nhiên trên diễn đàn trường chạy tới một video ghi lại quá trình làm bài của Phương Nhật Hạ, video được lấy từ camera giám sát của nhà trường.
Trong video cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nó đã chứng tỏ một điều rằng Phương Nhật Hạ không hề gian lận.
Phó Nghê bị vả mặt ngay tức khắc, nhưng cô ta vẫn không phục: “Tôi không tin, có khi là cậu chỉ viết lung tung trên giấy rồi mua lại điểm mà thôi!”
Phương Nhật Hạ bị chọc tức đến nổi cười ra tiếng: “Vậy thì chúng ta làm đề thi, ai thấp điểm hơn thì phải nghỉ học, có chơi không?”
Phó Nghê nhìn biểu cảm tự tin của cô, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn là đáp ứng.
Cô ta không tin Phương Nhật Hạ có thể cao điểm hơn.
Hai người cùng một đám quần chúng đi đến văn phòng giáo viên.
Nếu phải thi lại sáu môn thì rất mất thời gian nên thầy giám thị quyết định cho hai người thi môn toán.
Phó Nghê: “Khoan đã thầy, còn đề thi khác không ạ? Phòng trừ người nào đó thuộc đáp án rồi chép lại.
”
Thầy dạy toán vốn muốn lấy đề mình vừa soạn cho bọn nhỏ để ôn thi tối qua ra nhưng lại sợ Phó Nghê nghĩ nhiều, cho rằng thầy ấy đưa đề cho Phương Nhật Hạ xem trước, nên trước hàng chục con mắt, ông ấy viết ra một đề toán khác.
Đề bài chỉ có năm câu thôi nhưng chớ coi thường, phải học chuyên sâu lắm mới hiểu được bản chất của nó.
Thời gian làm bài ba mươi phút.
Đề này quả thật nặng đô hơn so với đề trước, Phó Nghê chỉ mới làm được một câu đầu tiên đã bắt đầu cắn bút, chảy mồ hôi nhễ nhại, lại ngước lên nhìn Phương Nhật Hạ thấy cô vẫn chăm chú làm bài thì đột nhiên sinh ra cảm giác lo sợ.
Giang Vĩ đứng bên ngoài nhìn tâm can bảo bối của mình, anh không tiến lên giúp đỡ bởi vì anh tin cô có thể giải quyết nó.
Anh biết chỉ một đoạn camera giám sát sẽ không có khả năng minh oan cho cô, nhưng anh vẫn làm…
Kết thúc hai tiếng đồng hồ.
Hai bài thi được thầy giáo dạy toán cẩn thận xem xét.
Rất nhanh đã có kết quả…
…
Tác giả có lời muốn nói: Chương này Giang đại thần không được ra sân!!! Nhưng Hạ Hạ vẫn có thể vả mặt nữ phụ giòn tan!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...