Chapter 29
…Đúng là có những lúc luôn tự ình là đúng , coi rẻ tình cảm của người khác
-Này , anh xin lỗi xong chưa thế , ( Tiểu Khiết vừa nói vừa tiến lại nhanh hơn , khuôn mặt không ghiêm trọng như khi nãy , chỉ là đôi mắt to và một câu hỏi ngỏ ?)
Vương Tử cười nhạt,anh cố tỏ ra ôn hoà nhất : Xong rồi , anh giữ đúng lời hứa đấy nhé
Tiểu Khiết không nhìn Vương Tử , chắc cũng tại bây giờ chẳng biết phải nói thêm từ gì nữa cả . Tự nhiên thấy .. chẳng hiểu nữa , cứ thấy nóng ran cả người , chỉ muốn nghĩ gì đó nói . Nhưng kì thực rất …Vương Tử cũng vậy , hai người cứ như mới gặp nhau lần đầu tiên vậy . ..Chẳng lâu trong không gian này . Ánh đèn flash bỗng liên tục nháy về phía hai người . Chuyệng ì vậy chứ , sáng quá , ánh đèn chói lọi cứ thế , nó vẫn liên tục ..Xung quanh chỉ là những tiếng hỗn loạn ..Phóng viên , sao lại là Tiểu Khiết chứ , không xác định rõ là ai nhưng chỉ nghr thấy thôi
- Cô aasy đấy , thì ra Vương Tử rời đường đua một tháng nay , chia tay Judy là vì cô ấy , chụp đi nhanh lên … Cả Vương Tử nữa kìa ..nhanh lên …
Vương Tử bất thần xô đến , anh cởi áo khoác ngoài che ngang mặt Tiểu Khiết rồi đưa cô đi thật nhanh , chạy mới đúng , đám người như một bức thành vây lấy , cũng may mấy fan của Vương Tử ở trường lại giúp không chắc bây giờ cả hai bị đè bẹp rồi . Không thì cũng phải inh đàu trả lời mấy câu hỏi tựa như .. Sao cũng được , miễn là không phải trả lời . Kìa , lại là … trời , hôm nay là ngày gì thế không biết , Vương Tử tự than thở với chính mình khi nhận ra ..Cả hai đang đứng yên vị trong nhà vệ sinh nam theo “ quán tính của bàn chân”. Vương Tử ép sát người Tiểu Khiết vào tường , mắt liên tục nhìn qua khe nhỏ xem còn có ai nữa không . Còn Tiểu Khiết thì cứ nhìn anh chăm chú . Trong tư thế này , hoàn cảnh này thì thật như nghịch cảnh vậy . Khó thở quá , Vương Tử cảm nhận thấy điều ấy từ Tiểu Khiết khi cô liên tục thở hắt vào . Vương Tử giật mình khẽ đẩy Tiểu Khiết ra , khẽ đập nhẹ vàô lưng cô
- Không sao chứ , chắc tại tối qua lũ săn ảnh lại chụp được cái gì đó rồi . Thật là …
Tiểu Khiết tức giận nhìn Vương Tử , thực ra cô không muốn phải nhìn anh như thế nhưng mà …
- Anh còn hỏi tôi hả , làm gì .. làm cái đầu của anh ấy , ai làm tôi ra thế này nhỉ .. Cái gì mà làm anh chia tay cái gì .. Tôi không quan tâm . Anh đi mà gặp cô ta nói cho rõ đi …Cái gì chứ .
Vương Tử trừng mắt nhìn Tiểu Khiết rồi cười sằng sặc , thái độ trẻ con ấy , lại là nó , lại là thái độ khiến anh luôn phải chú ý tới , khiến anh thấy thoải mái , khiếnh anh phải nhớ , phải hận và phải yêu nhiều hơn
- Được , để anh đi nói rõ ràng .. Nhưng chắc sẽ không làm em thoải mái đâu . Anh sẽ nói với Judy “ Tôi yêu Tiểu Khiết “được chưa , hay em đan ghen à , mặt em đỏ lên kìa .
-
Tiểu Khiết cảm thấy như tim mình ngừng đập vậy . Ba tiếng ấy , ba tiếng có phải cô thực sự mong chờ không . Sao lại thjế này , rõ ràng lúc đầu đã tự dặn mìng không được lung lay không được rung động mà . , không được , không được không được . Tiểu Khiết gạt mạnh hai tay Vương Tử đang đặt lên vai mình . Cô đây mạnh khiến cả đống giấy vệ sinh trên nóc rơi trúng đầu Vương Tử xô cửa ra ngoài : “ Người ngốc , ăn hết giấy vệ sinh đi , đồ tưởng bở , đồ , đồ ..”
Tiểu Khiết không còn biết nói gì nữa , trong đầu trống rỗng , chắc chỉ còn ba chữ khi nãy Vương Tử nói . Ba chữ ấy có gì “thần thánh “ vậy chứ . Tiểu Khiết bỏ mặc lại tất cả phía sau , tất cả những gì . Vương Tử thì bực dọc dũ hết đống giấy trên đầu , thật kinh khủng , ngày hôm nay toàn chuyện không đâu . Môộ buổi sáng khó khăn với Tiểu Khiết , cũng may giám thị cầm chân được phóng viên . Trong lịch sử đại học Đài Trung chưa có bao giờ nhiều phóng viên đến thế . Cũng phải thôi , mấy siêu sao vẫn học ở Đài Bắc mà . Tiếng bàn tán trong lớp , cái lớp hơn một trăm học viên này khiến Tiểu Khiết đau hết cả đầu . Vẫn là mấy chuyện tầm phào ấy , sao cứ phải bàn tán chứ , cô không muốn nghe , không muốn hiểu , không muốn nhớ . Bỗng dưng cái cảm giác khó chịu lại xâm chiếm trong lòng , cô cảm thấy khó chịu . Đơn giản khi nghe tụi bạn trong lớp bàn tán chuyện Vương Tử thế này , Judy thế kia . Và .. cô không xứng . Không xứng cái gì chứ , có mà cái ham “hám gái” ấy không xứng thì có . Ai là người khiến cô phải chạy trốn , phải rời xa cuộc sống vô lo vô nghĩ. Thẩm gia , cô muốn về nhà , lâu rồi không biết cha mẹ thế nào , Huge ra sao , nhớ tất cả …Đại Nha , Tiểu Mạn , Apple …Cô muốn trở về Đài Bắc , nhưng không phải lúc nào . Hai tay vò tung lên , ngày mai chắc không lên báo nọ thì cũng sẽ lên báo kia , không ai đó ngứa tay sẽ tung lên mạng thôi , không sớm thì muộn .
Tiếng chuông giờ học vừa kết thúc , Vương Tử nhận được điện thoại từ người quản lý của mình . Trời xui đất khiến với cái ông “ bà la sát” này . Bực dọc trả lời cho qua chuyện , cái giọng khàn đzực vẫn át lại Vương Tử
-………Tôi không quan tâm cậu và cô ta thế nào , mau về mà giải quyết hậu quả của cậu đi , Judy đang ở chỗ tôi , khóc lóc .. nghe chưa , đưa cả cái cô gì gì đó tới đây . mau , tôi hạn cho cậu chiều nay không có mặt ở Đài Bắc thì đừng trách toi . Đi đâu không đi mà tới cái nơi khỉ ho cò gáy ấy cưa cẩm hả …
Chẳng để cho người quản lý – David nói thêm câu gì, Vương Tử ngắt máy , anh tức giận ném chiếc điện thoại ra xa phía vườn trường … Nhưng có vẻ không ổn cho lắm , nó trúng đầu ai đó , nói đúng hơn người này rất quen , quen hơn ca quen . Tiểu Khiết đưa tay xoa xoa chỗ sưng quay qua nhìn xem kẻ nào dám làm cái trò ấy , ánh mắt sắc lạnh khó chịu vì cả tiết không thể tập trung ngồi học . Vương Tử thay đổi sắc mặt chạy nhanh lại chỗ Tiểu Khiết , thật ra không nhanh lắm . Nếu nhanh quá sẽ chẳng nghĩ ra phải nói gì với Tiểu Khiết bây giờ .
- Anh , sao lúc nào tôi cũng va phải đồ thừa hơi như anh nhỉ ? đen đủi .. tránh xa tôi ra một chút đi , đò sao chổi , đồ đen đủi , đến gàn anh tôi thấy xui xẻo , khó chịu ,.. và khó chịu
Vương Tử thần mắt nhìn cô , không nói kịp câu gì thì tiếng ai đó khiến ánh msắt Tiểu Khiết hướng qua . Lại là Tiểu Uy , Vương Tử thở dài nhìn qua , cái dáng vẻ cao lớn , bộ mặt nghiêm túc và giọng nói như dọa nạt vậy . Không hiểu sao mỗi lần thấy cái bản mặt ấy , nghe giọng nói ấy Vương Tử lại không chịu nổi .
- Ầy , sao có loại người lười biếng như cô nhỉ , mau đi ..!
Tiểu Uy vừa nói vừa tiến về phía hay người . Tiểu Khiết cũng bực dọc nhìn Tiểu Uy . Tử sáng đến giờ , Tiểu Uy đã nghe chuyện Tiểu Khiết bị đám nhà báo làm phiền , tới đây chỉ là giúp cô thoát khỏi thôi . Một tay nắm lấy Tiểu Khiết định rời khỏi thì Vương Tử giữ tay còn lại của Tiểu Khiết . Hai ánh mắt chạm nhau nhưng mà sao cảm giác khác quá . Cái cách Tiểu Uy kéo Tiểu Khiết về phía mình . Nó giống như lời tuyên chiến vậy
Vương Tử với ánh mắt sắc lạnh và bàn tay vỹưng chắc : Bỏ tay cô ấy ra , hôm nay nhất định cô ấy phải đi cùng tôi ….Anh không muốn bị đấm thợ săn kia làm phiền chứ
Tiểu Khiết cũng không hiểu chuyện gì nữa . Chỉ biết chuyện Vương Tử đang nói liên quan đến mình và quan trọng hơn là cách giải quyết nó , chỉ câm lặng hồi lâu . Bất ngờ anh kéo kéo cô đi trong khi bàn tay Tiểu Uy cứ lỏng dần rồi buông hẳn . Hai tay thõng xuống nhìn theo
“ không phải anh không muốn chạy theo dành lại , nhưng trong lòng em đâu có sự tồn tại của anh . Hay không nó cũng chỉ có chỗ ột người bạn . An không khóc , cũng chẳng cười . Không , có những lúc anh cười vì sự ngốc nghếch của em , nực cười quá phải không . Tại sao em cứ phải lừa dối mình như thế . còn nhớ khi anh nhận ra , ngày anh biết mình thích em , rồi đến ngày anh biết mình yêu em . Không lâu sau . Anh hy vọng sẽ không như Vương Tử - hận em . Không , anh không có tư cách ấy . Mà kể có đi nữa anh cũng không làm vậy . Bởi , em cũng đâu biết anh nghĩ gì , này nhóc lùn – anh yêu em … Anh thấy mình đang thể hiện nó đấy chứ . Cho em tìm thấy tình yêu thực sự . Đi đi , đi với người mà em yêu …”
Tiểu Uy thấy hơi tức ngực . Tự nhiên thôi , thỉnh thoảng cũng bị như vậy . Nhưng chuyện ấy xảy ra các h đây hai năm rồi . Khi người đầu tiên anh yêu nói anh không đủ tiền bạc và quyền lực cho cô , cái ,khát khao được vươn lên làm thượng lưu của xã hội . Đúng đấy , khi sinh ra chẳng ai muốn mình nghèo khổ cả . Nhưng nếu cvả thế giới này là thượng lưu .. Nực cười . Loạn hết rồi . Kể cả khi là một người bình thường , hãy ình sống trong tư cáchcao thượng . Cái còn đắt hơn cả những trang phục sang trọng , hơn cả thứ trang sức trông sao hào nhoáng , đẹp hơn cả những căn nhà lộng lẫy ..Không phải nói suông . Nếu bạn đi ra đường và nói với một ai như thế
“ Hey , thằng nhóc , đừng dạy đời người khác , nhìn lại mình đi , nghèo vẫn sẽ nghèo thôi”
Đúng là như thế đấy .
Nói đến chuyện Vương Tử , anh và Tiểu Khiết đang trên đường đi Đài bắc sau một hồi “ bất phân thắng bại” .
- Anh điên rồi , tôi không đi . Đặc Biệt khi biết nó là Đài bắc . ( Tiểu Khiết cáu gắt trong khi cố mở cửa xe )
Vương Tử chỉ còn biết thở dài rồi cho xe chạy . Anh muốn nói nhiều hơn thế này , nhiều hơn việc chỉ biết ngồi đây thở dài
- Im đi … Em im ngay cho tôi , em có biết em làm tôi mệt mỏi lắm không hả , em có biết không . Một năm không đủ sao , em còn muốn thế nào nữa . Đừng như đứa trẻ con như thế . Không đến đó , báo chí viết lung tung , rồi em sẽ lạy gây với tôi . Rồi .. Tôi sẽ phải làm thế nào em mới hài lòng , mới tha thứ cho tôi ( Vương Tử vừa nói vừa gào lên )
- Anh chết đi ( Tiểu Khiết ấp úng trong cổ họng )
-
Cái gì vừa thốt ra vậy . Tiểu Khiết , thứ cô định nói không phải là như vậy đấy chứ . Không muốn là như vậy . Sao lại .. Không hiểu sao cứ mỗi lần nói chuyện với Vương Tử là cô lại như thế . Đúng , nếu đứng ở một phương diện nào đó , đầu óc cô còn đơn giản hơn một học sinh tiểu học . Im lặng , trong không gian nhỏ là chiếc xe , trời đang nắng , nắng đậm hơn . Chiếc xe vẫn vút nhanh trên quãng đường dài , dần xa Đài Trung , bóng dáng thành phhố sôi động , Đài Bắc . Đã một năm rồi còn gì . Tiểu Khiết chạm tay lên cửa kính ô tô khi xe bất chợt lướt qua cổng lớbn của Thẩm gia . Nơi suốdt hai mươi năm là ngôi nhà với bao kỉ niệm của Tiểu Khiết . Cô nhớ những ngày được tự do sốnh như một “tiểu thư” vô lo vô nghĩ . Thì ra cuộc sống tự lập khó như vậy . Cô đơn , lạnh lẽo và phải chấp nhậ những sự thật tàn nhẫn không ai bênh vực . Không khóc và chí ít phải biết một điều sẽ chẳng ai hỏi thăm khi mình khóc . Ai đó vô cảm có thể ném ngay hai tiếng “ dở hơu “ vào mặt bất cứ lúc nào . Mỗi tháng , tiền này , tiền này sẽ phải tự mình chia .. Ôi , cứ như là ..Sốnh như ngày xưa , cuộc sống ấy thật hạnh phúc đúng không . Cho tới ngày cô phải vào chốn thâm cung
Cuối cùng cũng tới nơi ……………………………………………
Chuyện của Tiểu Uy… Tôi không phải Tiểu Uy .
Trên đường tới cửa hàng sửa xe , Tiểu Uy cố quan sát thật kỹ sự thay đổi bất thường . Không phải thay đổi mà dạo này anh luôn có cảm ai đó đi theo mình , nhiều lần muốn nghoảnh lại nhưng cho qua . Vậy nhưng hôm nay thì khác , khác thực sự khi có một toán người ăn mặc sang trọng đang đứng trước mặt , bên phải , bên trái , đảo mắt qua thì đằng sau cũng là họ . Trônng ai cũng ghiêm túc thấy lạ . Một người trong số họ tiến lại phía Tiểu Uy . Chỉ nhìn nhau hồi lâu , nếu thực sự họ muốn gây nhau thì Tiểu Uy cũng không phải vừa nhưng hình như không phải
- Cậu Tiểu Uy … chúng tôi hôm nay tới là để đón cậu về . Mong cậu hợp tác ?
-
Tiểu Uy lùi lại nhìn họ bằng con mắt lạ lẫm : Các người ? sao lại . Không nhầm tôi với ai đấ..y…
Chưa kịp nói hết câu thì toàn thân mềm nhử , thuốc mê, cái mùi hắc , lan tỏa khó tả , mệt quá , tôi đang ở đâu …?
Thời gian , vài tiếng , cho đến bây giờ là ..Tiểu Uy đang gòi trong một căn phòng sang trọng , trong căn phòng ấy có một người đàn ông mái tóc bạc trắng . Ông điềm đạm uống trà . Sao có cảm giác thật thân quen . Người đàn ông ồi trên xe lăn , ánh mắt hiền từ nhìn Tiểu Uy , ông nhoẻn miệng cười
- Con ngồi đi , cháu trai của ta ..cuối cùng .. cuối cùng ta cũng tìm được con .
Ông chỉ nói nổi một câu rồi lại húng hắng ho , người đàn ông mặc áo đen khi nãy tiến lại chỗ Tiểu Uy
- Xin lỗi làm cậu bất ngờ và khó xử , nhưng cậu thực sự , cậu không phải một người Hoa , cậu , cậu là đứa cháu thất lạc của gia tộc maurrer , một gia tộc quý tộc Thái Lan . Chúng tôi và gia tộc đã tìm cậu suốt hai mươi năm nay . Xin lỗi , nhưng hôm nay cha mẹ không đến họ còn ở Thái Lan và chờ cậu trở về . Thiếu qia , xin thiếu gia hãy trở về .
Thêm vài người nữa , họ đang đỡ lấy người đàn ôn gngồi trên xe lăn trong nước mắt cố đứng dậy ôm đứa cháy sau bao năm thất lạc . Gia tộc Maurrer ư? Tiểu Uy cảm giác tình thân ấp ủ , cuối cùng cũng được trở về . Tiểu Uy cũng nhoài tới , anh ôm lấy thân hình nhỏ của người đàn ông . Ông nội , từng tiếng ngắt quãng … Hôm nay , có phải một ngày đặc biệt . Nhưng cũng là gánh nặng với anh , một quyết định . Chỉ là trong tích tắc , anh nhận ra mình có đủ tư cách để giành lại Tiểu Khiết . Tư cách để cạnh tranh cùng Vương Tử . Đã có lúc anh định buông xuôi nhưng giờ đây ..
Đài bắc ……………..
David vừa thấy Vương Tử đã chạy ngay lại , lối cử sau mở bí mật , cửa trước bị nhà báo , phóng viên vây kín rồi . Đến ngay cả khi qua hành lang cuối còn thấy ánh đèn flash qua phản chiếu cửa kính . Căn phòng của người quản lý đội xe đồng thời là người quản lý riêng của Vương Tử . Judy vẫn đang ngồi trên ghế salông , không biết là từ sáng uống bao nhiêu nước nhưng nhìn đống giấy ăn trên bàn thì chắc công suất khóc ngang cái máy bơm . Vương Tử vừa kịp treo cái áo lên móc thì Judy đã ngay lập tức ôm chầm lấy anh . Hai tay Vương Tử giơ ngang , anh chỉ kịp đưa mắt sang nhìn Tiểu Khiết , còn Judy , khi cô nhận ra sự có mặt của Tiểu Khiết thì càng ôm Vương Tử chặt hơn .
- Này , bỏ anh ra đi , pphiền phức quá ( Vương Tử nói giục giã )
Ngay khi anh nói , Judy nới tay rồi buông ra . David thì nãy giờ chỉ nhìn .. Tiểu Khiết , không phải săm soi cô như vật thể lại . Cái vật thể làm cho “ngôi sao” của mình đang gặp rắc rối với mấy vụ scaldan này . Mà là vì cái vật thể ấy như đang loé sáng kì lạ . Khẽ nói nhỏ vào tai Vương Tử “ cậu khá thật , không tệ đâu , hơn Judy đấy , nhưng lo mà giải quyết vụ này êm xuôi đi , tôi ra ngoài “. David bước ra ngoài với nụ cười bí ẩn , Vương Tử thì ngay tức khắc hỏi sang Tiểu Khiết
- Em uống gì không ?nước trắng hay nước trái cây , trái cây nhé ( Vương Tử có vẻ hơi lo lắng khi cả quãng đường cô không nói gì)
Còn Tiểu Khiết chỉ giữ chắc cái quai ba lô : Không , ai cần anh quyết định hộ chứ .Làm gì thò mau đi tôi còn về , tôi không rảnh đâu .
Judy nhìn qua , cô chẳng ưa gì cách Vương Tử lo cho Tiểu Khíet và cách Tiểu Khiết trả lời Vương Tử . Càng khó chịu hơn khi mang máng nhận ra cô bồi bàn ở nhà hàng I ta li a Đài Trung hôm Valentine . Cả tiếng ngồi , trong khi Judy khóc lóc kể lể thì Tiểu Khiết như thể sắp ngủ đến nơi , gật đầu liên tục , cũng lúc David cũng đang ngồi đối diện . Cẩ ba người Judy , Vương Tử , David ngồi bàn bạc thì Tiểu Khiết chẳng thể hiểu nổi . Chỉ biết thực sự tỉnh táo khi nhận ra Judy vừa tức giận bỏ ra ngoài .Chính xác thì trong lúc cô gật gù Vương Tử đã thú nhận việc chẳng yêu thích gì Judy ngay trước mặt David . Kết thúc rồi , kết thúc một nửa . David cười tinh nghọch khẽ lay Tiểu Khiết dậy
- Tiểu Thư Mori( nhân vật trong bộ truyện tranh Conan hay ngủ gật), cô có thể thông qua…
Tiểu Khiết giật mình ngẩng đầu như lò xo xoắn khiến cả hai hoảng hồn : Ý ông là sao , kế hoạch là gì ..?( vẫn là cái giọng ngái ngủ , còn chẳng hiểu mình đang ngói gì nữa )
Kế hoạch chẳng có gì thú vị cả , David uống ngụm nước : Thật ra chẳng có gì cả , có lẽ cách giải quyết duy nhất bây giờ là cô và Vương Tử , hai người phải ,,,phải làm một hôn ước thôi , công bố hai người sẽ kết hôn , ý tôi là hai người sẽ về sống cùng ởvđâu thì tuỳ , xoa dịu dư luận thôi . (nhận thấy sự bất mãn trên khuôn mặt Tiểu Khiết , David cười xoa dịu) .. À ..thật ra Vương Tử là đại diện phát ngôn của BMW tại Châu á , cô biết đấy , nếu chuyện này lan rộng , có lẽ công ty chúng tôi sẽ phá sản , nhiều nhân viên sẽ rơi vào khủng hoảnh . Mong cô hợp tác cùng
Áo khoác , thay thật nhanh Vương Tử cũng chẳng muốn ở lại làm gì , chẳng gì cả , không gì hết . Chỉ đau khỏ và khó chịu , nhiều lúc phát điên hay chỉ muốn giết ai đó . Vương Tử đang chờ một tiếng nói , dù là có hay không , chỉ là câu trả lời , làm ơn …Nhanh chân vượt qua …
- Anh .. đứng lại đi . ( chẳng những không đứng lại , Vương Tử lại bước nhanh hơn) Anh .. đứng lại đi . ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI …Tôi thích anh …( Tiểu Khiết gọi theo)
Lại chuyện lạ trong một ngày lạ . Hôm nay trái đất quay hơi chậm thì phải . Ở đây điện cao thế nên từ trường có vẻ có lực hút hơn bình thường . Vương Tử khựng lại , bàn tay hơi run khi chiếc áo khoác vẫn còn trên tay “ thích” – hơi thất vọng , không phải ngay ban đầu chỉ nói là làm Tiểu Khiết hết giận . Vậy mà bây giờ lại nguyên một câu “ tôi thích anh” – đi buôn có lãi rồi . Nhưng chờ lãi như vậy thà không đi còn hơn .
- Em .. ban nãy là em nói .. Em làm sao anh cơ ..? Em…( Vương Tử cố ý khơi lại mong nghe lại câu đó một lần nữa)
Còn Tiểu Khiết , cô cũng chẳng hiểu mình vừa nói cái gì . Chí ít thì một thằng con trai vừa tát cô , đau , có thể nói như vậy và theo từ điển thì là “ dạy đời “ cô . Vậy mà tự dưng đi nói với hắn ba từ đó , thật mất mặt .
- Em , ý em là .. Em thích anh .. từ trước hay ..Hay em nói thế nào cơ( Vương Tử ngập ngừng ..)
Cái tên đểu cáng này , rõ ràng là đang muốn làm khó Tiểu Khiết , rõ ràng là nghe rất rõ , hiểu rất rõ . Cái câu ấy sao có thể nói lại lần nữa cơ chứ . Cu3ứ như muốn chơi người khác vậy
- Thích cái gì chứ . Tôi chẳng có ý gì cả . Anh có ù tai không vậy ( Tiểu Khiết vừa nói kéo miệng tỏ vẻ rẩ tự nhiên). Anh điên thật rồi ..
Tiểu Khiết đứng bất động tiến thêm vài bước rờ khỏi . Nhưng dường như có cái gì đó như lực hút trái đất hay một ai đang ôm chặt cô đến ngộp thở . Không quá to lớn , không quá mạnh mẽ , không quá .. Chỉ biết là cảm giác chờ đợi tan biến . Người ta thường nói trong vòng tay người con trai mình yêu thương và có những giây phút muốn đem cả mạng sống ra để bảo vệ . Có những nguừơi làm tất cả vì người con trai đó mà chẳng cần đáp lại – Đó là cảm giác của tình yêu , chính xác là cảm giác vượt qua giới hạn của tình yêu trở thành sự hy sinh …Cảm giác đó ấm áp . Nhưng .. trong vòng tay Vương Tử chỉ thấy mát lành . Cái cảm giác dù là giữa mùa đông cũng cảm thấy thật dễ chịu . Này , hoàng thái tử “giả nai” đã bao lâu tôi không gọi anh như thế , đã bao lâu anh không ôm tôi trìu mến như thế . Đừng làm vậy chứ , tôi không muốn bị anh biến thành một con ngốc . Tôi ghen đấy , tôi khó chịu đấy , tôi vốn thế . Tôi không thể chịu nổi việc anh đã làm với những cô gái khác như thế . Và có lẽ nó chính là lý do tôi gạt bàn tay này ra khỏi , là lý do tôi muốn gạt anh khỏi cuộc sống của tôi .
Tôi nghĩ rằng , khi anh biến mất , tôi sẽ dễ chịu hơn , tự do hơn . Nhưng tôi sai rồi . Tôi biết , tôi là người biết rõ nhất . Ngày hôm ấy , tôi đã cứu anh vì tôi muốn thấy anh đau . Tôi biết rằng đêm dịnh mệnh áy , tôi dã khóc rất nhiều khi chiếc xe của anh khuất hẳn . Ngày hôm ấy , tôi để lại con Popey chỉ là vì tôi mong anh sẽ luôn nhớ đến toi và một hy vọng điên rồ khi ấy anh sẽ tới tìm tôi . Sao cũng được , tôi đang dãy dụa . Lại muốn thoát khỏi
- Em cứ làm những gì em muốn , anh sẽ không buông ra dễ dàng nữa . Gĩư được thứ quan trọng nhất của em rồi – trái tim của em . Dù em có thoát khỏi đây cũng không thoát khỏ định mệnh đâu . Đừng chạy trốn nữa
Một , hai , ba , bốn , năm .. rất nhiều ... Thứ chất lỏng mặn đắng , sao lại khóc lúc này . Cũng đúng thôi . Chuyến đi kết thúc rồi . Cuộc bộ hành chạy trốn thực tại kết thúc thật rồi . Trạm dừng là anh – Vương Tử. Cảm ơn tất cả , cảm ơn chính bản thân Tiểu Khiết đã dũng cảm nói ra cảm nhận của mình . Có phải tất cả đến đây kết thúc thật rồi . …? Không biết nữa .
Tiểu Khiết cũng vòng tay ôm chặt lấy Vương Tử . 12 h ngày 10 tháng 4 . “ Anh sẽ nhớ ngày này , giây phút này, ngày anh tìm được con người thực sự của em . Hạnh phúc , playboy , anh không sợ biệt danh ấy , chỉ cần có em , chỉ cần em như vậy . Anh chẳng cần bất kỳ người con người con gái dù hoàn hảo đến mức nào . Cứ kì cục như vậy , cứ bướng bỉnh như vậy , cứ kiên cường như vậy …”
Vương Tử cũng quên mình đang định làm gì nữa …Phải chăng giây phút này cứ là bất tận . Đấy là theo mấy cái cuốn tiểu thuyết và phim tình cảm lãng mạn nói thế . Trời , nhưng đúng là lúc này có cảm giác ấy thật .
- Vậy được rồi chứ - Tiểu Khiết buông thõng hai tay sau một khoảng không cho cả hai suy nghĩ
Vương Tử vẫn giữ nguyên tư thế ấy , thậm chí chưa để ý đến không gian xung quanh mình , kể ra nếu giây phút này kéo dài thêm chốc lát
- ĐỦ gì chứ , không phải .. à không , anh chờ giây phút này lâu lắm không đồ cứng đầu như em …
Tiểu Khiết ngừng hẳn mà khẽ đẩy Vương Tử ra “ vậy thì tốt rồi, như vậy thì bây giờ anh đi ngủ được rồi chứ . Hay thế nào đây , không , tất cả chỉ là giả dối , đang dưng ng hĩ ra cái trò này làm gì , mình muốn về nhà , dù chỉ là đứng ngắm cha , mẹ Huge đang làm gì đó . thấy lại khoảng vườn trước kia . Riêng Tiểu Thiên thì khó khăn rồi , bây giờ không đủ can đảm mà gặp “
Tiểu Khiết kéo căng cơ miệng mà mỉm cười : Vậy anh đi ngủ đi nhé , tôi ra ngoài có việc , một lát tôi sẽ trở lại .. tôi hứa đấy…
Chỉ cái gật đầu của Vương Tử là đủ rồi . Và cô đã có thứ cô muốn , cái gật đầu của Vương Tử .” đi đi , phải , tôi sẽ đi , đi …nhưng mà chỉ là đi một lát thôi , đấy là tôi nói với anh như thế . Lần nào cũng vậy . Tôi vốn chẳng thích nói dối nnhưng lần này thì đúng là .. chẳng mấy chốc nhận ra , nói dối cũng chẳng khó như mình tưởng .
Rời khỏi căn biệt thự . Lang thang trên mấy con đường ngoài lộ tỉnh chính . Trời tháng tư không mấy lạnh . …..
…………..Trong nhà vệ sinh nữ trực thuộc công ty quản lý Vương Tử …cách đây bảy tiếng”……………Cuộc gặp cùng Judy ….
Tiểu Khiết lắch ngang qua người phụ nữ lớn tuổi tô trang loè loẹt , mùi nước hoa dù cách mấy mét vẫn thoảng hương . Cái mùi sực nức , khó ngửi và khiến người ta cảm thấy đau đầu mỗi khi ngửi . Thật chẳng hiểu sao nhà vệ sinh ở mấy cái toà nhà lớn này toàn những người như vậy nhỉ . Không sao, chí ít thì nó cũng sạch sẽ trông thấy đấy chứ. Không khỏi ngạc nhiên khi trông thấy Judy vẫn còn đứng đây . Chưa kịp hỏi hay nói gì , Judy lập tức bắt chuyện Tiểu Khiết .
- Chào , khôn ngờ gặp cô ở đây . ( Judy giữ ngang eo mìnnh nôn mửa từng tiếng , trông có vẻ rất khó khăn . Lục tìm giấy ăn trong túi nhưng không có , nhà vệ sinh cũng hết . Tiểu Khiết lấy trong túi áo đưa cho Judy)…cảm ơn …
Đáp lại thái độ khó hiểu của Judy , Tiểu Khiết chỉ trả lời vài cau xã giao :
- Cô không khoẻ hả .. mà bị bệnh thì nên khám đi …
Judy lau vội miệng như chờ đợi Tiểu Khiết đi vệ sinh xong . Sự chờ đợi ….Trong cái nhà vệ sinh chẳng mùi anh bẩn này . Tiểu Khiết cũng không lấy làm rụt rè khé né như ở mấy cái nhà vệ sinh tạp nham khác . Tưởng tượng mà xem cứ né qua né lại . Mùi tạp nham . …Một vài phút thôi , chẳng nhẽ ngủ trong nhà vệ sinh “sang trọng” này . Không được – “ không biết cái cô Judy kia đi chưa nhỉ …? lại nói chuyện thấy kì lạ ..”
Bước qua khỏi cánh cửa chưa tới một mét chiều ngang . Và thật khó hiểu khi Judy vẫn đứng đó , ngay cửa chính ..mà hình như nó bị khóa trái rồi …Tất nhiên , chẳng ai giữ được bình tĩnh nữa cơ chứ .. người lạ và im lặng , kể cả bạn có thứ gọi là võ phòng thân .
Judy lên tiếng trong căn phòng kín phản xạ âm lại :
- Tôi có chuyện muốn nói với cô .. nhanh thôi …
Tiểu Khiết rửa tay tránh phải nói tiếng trả lời trong khi Judy lại nôn mửa , tay liên tục lau bằng tờ giấy ăn – có lẽ người lao công khu này mới mang tới …
- Tôi có thai .. và Vương Tử là cha đứa nhỏ …Thế thôi , nên khuyên cô …Vương Tử và cô không thể đến với nhau được đâu . Anh ấy và tôi . quả như có một đêm kì diệu …
Lại cái điệu cười ấy ….Vì sao …
Ngạc nhiên và tò mò lộ rõ trên nét mặt vẫn đượm buồn và mệt mỏi của Tiểu Khiết , nhưng cũng phải cười mà nói chuyện như thường thôi
- Ngố , có bao giờ anh nói chuyện kiểu đấy đâu . Sao hôm nay khách sáo thế …Vay muợn hả ? à quên , nhà anh bây giờ giàu thế cần gì . Vậy chuyện gì nói mau đi . Tôi tò mò rồi đấy . Anh biết làm người khác tò mò từ khi nào đấy .
Chỉ lắc đầu mà chẳng thể nói câu gì . Biết phải nói gì đây . Con gái thường thích nghe lời tỏ tình ở một nơi lãng mjn , trong một không gian ấm áp , nghe những lồi ngọt ngào . Oử đây thì lạnh lẽo , tối và xa lạ .Thôi vậy , để lúc khác …
- Không có gì đâu , để ba hôm nữa nhé , Đài Trung , tôi sẽ gọi cho cô sau …Mà cô làm gì ở đây ?
Khó trả lời quá .Nhưng nói dối qua loa đi
- Tôi đã gặp Vương Tử , hỏi co , cách đây vài tiếng thôi , anh ta nói không biết…? Cũng lạ . Mà hình như anh ta sắp công bố cái gì đó với báo giới .
Tiểu Khiết cũng chẳng chú tâm mấy vào những câu Tiểu Uy vừa nói , thực lòng rất khó xử chuyện Vương Tử , thực lòng rất khó xử phải nói cho Tiểu Uyòăng sáng mai có chuyện . Như vậy chẳng khác gì không coi anh là bạn , tiếp đến là chuyện cái thai của Judy . Cũng có thể lắm chứ , nó là thật , nhưng mà lúc nãy chẳng phải quá mạnh mồm sao .
- Này Tiểu Uy , nếu tôi nói thích anh thì sao ( Tiểu Khiết vừa nói vừa cười nhẹ , gió cũng thổi theo làn sương gợn tý , một csau nói nửa đùa nửa thật thì sao..?)
Tiểu Uy bất giác thấy tim mình thắt lại , lòng khẽ vui mừng chỉ trong giây lát , chưa cần hỏi là thật hay không , vui tý đã , tội gì . Đời người có mấy khi được yêu đâu . Mà khoảnh khắc yêu cũng chỉ giới hạn thôi . Yêu ghé thông thường chẳng nói làm gì , cơ bản là …Chắc không phải sự thật đâu , nhạt nhẽo
- Đừng đùa nữa …Vương Tử , anh ta có vẻ rất yêu cô đấy …nói thật nhé , vì anh ta đặgp tôi tồi , anh ta nói còn rất yêu cô ( Tiểu Uy thực tâm chẳng muốn nói nhưgn thấy Tiểu Khiết như vậy chẳng biết nói gì hơn , an ủi ư ? chắc không phải thứ Tiểu Khiết caafn lúc này .)
Tiểu Khiết cũng cười xoà ….Hẹn gặp lại nhé ngày 14 ..chắc vậy . Đã hẹn rồi mà . Tạm biệt .
Cũng gần ba giờ sáng rồi còn gì , Tiểu Khiết quay lại lại ngôi biệt thự phía trung tâm , lại ngang qua cái hồ nước , lại ngang qua …Thêm một đồng xu nữa “ con cầu mong cho Vương Tử -anh ấy sẽ luôn được hạnh phúc và tìm thấy một người con gái tốt hơn …”
Chở về nhà , điện nhà sáng , khắp sân sáng , trong nhà sáng , đèn cổng sáng . Cứ tưởng như có chuỵeng ì vậy . Tiểu Khiết đẩy cổng vào , mau chóng vào nhà , phòng khách là tiếng nhạc ti vi , và Vương Tử đang ngồi đó . Không sao , cứ ngỡ là trộm . Cũng may đấy , với bộ dạng này , tên trộm chắc là tay săn ảnh có tiếng , ngày mai trên báo sẽ có cái tít: Vương Tử trong style mới - đồ ngủ
Hết chuyện để nói ………Vương Tử và lại rượu , hình như sắp thành sâu rượu rồi .
- Anh điên à , sao lại uống rượu giờ này , không ăn gì không sợ đau bao tử hả..?( Tiểu Khiết có phần hơi sốt sắng thì phải )
Vương Tử ngoái đầu nhìn qua tắt vội cái Tivi . Đôi mắt hơi quầng vi có vẻ rmệt mỏi ,
- Em đi đâu đấy , gọi điện không được ?
Tiểu Khiết nóng máu với cái bộ dạng chẳng ra sao của Vương Tử : Anh có bị điếc không hả ? tôi dã nói là điện thoại hết pin rồi( nói đoạn Tiểu Khiết chạy qua kéo cái cổ áo Vương Tử lại ) ..trông cái bộ dạng của anh bây giờ đi , có giống một hoàng thân không hả …?
Và Im lặng , im lặng . Mặn chát và xấu hổ . Đúng là những từ có thể dùng khi con trai khóc . Thì Vương Tử đang khóc
-Tại sao em cứ phải như thế , em không thấy mệt hả , sao cứ phải nặng lời như thế , sao cứ phải dấu đi sự thật , sống trong trốn tránh . Em có biết không , khi cái lần anh gặp lại em ở cửqa hàng sửa xe đó . Tiểu Uy , hắn nhìn em …Anh đã muốn chết hắn …anh căm ghét hắn . Tại sao trong suốt một năm em sống như vậy , hắn lại là người được nghe em mắng , được thấy em cười , và có thể lắm – khi em khóc ..hả ..nói cho anh nghe đi …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...