Tiểu Thiên bị tai nạn .Vương Tử vội vã chạy ra ngoài kéo theo Tiểu Khiết . Đột ngột quá , Tiểu Khiết chỉ còn biết chạy theo ….
Tiểu Khiết : Anh làm cái gì thế hả, muốn chết hả, …
Vương Tử vẫn đi thật nhanh không quay lại : Tiểu Thiên bị tai nạn rồi …
Tiểu Khiết im bặt , cơ thể nhẹ bẫng ..Từ hôm qua dường như chẳng còn nhớ đến Tiểu Thiên .Những bước chân cũng nhanh hơn lúc trước .Chiếc xe thể thao lướt thật nhanh tới bệnh viện .Suốt quãng đường , chẳng ai nói với ai câu nào .Jes vừa gọi điện , Tình hình xấu đi nên đưa trở lại viện …Chiếc xe phanh gấp ở cửa bệnh viện .Tiểu Khiết đẩy vội cửa chạy thật nhanh vào trong . Chưa kịp để Vương Tử nói gì .Cánh tay anh khẽ run , anh thấy sợ trước sự vội vã ấy .Như những gì đã biết , Tiểu Thiên thực sự yêu Tiểu Khiết rất nhiều .Vương Tử nắm chặt lấy bàn tay “ cậu biết cô ấy trước tôi , nhưng tình yêu tôi dành cho cô ấy sẽ không không thể thua kém cậu được”..Cắt ngang dòng suy nghĩ , Vương Tử chạy nhanh vào trong , Bàn tiếp tân , Jes dang đứng đó , vẻ mặt lo lắng hiện rõ .Vương Tử chạy về phía Jes nghe tình hình của Tiểu Thiên .Tiểu Thiên bị không nhẹ .Tay trái bị gãy , gãy cổ , chân phải bị rạn xương …chưa kể xây xát từ kính vỡ …Còn Tiểu Khiết , cô đã tìm được phòng của Tiểu Thiên , Tiểu Thiên vẫn tỉnh , đôi mắt vô hồn .Cánh cửa phòng bật mở , Tiểu Khiết chạy lại chỗ Tiểu Thiên . Không khóc .. việc phải làm lúc này là bình tĩnh ,
Tiểu Khiết giữ lấy một cánh tay của Tiểu Thiên : Tiểu Thiên , anh không sao chứ …
Tiểu Thiên đưa mắt nhìn Tiểu Khiết .Dù quá mệt sau ca cấp cứu nhưng đã dùng hết sức lực ôm chặt lấy cô . Nhưng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn măặ với nụ cười ấm áp
Tiểu Thiên : Anh là một thằng ngốc phải không , khi nghe Vương Tử nói đang ôm em ngủ , anh không dừng lại được , anh điên rồi .. Em biết không .. vì anh yêu em ….Dù anh biết em không yêu anh …
Tiểu Khiết khẽ gạt tay Tiểu Thiên : Tiểu Thiên , anh nói gì lạ thế … Trong suốt sáu năm khi anh rời Thẩm gia y võ ,, em không lúc nào không nhớ đến anh cả .. Thậm chí ngay cả khi em nghĩ anh đã chết … Em không biết nó là thứ tình cảm gì nhưng có .. Em thích anh ….Và tình cảm ấy hơn là một sư huynh … nó thực sự tồn tại …
Tiểu Thiên nở nụ cười nhìn Tiểu Khiết , lại lần nữa anh ôm chặt lấy Tiểu Khiết như thứ bảo vật quý giá của mình , không muốn cô rời khỏi .Chỉ cần câu trả lời ấy .Dù có bảo Tiểu Thiên chết cũng cam lòng .. Vì người con gái anh chờ đợi suốt mười năm qua …
Cánh cửa phòng hé mở . Vương Tử lặng đi trong giây lát . Nắm chặt bàn tay “ em thích anh “ ba tiếng ấy nói ra từ miệng Tiểu Khiết ..Vương Tử xoay người , áp lưng vào tường . Đứng không vững , đúng , giây phút này sao nó trôi qua chậm thế . Ông trời , ông thật bất công …Bước đi vô hồn trong hành lang bệnh viện . Ánh đèn mờ không đủ cho người ta thấy khuôn mặt . Đúng , như vậy càng tốt vì Vương Tử không muốn ai thấy mình khóc .. Một người cứng rắn , một người hạ gục không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp , tài hoa lại khóc vì một người con gái bình thường , một cô gái nghịch ngợm , kì cục độc nhất thế giới này.
Thời gian trôi qua như trêu ngươi con người ta . Nhưng đói với Tiểu Thiên thì thật nhanh khi cái giây phút nghe ba từ ấy mấy chốc đã qua .Họ cười nói vui vẻ nhắc về những kỉ niệm thật đẹp của quá khứ . Vương Tử trở về hoàng cung . Chốn sâu thẳm xa xăm , một cảm xúc như giằng xé trong lòng . Bây giờ anh mới nhận ra , anh yêu Tiểu Khiết nhiều hơn anh tưởng , nó khiến Vương Tử càng đau khỏ . Nghĩ thử xem , Tiểu Thiên ra nông nỗi như vậy chỉ vì Tiểu Khiết …Nghĩ đến đây vương Tử chỉ muốn bỏ cuộc . Đẩy cửa bước vào căn phòng của mình .Căn phòng thật nhiều kỉ niệm, dù là mới ngay đây thôi , dù là rất ngắn ngủi .. Nó không sánh được với quá khứ của Tiêu Thiên và Tiểu Khiết nhưng tình cảm Vương Tử là thật , là thứ dù quá khứ trong cô có lớn thế nào cũng không sánh bằng . Chỉ cách đáy ít phút thôi , Vương Tử cũng nghĩ đến chuyện dại dột như Tiểu Thiên … Nhưng anh đủ bình tĩnh và thông minh để suy nghĩ chín chắn chuyện này …
Trời về đêm , Tiểu Khiết tìm mãi không thấy Vương Tử đâu nên đi xe búyt về ..Mệt là tất cả nhữg gì có thể nói .Tiểu Khiết nghĩ Vương Tử về Wolf nên về phòng , mệt mỏi quăng mình lên giường , Tiểu Khiết chẳng hiểu sao mình cảm thấy như có tội “ tại sao lúc ấy mình lại nói thích Tiểu Thiên , cũng phải mà, đúng là mình thích anh ấy , ssau năm , không lúc nào là không nhớ tới .. Nhưng sao mình cảm giác như dối bản thân thế nào , khó chịu quá, .. không phải , đúng là mình thích Tiểu Thiên , mình phải thoát khỏi hoàng cung ..”
Ngay bên cạnh thôi , phòng Vương , không thể nhận ra đây là căn phòng ngăn nắp của hoàng thái tử , những cuốn sách và tài liệu bị quăng quật khắp nơi , ly tách thì tan nát trên sàn nhà … Tổng quản của Vương Tử bước vào .. Ông Điền - Tổng quản vốn trôn nom Vương Tử từ nhỏ nên rất hiểu Vương Tử … Ông thấy anh khóc .. Chưa bao giờ sau cái ngày sắc phong thái tử Vương Tử khóc cả . Vương Tử - chỉ hai chữ nhưng nó diễn tả hết kì vọng của hoàng tộc vào anh . Vương Tử ghét cuộc sống gò bó thế này , ghét vịec phải giữ quy cách và làm theo chỉ thị của người khác , ghét việc .. ghét cả đống việc trên đời này . Nếu có gì để đổi , anh nguyện đánh đổi tất cả để được là một người bình thường. Ông khẽ chạm lên mái tóc của Vương Tử , vỗ nhẹ hai vai như an ủi ….Một buổi tối thật dài .. Anh không muốn đối mặt với Tiểu Khiết , vì nếu phải đối mặt , anh sẽ không chịu nổi .. Bữa tối , cái giờ phút Vương Tử không mong đợi .Tiểu Khiết ăn như bình thường
Tiểu Khiết : Này sao lúc nãy không vào thăm Tiểu Thiên ,.. làm tôi tìm khắp phải đi xe búyt về …
Vừa nói , Tiểu Khiết cúi xuống ăn tiếp , nhận ra vẻ mặt khó chịu của của Vương Tử .Lại tiếng chuông điện thoại vang lên … là một giọng nói lạ
- Cậu là Vương Tử hả tới FC ( quán bar của nhóm đàu gấu nổi tiếng hung tợn ) đi , Tiểu út gây chuyện rồi ..Bọn chúng giết cậu ấy mất ….
Tiếng loa to qua khiến Tiểu Khiết nghe hết câu chuyện . Vương Tử vội vã cầm theo cái áo khoác
Tiểu Khiết : Anh điên hả, tới đó một mình bọn chúng nghiền anh ra đấy …
Vương Tử dừng lại giây lát cười khẩy : Tôi là gì với cô mà cần cô lo , tôi làm sao thì cô càng vui chứ gì ..?
Bốp , một cái tát mạnh khiến vương Tử như đờ người . Lại là tiếng Tiểu Khiết nói như trách móc
Tiểu Khiết :Anh hồ đồ thật , cái gì mà sao với cả không sao .. Tôi không muốn ai làm sao hết …
Vừa nói cô lôi Vương Tử vào phòng …: Để tôi gọi cho Huge , anh ấy chắc chắn giải quyết được … Còn anh , ngồi đó chờ tôi một lát …
Tiểu Khiết : Ok , báo cho Huge ca ca rồi .. tối nay sẽ chơi với bọn chúng một trận đã đời …ha ha ha
Vương Tử nhìn lên vẻ khó chịu : Cô điên hả …
Chẳng kịp để Vương Tử thắc mắc gì thêm , TiểU Khiết kéo xệch ra bãi xe : Đi , nhanh lên không tên hoàng thân đó tan xác bây giờ .Mà không lái xe được thì để tôi …
Đúng như những gì Tiểu Khiết nói .Cô ngồi vào vị trí của người lái rồi cho xe chạy một cách rất “chuyên nghiệp”..FC - trước đây , Tiểu Khiết cũng gây lộn ở đây , .. Nhưng mấy tên ở FC kinh khủng hơn bề ngoài , có người đụng chạm tới tên phó hội đã nát một bàn chân ….
Đèn điện mờ , quán bar FC là nơi người ta thấy sợ , chỉ có “dân chơi” mới vào đây thôi .Tiểu Khiết dừng lại . Cô quay sang cầm lọ keo trong balô xịt liên tục lên đầu Vương Tử
Vương Tử : Cô lại làm sao thế , tóc tôi …
Tiểu Khiết : Ngồi yên , muốn vào trong đó thì chúng ta phải giống bọn chúng …
Tức thời , Tiểu khiết lại lôi trong túi ra một cây chì mày tô thật đậm lên mắt mình . Cả hai bước xuống chiếc xe thể thao như những “dân chơi” chính hiệu . Tiểu Khiết nói nhỏ vào tai Vương Tử
- Lát nữa dì tôi làm gì thì cũng đừng ngạc nhiên nhá .. Tôi mượn Tiểu Huân gì đó ..Anh làm bạn trai tôi …
Vương Tử hai tiếng ấy như sững người kéo Tiểu Khiết ra sau : Muốn làm dân chơi thì nhìn tôi mà học …
Vương Tử lôi Tiểu Khiết bước nhanh vào trong trong con mắt ghen tị của đám con gái đứng ở cửa .Cửa quán Bar, mấy “ bà chị “ăn mặc thiếu vải hất hàm hỏi Tiểu Khiết thì Wang áp mặt lại gần
Vương Tử : Thế nào mấy bà chị , Tụi nàu dân mới , vào được chứ ..
Vẻ đẹp lạnh lùng băng giá trên khuôn mặt như khiến đám đàn chị “vỡ tim” . Nhạc nổi lên . lũ chác táng thi nhau nhảy điên cuồng , bốn cô gái khác chạy tới ve vãn Vương Tử
- Anh đẹp trai à , nhảy với tụi này một lát đi …
Vương Tử gạt tay cô gái vừa nói ra kéo sát Tiểu Khiết lại : Xin lỗi mấy em , hôm nay bổn thiếu gia mang theo vợ …
Vừa nói Vương Tử áp chặt người Tiểu Khíet vào một bên mình nhìn đám con gái đang tản đi
-Đẹp trai vậy mà có vợ rồi cơ đấy , con nhỏ chẳng có gì đặc biệt ….
Vương Tử buông nhẹ Tiểu Khiết ra mà cười , còn Tiểu Khiết thì giận dữ đang cố tìm đường vào trong tìm Tiểu ÚT, .. kia rồi … Tên chủ hộ FC dơ con dao lên sát mặt Tiểu Út đang say mèn
FC: Tao ghét thằng nào động đến gái của tao .. tao sẽ ày nhớ …
Tên kia hung tợn nhìn Tiểu Út rồi cầm con dao lên đưa sát bàn tay toan cắt một ngón tay của Tiểu út .. Tiểu Khiết giữ lấy chai nước gầ nđó ném mạnh về phía FC
Tiểu Khiết : Thằng bẩn nthỉu như mày , sống có biết là chật đất không hả …
FC hung hăng nhìn về Phía Tiểu Khiết , Tay hất vếau ra lệnh cho bọn đàn em xông lên .Tiểu Khiết nháy mắt với Vương Tử rồi xông vào đám đông . Nhưng cú đá xoay vòng và những cú đám tưởng như chết người
Tiểu Khiết : Vui thật , lại đây đi lũ ấm đầu kia ..
Bọn chúng lại càng hung tợn chạy theo Tiểu Khiết khi Vương Tử chạy lại chỗ Tiểu Út .. Một quãng , một tên trong ssó chúng va phải một người cao lớn ..Chúng nhìn kẻ lạ mặt hằm hè như muốn giết sống vậy .. Là Huge .. Anh vặn tay hai tên một lủctong long chúng kêu lên đau đớn … Cảnh sát ập đến , Tiểu Khiết cho cảnh sát, cô chạy lại nằm ra đât kêu la rên rỉ ( giả vờ như bị đánh )
Tiểu Khiết : Tôi chỉ là người đi đường va nhầm mà bọn chúng lôi tôi vào đây định giở trò rồi đánh tôi như vậy đây, Tiểu Khiết lăn lóc vật vã khiến cảnh sát mủi lòng áp giải toàn bộ tay châncủa FC đi . Vừa lúc Vương Tử trở ra vừa nhìn vừa cười , còn Huge thì áp sát xuống
Huge : Thôi , dậy đi , đừng có giở bài cũ ra nữa …
Tiểu Khiết bật dậy như lò xo , cười hí hửng ….
Tất cả mọi chuyện đâu đã về đó . Tiểu Khiết chỉ buồn khi Huge nói về chuyện Đại Nha đã biết tất cả
Mệt mỏi trở về phòng ngủ …Lại gì nữa đây , Vương Tử đang ngồi ở phòng khách . Trông vẻ mặt rất trầm tư.Tiểu Khiết bước chân khẽ khàng như người ẩn dật vậy . Nhưng tất cả coi như thất bại khi Vương Tử gọi tên cô không thiếu một chữ
Vương Tử : Thẩm Khiết , có chuyện tôi muốn nói với cô …
Tiểu Khiết nghe như rất nghiêm túc thì chạy thẳng vào phòng đóng chặt cửa lại , khóa trái .Cô không muốn nói chuyện gì lúc này , càng sợ nếu Vương Tử lại hôn mình ư những lần trước nữa ….
Điện goài phòng khách đã tắt, xung quanh quá yên lặng như khiến người ta không cólối thoát , tìm được niềm vui chi chính mình lúc này..Ngày mai , Vương Tử sẽ sang anh giao lưu văn hoá trong hai tuaafn . Hai tuần cự cình khi phải giữ mình ở đúng cương vị thái tử, những chuỗi ngày nhàm chán sắp bắt đầu , những cái bắ tay không tình cảm , những nụ cười .. Biết nói sao nhỉ , nói là “giả tạo” cũng không sai …
Ba giờ sáng , cái giờ có lẽ người bình thường đang say giấc ngủ thì Vương Tử phải rời khỏi hoàng cung đến một đất nước xa lạ . Chuyện ày ngay từ nhỏ vẫn thường diễn ra nhưng ….Chiếc vali ánh bạc được Điền Tổng quản cầm giúp , Vương Tử khẽ đẩy cửa bước vào phòng Tiểu Khiết , cô đang ngủ , .. Khẽ chạm nhẹ lên mái tóc , Vương Tử khẽ nói
Vương Tử : Này, Popey, ngày mai tỉnh dậy em sẽ không phải thấy thái tử đáng ghét này nữa, chắc em vui lắm .. Ngày mai không còn ai gây chuyện , phải ăn đúng giờ đấy .. Anh phải đi đây. Ngày mai , nếu khi anh đi em phải một mình đối mặt với mọi chuyện . Hãy tin anh sẽ luôn ủng hộ em …Tạm biệt popey …
Vương Tử dứt lời khẽ đặt một nụ hôn lên trán Tiểu Khiết rồi bước đi thật nhẹ “ tạm biệt em .. Popey kì cục …”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...