Khi Lữ Tụng đem cháo đến thì nhìn thấy người nằm trên giường là Tống Sơ Nhất, Trần Dự Sâm tiều tụy hốc hác ngồi cạnh giường, trong mắt toàn là tơ máu, anh ta vừa tức giận vừa không cam lòng. Trần Dự Sâm hầu hạ Tống Sơ Nhất như cháu chắt hầu hạ tổ tông, ngay cả anh ta cũng trở thành cháu chắt rồi!
Trong lòng Lữ Tụng vô cùng không vui nhưng cũng không dám biểu lộ ra mặt. Quen biết Trần Dự Sâm bốn năm, anh ta rất hiểu tính tình của anh. Nếu anh ta không thể yêu ai yêu cả đường đi mà không quan tâm Tống Sơ Nhất, thì cứ chờ Trần Dự Sâm loại mình ra khỏi danh sách bạn bè đi.
Vì vậy Lữ Tụng không chỉ không tức giận, mà còn có vẻ ân cần lấy lòng. Sau khi đặt cháo gà ác xuống, anh ta nhanh nhẹn mở nắp, lấy thìa múc cháo ra bát, vừa liếc sang bên cạnh vừa cười: “Ái chà, không thể ngờ được có ngày tôi lại phục vụ cô thế này. Nếm thử đi, nếu không hợp khẩu vị, tôi sẽ đi mua bát khác.” Câu nói với ý tứ hàm súc sâu xa, đôi mắt hoa đào vô cùng dịu dàng nhìn Tống Sơ Nhất.
Tống Sơ Nhất rùng mình, không nói lời nào quay sang nhìn Trần Dự Sâm.
“Để tôi. Cậu vội thì đi trước đi.” Trần Dự Sâm cầm bát muốn tự mình làm.
Lữ Tụng sờ sờ cằm, có chút mất mát.
“Đúng rồi. Việc mấy hôm trước tôi nói cậu đừng làm vội.” Trần Dự Sâm nói.
Chuyện năm đó Tống Sơ Nhất đi theo Quý Phong chắc chắn có ẩn tình khác. Tống Sơ Nhất trở về từ thành phố S mà không có Quý Phong thì chắc chắn anh ta không biết chuyện cô có thai. Nếu tâm tư của Tống Sơ Nhất không ở trên người Quý Phong thì anh cần gì phải hận anh ta?
Lữ Tụng nhíu mày. Vì muốn tận dụng cơ hội tốt, hôm qua anh ta đã cho người hành động rồi.
Trần Dự Sâm thấy anh ta nhíu mày liền biết mình đã chậm. Chiến dịch trên thương trường một khi đã bắt đầu thì không phải anh chết thì chính là tôi chết.
“Sơ Nhất, em ăn cháo đi. Anh tiễn Lữ Tụng.” Trần Dự Sâm không dám kéo dài thời gian.
Tống Sơ Nhất ‘ừ’ một tiếng, cố tự ăn cháo. Cô biết Trần Dự Sâm tránh mình để nói chuyện tư mật với Lữ Tụng.
“Đã tiến hành đến đâu rồi?” Ra khỏi phòng bệnh, Trần Dự Sâm hỏi.
“Đã sập bẫy.” Lữ Tụng buông tay. “Quý Phong rất trầm ổn nên không dễ mắc mưu. Hôm qua Nhị công tử nhà họ Quý – Quý Loan trở về từ nước ngoài, cơ hội khó có được. Tôi cho người lộ ra tin tức chúng ta có kế hoạch khai phá mảnh đất ở thành phố B cho anh ta, còn có tin tức giả là Trung Đầu muốn tìm người hợp tác, anh ta tin là thật, tìm tôi đưa ra ý hợp tác. Tôi tỏ vẻ không thích Quý Phong, anh ta liền vui vẻ nói có thể giấu Quý Phong.”
“Quý Phong là phó tổng của Quý thị, làm sao có thể giấu anh ta?” Trần Dự Sâm thật sự không hiểu gì về chiến lược buôn bán cả.
“Anh ta không nắm giữ quyền tài chính và quyết sách của Quý thị, cho nên muốn giấu Quý Phong và Ninh Duyệt, liên hợp cùng Quý Thanh Đào và Quý Thanh Nguyên bán cổ phiếu Quý thị có trong tay, sau đó dùng số tiền đó đăng kí một công ty con của Quý thị hợp tác với Trung Đầu. Anh ta định giấu cả Quý lão gia, muốn sau khi xong việc tặng cho ông ta một kinh hỉ (1).” Lữ Tụng nhún nhún vai, “Ngày mai tôi sẽ âm thầm đem tiền đi mua cổ phiếu của Quý thị.”
(1) Kinh hỉ: Kinh ngạc và vui mừng.
“Nhà họ Quý làm giàu đã ba đời. Sống trong bầu không khí buôn bán ấy, lại được dạy dỗ từ nhỏ, tại sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Chỉ là một cái bánh mì lớn hư vô mà có thể quên quy tắc căn bản?” Trần Dự Sâm có chút khó hiểu.
Lữ Tụng hớn hở: “Tình huống nhà họ Quý rất phức tạp, cậu không biết đâu, Quý Phong là đại công tử, bị quản khắp nơi khắp chốn, thật sự rất khổ…”
Quý lão gia có ba đứa con trai. Đứa con cả Quý Thanh, tức cha của Quý Phong, say mê hội họa mỹ thuật, không quan tâm đến việc làm ăn buôn bán của gia đình. Con thứ hai Quý Thanh Đào rất quan tâm đến việc buôn bán, sau khi thành niên vẫn đi theo lão gia tử xử lí công việc, biểu hiện rất quy củ. So với anh cả không chí tiến thủ thì được lão gia tử yêu thích hơn. Mọi người trong Quý thị đều nghĩ Quý thị sẽ được giao cho ông ta. Không ngờ sau khi Ninh Duyệt tiến vào nhà họ Quý liền đến Quý thị làm việc, ánh mắt thông tuệ sâu sắc hơn người, so với ông ta chỉ biết giữ gìn cái đã có thì tốt hơn nhiều. Quý Thanh Đào bị tước mất sự yêu thích của lão gia. Đến khi Quý Phong tốt nghiệp vào làm việc ở Quý thị, có Ninh Duyệt đứng sau, thái độ lại không sắc bén như Ninh Duyệt mà ôn hòa rộng lượng, lại có danh phận cháu đích tôn, từ Quý lão gia đến nhân viên Quý thị đều yêu quý ủng hộ. Quý Thanh Đào hoàn toàn thất thế. Quý Thanh Đào không cam lòng, nhưng vì e ngại Quý lão gia, ông ta không dám đối nghịch trực tiếp với Quý Phong, nhưng vẫn ngầm gây chuyện.
Con thứ ba của nhà họ Quý, Quý Thanh Nguyên được sinh ra khi lão gia tử đã giàu có, nhỏ hơn hai người anh mười mấy tuổi, chỉ lớn hơn Quý Phong và Quý Loan sáu tuổi. Vì nhiều tuổi mới có người con này, Quý lão gia tử rất nuông chiều Quý Thanh Nguyên. Sau khi trưởng thành Quý Thanh Nguyên cũng đến Quý thị làm việc. Tài sơ học thiển (3), nói như rồng leo làm như mèo mửa lại không có trách nhiệm, không làm được gì còn phá hoại rất nhiều, Quý lão gia tử không muốn trách cứ anh ta. Ninh Duyệt cũng không có cảm tình với anh ta, luôn nghiêm khắc với anh ta nên anh ta hận Ninh Duyệt thấu xương, cùng một giuộc với Quý Thanh Đào.
(3) Tài sơ học thiển: Tài kém, học ít.
Quý Thanh Nguyên chưa kết hôn. Con trai đời thứ ba của nhà họ Quý ngoại trừ Quý Phong chính là con của Quý Thanh Đào, thì còn một người là Quý Loan.
Quý Loan sinh sau Quý Phong một tháng, hoàn toàn trái ngược với Quý Phong trầm ổn kiên định. Quý Loan rượu, chè, cờ bạc, hút hít, gái gú, đủ năm tật xấu, Quý lão gia tử rất không thích anh ta. Quý Loan cho rằng Quý Phong đoạt mất sự nổi bật của mình nên luôn đối nghịch với Quý Phong. Hai anh em ngay cả việc giả bộ hòa thuận cũng không làm được. Năm năm trước không biết Quý Loan đã làm gì chọc giận Quý lão gia nên bị đưa ra nước ngoài, không được đồng ý thì không thể về nước, đến hôm qua mới vừa được lệnh đặc xá trở về.
“Bọn họ cho rằng nhận được hạng mục này, kiếm lời sẽ chuộc lại cổ phiếu.”
“Kế hoạch của cậu là thu mua Quý thị chứ không phải làm cho nó biến mất trên thị trường?” Trần Dự Sâm hỏi.
“Đúng. Trung Đầu trở thành cổ đông lớn nhất của Quý thị, Quý Phong sẽ dưới quyền chúng ta.” Lữ Tụng cười nhìn Trần Dự Sâm, ý là, lúc đó cậu muốn làm gì tình địch này thì làm.
“Cổ phiếu Quý thị bị bán một cách bất thường trên thị trường cổ phiếu, không lẽ Quý Phong và Ninh Duyệt không phát hiện ra?” Trần Dự Sâm cảm thấy khó hiểu.
“Cho nên cha con Quý Thanh Đào mới phối hợp cùng Quý Thanh Nguyên. Quý Thanh Nguyên là tâm can của Quý lão gia. Vừa rồi tôi nhận được tin, Quý Thanh Nguyên đêm nay đập phá gây sự nói mẹ con Quý Phong bắt nạt anh ta, Quý lão gia không ngăn cản được, liền bắt Ninh Duyệt và Quý Phong chịu trách nhiệm, đóng cửa suy nghĩ.”
Lữ Tụng nháy mắt với Trần Dự Sâm, vô cùng đắc ý nói: “Cậu không biết đâu, mấy năm trước khi Quý Loan vẫn ở trong nước gây ra không ít tai họa. Trong lúc nóng giận Quý lão gia đã lập ra gia quy ‘đóng cửa suy nghĩ’. Gia quy này của nhà họ Quý không khác gì ngồi tù, bị giam trong một căn phòng có phòng vệ sinh, ngăn cách với thế giới bên ngoài, điện thoại và máy tính đều bị tịch thu, đồ ăn được đưa từ ô cửa nhỏ vào.”
Quý Phong và Ninh Duyệt không hề có lỗi, vậy mà Quý lão gia thấy con khóc lóc om sòm liền như vậy. Ông ta đặt Ninh Duyệt và Quý Phong ở đâu?
“Vậy còn Quý lão gia và nhân viên quản lí cấp cao của Quý thị? Một tập đoàn lớn như vậy, trừ Ninh Duyệt và Quý Phong, tất cả không thể đều ngốc ngếch.” Trần Dự Sâm nhíu mày trầm ngâm một lát rồi hỏi, trong lòng mơ hồ có một chủ ý. Có ba tên phá hoại nhà họ Quý, xem ra không tốn mấy công sức cũng có thể nắm được Quý thị như Lữ Tụng đã nói.
Nhưng ý kiến ban đầu đã thay đổi, lần này không hề làm Quý Phong khó xử mà là muốn đuổi hết những người nhà họ Quý ra khỏi Quý thị, cho Quý Phong một cơ hội phát triển.
Nếu đoán đúng, anh không những không thể hận Quý Phong, mà còn phải cảm ơn Quý Phong khi Sơ Nhất đau khổ nhất đã làm bạn chăm sóc cô.
“Quý Loan chắc chắn sẽ nghĩ cách, chúng ta không cần lo.” Lữ Tụng cười ha ha, hỏi lại: “Vừa rồi cậu nói tạm hoãn là sao?”
“Không có gì, cứ hành động theo kế hoạch của cậu.” Trần Dự Sâm lắc đầu. Chờ sau khi hành động thành công sẽ nói với Lữ Tụng anh muốn trả toàn bộ Quý thị cho Quý Phong. Anh tin rằng Lữ Tụng sẽ không phản đối quyết định của mình.
Nhất định là có chuyện, Lữ Tụng thông minh không hỏi. Việc tôn trọng bạn bè anh ta làm rất tốt, cũng bởi vì thế anh ta mới có thể đứng bên cạnh Trần Dự Sâm lạnh lùng kiêu ngạo này.
“Bệnh của Sơ Nhất có vẻ không nhẹ.” Lữ Tụng thân thiết nói.
“Ừ, việc thiết kế cao ốc trung tâm tôi không thể tiếp tục, cậu hãy sắp xếp người khác. Sơ Nhất mang thai, thai nhi không ổn định, tôi phải bỏ qua mọi thứ để toàn tâm chăm sóc cô ấy.”
Tống Sơ Nhất mang thai? Miệng Lữ Tụng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng, sau một lúc mới lắp bắp hỏi: “Đứa bé là của cậu? Cậu và cô ấy, lúc nào…. Không phải hai người vẫn không ngủ cùng nhau sao?”
Nghi vấn của Lữ Tụng cũng là nghi vấn của Tống Sơ Nhất. Tống Sơ Nhất vốn tâm thần không yên mở cửa muốn đi ra ngoài một chút, không ngờ lại nghe thấy câu hỏi kinh tâm như vậy.
“Tôi và Sơ Nhất…” Trần Dự Sâm nói một nửa liền dừng lại, dưới ánh đèn mơ hồ, miệng anh có vẻ hướng về phái trước, bờ môi vô cùng đẹp đẽ, dù khuôn mặt tiều tụy đen tối cũng không hạ thấp nhan sắc của anh. Nhu tình trong mắt không thể bỏ qua. Thâm tình như vậy không thể dành cho một người mới quen hai tháng được.
Tim Tống Sơ Nhất bỗng lỡ nhịp, cảm xúc cuồn cuộn như dung nham núi lửa bùng nổ dưới mặt đất, đau đớn như thiêu như đốt. Trí nhớ tựa như sóng biển ập đến, như muốn làm đầu cô nổ tung.
Anh nói: “Không lợi hại không được, bạn gái tôi nấu ăn rất vụng, ngay cả trứng cũng không rán được, tôi chỉ có thể học làm cho cô ấy ăn.”
“Bạn gái tôi rất muốn có phòng ốc của mình. Khi tôi còn chưa có tiền mua phòng thường xuyên tham khảo giá cả thị trường các vật liệu và gia cụ.”
“Bạn gái tôi cũng học thiết kế trang trí. Cô ấy không hề có thiên phú, khi đi học là vừa học vừa làm, thường xuyên không theo kịp chương trình học, tôi thường tìm tài liệu cho cô ấy, cô vừa vặn cũng dùng được.”
Bạn gái rong miệng anh rất giống cô. Vừa rồi anh còn nói: “Sơ Nhất, anh không hề có bạn gái.”
Anh rất ghét Quý Phong, anh nói: “Tống Sơ Nhất, cô đừng bị cái mặt nạ ôn hòa của Quý Phong lừa gạt. Anh ta không phải người tốt. Anh ta biết rõ tôi rất yêu bạn gái nhưng vẫn cướp cô ấy tư tay tôi, cực kì đê tiện vô sỉ.”
Trước mắt Tống Sơ Nhất dần dần mơ hồ không rõ, chân mềm nhũn không thể đứng thẳng. Đứa bé là của Trần Dự Sâm, như vậy, đêm đó chính anh đã đưa cô rời khỏi quán bar? Cô vì đuổi theo bóng dáng Trần Dự Sâm mới bước vào đó, chẳng lẽ cô không hề nhầm, Trần Dự Sâm thật sự là Thẩm Hàn?
Vậy thì tại sao anh không thú nhận thân phận với cô? Bởi vì anh hận cô bỏ rơi anh ư?
Toàn thân Tống Sơ Nhất run rẩy, việc duy nhất có thể làm là gắt gao bám chặt lấy khung cửa, giống như người rơi xuống nước vớ được cọc gỗ.
Trần Dự Sâm nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn thấy Tống Sơ Nhất sắc mặt trắng nhợt liền chạy lại.
“Sơ Nhất, sao lại rời giường rồi? Có khỏe không? Có cảm thấy không thoải mái hay không?”
Thân thể đơn bạc của Tống Sơ Nhất run rẩy một chút, môi run run, oán hận triền miên nhìn anh, sau đó, như bị kích thích nắm lấy bả vai anh mà gọi: “Thẩm Hàn…”
Trần Dự Sâm ngơ ngẩn. Tống Sơ Nhất sắc bén nhìn anh, Trần Dự Sâm lùi dần từng bước, đến khi chạm vào một cánh cửa khác không thể lùi được nữa, Tống Sơ Nhất hung hăng hôn vào đôi môi đang hé mở của anh. Nụ hôn không hề dịu dàng mà như dã thú cắn xé. Môi Trần Dự Sâm bị cắn nát, máu chảy ra, tiếng nước miếng và máu giao hòa, còn có tiếng rên rỉ như dã thú nức nở của Tống Sơ Nhất. Trần Dự Sâm ôm eo Tống Sơ Nhất, cô run lên một cái rồi đột nhiên dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra. Trần Dự Sâm không hề phòng bị, lảo đảo hai bước rồi ngã xuống đất. Theo bản năng anh bám lấy khung cửa liền bị kim loại cắt một vết trong lòng bàn tay. Trần Dự Sâm không hề thấy đau, chỉ nhìn chăm chăm vào Tống Sơ Nhất. Bàn tay anh chảy máu đầm đìa ghê người, Tống Sơ Nhất vừa muốn kéo Trần Dự Sâm dậy xem xét miệng vết thương cho anh, lại muốn ôm hôn anh, bù lại năm năm đã mất.
Tống Sơ Nhất nhắm mắt lại, trong đầu tối đen, nhưng thảm trạng khi mẹ cô mất lại vô cùng rõ ràng. Cả người bà nhuộm đầy máu tươi như muốn lên án cô.
Tống Sơ Nhất bối rối xoay người đi vào phòng. Cửa phòng đóng lại, bên trong bên ngoài xánh cửa là hai thế giới. Tống Sơ Nhất không nhịn được khẽ cười, tiếng cười phát ra từ nội tâm.
Thật tốt, hoàng tử của cô không hề thay lòng đổi dạ. Tình yêu của hai người là câu chuyện đồng thoại đẹp nhất, bọn họ vẫn nhớ về nhau. Vui vẻ qua đi, bi thương lại càng mãnh liệt. Tống Sơ Nhất dựa vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống. Nước mắt dưới ánh đèn giống như sương sớm lạnh lẽo, làm ướt hai má cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...