Tình Yêu Kéo Dài 3 Năm
VI. Chấm hết
Tôi trở về nhà trong tình trạng thảm hại. Mẹ nó chứ, nhưng thế quái nào mà ở vào cái tuổi này lại phải rời vào những tình trạng như thế! Tôn thờ những cuộc chè chén, ở tuổi mười tám thì còn tạm chấp nận được, nhưng khi đã ba mươi thì thảm quá. Tôi đã nuốt nửa viên thuốc lắc để dám hôn hít những cô nàng lạ hoắc. Không làm vậy thì tôi sẽ quá séc rụt rè, không dám thử tìm kiếm vận may. Lượng gái mà tôi không hôn vì sợ bị chối nguẩy là không thể tính nổi. Đó cũng chính là điều làm nên sức hấp dẫn của tôi: tôi hoàn toàn không biết liệu mình có hấp dẫn hay không. Ở Queen, hai con bé tóc vàng xinh xắn say khướt thò lưỡi vào tai tôi mà ngoáy, tạo ra tiếng ồng ộc, rồi hỏi tôi rằng:
- Bọn ta đến nhà anh hay về chỗ chúng em đây?
Sau khi đã hôn thật nồng nàn cả hai đứa, tôi kiêu hãnh đáp lời:- Các em về nhà các em, anh về nhà anh. Anh không có bao cao su, hơn thế nữa đêm nay anh đang ăn mừng vì vừa ly dị xong, anh sợ sẽ không cương nổi đâu.
Xong xuôi với chiếc Scooter là tôi về đến căn hộ vắng hoe của mình. Bàn tay của sự hoảng loạn đã tóm chặt lấy dạ dày tôi: sự xuống của nhiễm sắc thể x. Không cần cái đó: cả đêm cứ tìm cách chạy trốn chính mình thì có lợi lộc gì nếu điều đó chỉ là để rốt cuộc lại bị tóm chặt khi về đến nhà? Trong các túi áo măng tô, tôi móc được một chút cocain còn sót lại trong một cái phong bì. Hít luôn trên giấy bìa gói. Việc này sẽ làm nỗi buồn chán giảm bớt đi. Bột trắng vương lại trên chóp mũi. Giờ thì tôi không còn buồn ngủ nữa. Bình minh đã lên, nước Pháp sẽ bắt tay vào công việc. Và trong khoảng thời gian ấy một đứa thiếu niên chậm phát triển sẽ nằm lì hàng giờ không nhúc nhích. Phê quá mức nên không thể ngủ, đọc hay viết, tôi sẽ cứ nằm nghiến răng mà nhìn chằm chằm lên trần nhà. Với khuôn mặt đỏ ửng và cái mũi trắng bốp ấy, ở trong gương tôi nhìn thấy một thằng hề âm bản.
Hôm nay tôi sẽ không đi làm. Niềm kiêu hãnh vì đã từ chối một cuộc giao hoan tập thể ngay sau ngày ly dị. Ngán ngẩm mấy con bé mà bạn khoái ngủ cùng nhưng rất ghét tỉnh dậy cùng.
Ngoại trừ một nồi đun sữa đang trào trên bếp, chẳng còn mấy thứ trên cõi đời này sầu thảm hơn tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...