Tình Yêu Kéo Dài 3 Năm

14. XIV. Hồi sinh tạm
XIV. Hồi sinh tạm
Thế mà có đấy: ta vẫn tỉnh lại. Ta mở một mắt, rồi nốt mắt kia, đầu ta đau như búa bổ, vì mồm miệng khô khốc do nốc quá nhiều và cả vì một cục u khổng lồ đang trong giai đoạn phát triển tăng tốc trên đỉnh trán. Đã là buổi chiều, và ta cảm thấy hết sức lố bịch với cái đống cà vạt buộc lại với nhau thòng quanh cổ, thân mình sóng sượt dưới chân một cái ghế đổ và một bà dọn dẹp đang đứng như trời trồng.

- Chào Carmelita… Tôi… Tôi đã ngủ lâu chữa?
- Ôn có thệ dịt da một chú được khôn thưa ôn là để chậy mấy hụt bụi được khôn thưa ôn?
Sau đó, ta tìm được dòng chữ dán trên vô tuyến: “TẤT CẢ BỌN ĐÀN ONG CÒN SỐNG SAU 30 TUỔI ĐỀU LÀ ĐÒ NGU XUẨN” và ta choáng váng vì cái năng khiếu dư đoán ấy. Tội nghiệp anh bạn thân mến. Cái đó thì chỉ làm cho bọn con gái xinh xinh thích thú và đơn thuần vì một vụ ly dị mà thành ra như vậy thì vụ ấy thật là gây suy sụp tinh thần quá mức. Lẽ ra phải nghĩ đến việc đó sớm hơn mới phải. Giờ đây tôi chỉ còn lại nỗi đau đớn làm bạn đồng hành. Thật là mất thời gian làm sao khi muốn tự sát trong khi ta đã chết rồi.

Những kẻ tự sát quả đúng là cái bọn khó mà sống cùng nổi. Vợ tôi đã trả lại cho tôi tự do, thế mà giờ đây tôi lại trách cứ nàng. Tôi trách nàng đã để mặc tôi đối mặt với tôi. Tôi trách nàng vì đã cho phép tôi xuất phát lại từ con số không. Tôi trách nàng vì đã bắt tôi gánh lấy các trách nhiệm của chính tôi. Tôi trách nàng vì đã đẩy tôi đến chỗ viết đoạn văn này. Tôi đã khốn khổ vì bị cầm tù, thế mà giờ đây tôi lại đau khổ vì được tự do. Đời của kẻ trưởng thành là vậy ư: xây lâu đài cát, rồi hai chan chụm lịa mà nhảy bừa lên, và lặp đi lặp lại cái việc đó nữa và nữa, dù cho biết thừa biển sẽ xóa nhòa đi tất cả?
Hai mí mắt tôi nặng trĩu như màn đêm đang buông xuống. Năm nay tôi đã già đi nhiều. Căn cứ vào đâu mà ta biết được mình già rồi? Căn cứ vào việc ta phải mất đến ba ngày mới hồi lại sau trận say sưa ấy. Căn cứ vào việc ta lỡ tất cả các ý định tự sát. Căn cứ vào việc ta lập tức trở nên rầu rĩ cau có ngay khi gặp những kẻ trẻ hơn. Sự hào hứng của bọn chúng làm ta mệt mỏi. Ta già khi ngày hôm trước ta nói với một cô gái sinh năm 1976: “76 à? Tôi còn nhớ lắm, năm ấy hạn hán nặng.”
Khi không còn móng tay để gặm nữa, tôi quyết định ra ngoài ăn tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận