Căn nhà cổ nhà họ Trầm nằm trên một mảnh đất rất lớn, trong động có tĩnh, trong tĩnh có động, trăm năm trước có thể ở trên địa giới này, đã khiến người người tôn kính.Trong làn khói thơm lượn lờ vấn vít, gương mặt của ông chủ Trầm ẩn hiện trong làn khói, ẩn hiện những nếp nhăn trên gương mặt già nua của ông ấy.Giản Đông đã bị đưa vào gian phòng khách, đứng rất lâu giữa đại sảnh, trừ ông chủ Trầm, thì bên cạnh là đám người dưới nhà họ Trầm tay chắp đẳng trước trên người mặc bộ đồ Trung Sơn.Giản Đồng đột nhiên bật cười không tiếng, ánh mắt quét bốn xung quanh, thật là giỗng với công đường thời cổ, còn cô, lại chính là một người “Phạm nhân.Ông chủ Trầm thích hút thuốc lào, tiếng thuốc lào ục ục vẫn tiếp tục, chốc chốc lại vang lên.Trầm Nhất đứng phía sau ông chủ Trầm, cùng người quản gia nhà họ Trầm người trái người phải, trang nghiêm trở thành cánh tay phải cách tay trái của ông chủ Trầm.Ánh mắt Giản Đồng nhàn nhạt, lướt quan gương mặt tự tiên đắc ý của Trầm Nhất, cánh môi hé ra ý cười.
chỉ là nụ cười này vô cùng trào phúng…Có thể dạy dỗ ra tính cách cường thế của Trầm Tu Cẩn, ông chủ Trầm dạy dỗ ra một Trầm Tu Cẩn như thế, sao có thể thu nạp con chó này chứ, một tên gia nô phản bội.“Cộc cộc”.Tiếng ống thuốc lào gõ lên mặt bàn, một trận ho đánh bay yên tĩnh, ông lão quản gia lập tức lấy ra một ống nhổ to bằng bàn tay, đưa đến trước mặt ông chủ Trầm.Đợi ông chủ Trầm làm xong tất cả, Giản Đồng vẫn đứng yên lặng ở giữa đại sảnh.Ông chủ Trầm cuối cùng cũng đưa mắt nhìn cô gái đang đứng ở đại sảnh, chỉ một cái liếc mắt, đột nhiên nheo mắt lại, đánh giá Giản Đồng từ trên xuống dưới, đồng tử đục ngâu, vô cùng suông sã.Giản Đồng vẫn bình tĩnh yên lặng đứng đó.Ông chủ Trầm đặt xuống tách trà mà ông già quản gia đưa đến để xúc miệng, “Ông nội cô giáo giáo dục không tôi”.“Để ông cười chê rồi”.Cô nhàn nhạt trả lời một câu.Ông chủ Trầm làm những việc này là vì mục đích gì, cô hiểu.Ngay từ đầu để Trầm Nhất chặn đường cô, sau đó đến đến nhà họ Trầm thì để cô đứng ở đại sảnh, lạnh lùng nhìn cô, trước mặt là nhân vật phong vân truyền kì trên giới thương trường, làm tất cả những việc này, để khiến cô tự cảm thấy lo lắng không yên.“Tôi cảm thấy rất kì lạ.Cô nói xem, lão ông nội chết tiệt của cô dạy dỗ cô trở nên thông minh, ưu tú như thế này.Sáu năm trước, sao cô lại bị thằng cháu trai của tôi đưa vào cái nơi kia chứ?”Ông chủ Trầm không nhanh không chậm từ từ nói.Đôi mắt già nua, chớp chớp phát ra ánh sáng, không rời khỏi gương mguowgd.Mí mắt Giản Đồng rủ xuống, ông già trước mắt, quả nhiên không hổ là truyền kì trên thương trường, cô cười nhẹ, từ từ ngước mắt lên: “Ông đúng là gừng càng già càng cay, so với năm đó.
Tâm mắt, thủ đoạn, đều vô cùng độc ác”.Giản Đồng cô, không phải người có thể bị bất kì ai đánh bại.Ông chủ Trầm muốn làm nhục cô ấy, có thế không?Đương nhiên.Nhưng muốn làm nhục cô, càng khiến cô chuẩn bị sẵn tinh thần bị lột một lớp da Ông chủ Trầm thấy cô không những không đả kích được cô, lại còn khiến người con gái ấy phản kích, ý lạnh trong con mắt già nua lại càng đậm hơn, khóe môi lạnh lùng ép xuống: “Hứ! Đáng ghét như ông nội đã chết của cô vậy!”Giản Đồng nhìn sâu vào ông chủ Trâm… thì ra ông già này ghét ông nội đã chết của cô đến vậy.Cô rũ mắt xuống, đáy mắt có một tia khó giải thích.“Đêm hôm ông tìm tôi đến đây, là vì muốn nói chuyện gia đình với tôi à?”Ông chủ Trầm hất hất tay, ông lão quản gia lấy một chiếc hộp màu da bò từ ngăn kéo tủ, đi tới trước mặt Giản Đồng, đặt xuống chiếc bàn bên cạnh Giản Đồng, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra Rồi làm một động tác “Mời” với Giản Đồng.“Đây là cái gì?” Đáy mắt cô lộ ra sự cảnh giác Ông chủ Trầm không cười nhếch nhếch khóe môi: “Đừng căng thẳng, không phải bom đâu”.Nói rồi, chỉ vào chiếc hộp đang mở: “Cô xem xem, những thứ này cô đã hài lòng chưa?”Giản Đồng không hiểu gì, mang theo chút hoài nghị, tiến lên phía trước mất bước, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, lông chiếc khăn tay rồi lấy đồ từ trong hộp ra.Ông chủ Trâm thấy cô hành động như thế thì cười lạnh mỉa mai: “Cô đúng là thông minh cẩn thận, chẳng lẽ còn sợ tôi gài bẩy cô à?”Giản Đồng cầm tài liệu lên, nghe thấy lời ông chủ Trầm thì liếc một cái qua phía ấy: “Con người mà, từng chịu khổ, từng chịu thiệt, thì luôn ghi nhớ.Sống một cách cẩn thận dè dặt mới có thể chịu khổ ít đi một chút.Ông già rồi không nói làm gì, còn tôi, thì còn chưa sống qua nửa đời người mà khổ thì đã phải chịu rất nhiều rồi”.Cô vừa nói, vừa nhanh chóng xem xét đồ trong chiếc hộp.Trên đình đầu, hai con mắt nhìn chảm chăm vào cô, cô biết, đó là ông chủ Trầm đang quan sát nhất cử nhất động của cô.Càng như thế, thì cô càng trở nên bình tĩnh không hoang mang, lặng lẽ xem một lượt những thứ trong chiếc hộp, vô cùng bình tĩnh đặt xuống rồi ngẩng đầu nhìn lên ông chủ Trầm.“Ông đúng là một tác gia lớn”Cô cười cười nói nhẹ.Nhìn thì có vẻ rất dịu dàng ôn hòa, trong mắt ông chủ Trầm lộ ra một tia sáng tỏ: “Nếu cô đồng ý, thì tốt rồi”.Tay Giản Đồng đặt lên mặt bàn đan lại, “Để tôi suy nghĩ…”Ông chủ Trầm hơi hơi nhếch cô: “Sao vậy? Cô không đồng ý “Chuyện lớn như thể này…”“Ha ha, đúng là lòng tham không đáy.
Chỉ sợ bụng cô nhỏ ăn không được, ăn được thì cũng sợ đạ dày bục ra”.“Ông chủ Trâm”.
Trong đôi mắt trong veo của Giản Đồng, có một tia sáng vụt qua, “Không biết thường ngày ông có thích lên mạng hay không”“Cô nhắc đến cái vấn đề không liên quan này làm gì!” Ông lão nhíu cô lạnh lùng “Trên mạng lưu truyền rất rộng một đoạn văn, để tôi kể cho ông nghe nhé?” Gián Đồng không đếm xiỉa đến ông chủ Trầm, tự nói theo ý mình: “Có một cô gái xem phim Đài Loan, nói răng, chủ tịch nhäãm chúng cô bé lọ lem, mẹ của chủ tịch phản đối, nhưng đáng tiếc là người chủ tịch ấy yêu cô bé lọ lem không chịu buông tay.Thế là mẹ của chủ tịch mới ngấm ngầm đi gặp cô bé lọ len, lúc gặp mặt thì đưa ra một tờ chỉ phiếu một nghìn vạn, nói răng, chỉ cần cô rời xa con trai tôi, thì một nghìn vạn này sẽ là của cô.
Cô bé lọ lem vì tình yêu mà không đồng ý…”“Vi thế cô muốn học cô bé lọ em ấy?”“Đừng vội..” Giản Đồng ngăn lại: “Ông đoán thử xem, cô gái xem phim kia xon tình tiết này xong thì nói gì?”Cô cũng không thực sự cần câu trả lời của ông lão này, tiếp tục nói: “Người ta nói, nếu cô ấy gặp phải tình huống như thế, thì cô ấy sẽ lập tức cầm tờ chi phiếu ấy rồi rời đi.
Có một nghìn vạn rồi, thì thiếu gì trai trẻ”.“Vậy cô thì sao? Giản Đồng, cô có muốn lấy đồ rồi rời đi không?”Giản Đồng cười nhẹ, ánh mắt mang theo ý cười nhìn lên ông chủ Trầm ở tít trên cao: “Cô gái đó lựa chọn nhận lấy một nghìn vạn vì cô ấy không có một nghìn vạn”.Ý cười trong mặt Giản Đồng càng nông đậm: “Ông chủ Trầm”, khóe môi nhàn nhạt cong lên, nói: “Còn tôi à”.“GỠI0”Cô lại ngắt lời ông lão, rủ đầu nhìn xuống mặt bàn, ngón tay chỉ lên chiếc hộp: “Trong này là điều kiện mà ông đưa ra cho tôi…đáng tiếc”.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thắng vào mắt ông chủ Trâm: “Tôi đều có”.“Còn một điểm quan trọng hơn, đó là ông có thể thuyết phục được Trầm Tu Cẩn hay không?”Đi hay không đi, trước nay đều không phải cô nói là xong.Hơn nữa, ông chủ Trầm dùng cách này là đang sỉ nhục cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...