Tình Yêu Hoàng Tộc

“Mày làm cái gì thế Vương Tử , sao mày lại trở nên đốn mạt như thế hả , chẳng lẽ đây là tất cả những gì mày có hả ? Mày thua rồi ? Không , không bao giờ , có cả nghìn cách để mày yêu cô ấy , không phải cách này . Thật bỉ ổi , thật đáng ghê tởm .
Vương Tử nhích người , anh cố không làm cho Tiểu Khiết thấy khó xử . Ít nhất là trong cái tư thế này . Nhanh chân bước lại tủ đồ , chọn một chieesc áo phù hợp nhất có thể cho Tiểu Khiết thay . Lần thứ mấy anh không thể kiềm chế , ngày hôm nay thật tệ .
-Xin lỗi , tôi thật sự không cố ý , chỉ tại ..(Vương Tử nói ngập ngừng , cổ họng như ứ nghẹn , vừa nói vừa choàng chiếc áo qua lưng và qua vai Tiểu Khiết)
Một cảm giác kìm nén khó tả . Vương Tử nhớ lại ngày hôm ấy . Phải chăng tình cảm anh dànmh cho Tiểu Khiết cản trở bởi gánh nặng là quá khứ . Không , lại làn nữa Vương Tử không muốn tin Tiểu Khiết và mình …Vương Tử muốn làm lại từ đầu . Một khởi điểm mới . Tiểu Khiết nghiêng mặt hướng mắt chăm chăm xuống giường .
-Anh giỏi thật đấy , phải nói là đáng sợ mới đúng , trêu đùa tình cảm của người khác chưa đủ hay sao , anh thấy vui lắm hả . Phải , coi như hôm nay coi như anh gặp may , nếu tay tôi còn lành lặn thì …Tôi sẽ giúp Tiểu Bối …
Vương Tử thở dài thườn thượt nhìn Tiểu Khiết như chẳng còn lời nào để nói
-Tốt nhất em không nên quan hệ với hạng người như cô ta thì hơn , loại người có thể bán rẻ bạn bè chỉ vì thứ tình cảm phù phiếm ….
Tiểu Khiết cố lách người , cô lấy sách , tài liệu ,,,và muốn về , những bước chân nhanh dứt khoát trong tâm trạng không được ổn cho lắm . Có lẽ khi nãy …Không phải , không phải . Có phải tại cái tính cố chấp mà Tiểu Uy vẫn nói , nhưng kì lạ . Là sao nhỉ , khi nãy Tiểu Khiết đã muốn ôm chầm lấy Vương Tử , đáp lại thứ tình cảm anh cho là “phù phiếm “ hay là gì đi chăng gnữa cũng được . Không muốn ở lại nơi này , cô sợ nếu mình ở lâu hơn sẽ không chịu nổi ? Ghen , hình như là thế , chưa bao giờ Tiểu Khiết tự thú thực với lòng mình như thế , chưa bao giờ Tiểu Khiết thấy mình tệ như thế , “kẻ chạy trốn”
- Em định về trong bộ dạng như thế sao? –Vương Tử hỏi bằng giọng lo lắng xen chút gì đó hối hận . Tại chính trong lòng anh cũng cảm thấy day dứt
Tiểu Khiếc liếc xéo , ánh mắt sắc nhìn anh như muốn trả lời.”Ai làm tôi ra nông nỗi này cơ chứ “ . Cô bực dọc thở dài thườn thượt vẫn cố cháp hiên ngang bước qua . Kệ anh ấy chứ , vì sao lại như vậy , mình dễ bắt nạt thế sao ? mình mềm yếu như thế sao hả ? hả ..?
-Anh sẽ đưa em về … xin em đấy , chỉ là để xin lỗi em thôi ( Vương Tử giơ hai bàn tay song song như tư thế đầu hàng vậy )
Cả hai bước qua khỏi cánh cửa , tự Vương Tử muốnt hế , còn Tiểu Khiết thì có thể nói là “ bất khả kháng “ , giờ này ngoài kia cũng chẳng còn phương tiện nào để về , còn nếu như đi bộ , có lẽ , ngày mai chân cô sẽ to ra bằng cả cái ống nước ở ban công cầu thang . Cứ cho là như vậy đi , ai mà đi bộ được chứ . Cả hai yên vị trên xe , Vương Tử hạ mui xe xuống , có lẽ vì là để tránh cái lạnh và .. Ít nhất không để người qua đường nhìn anh như vật thể lạ . Chỉ ảnh hưởng đến Tiểu Khiết thôi . Xe chuyển bánh , chẳng ai nói với ai câu gì , ….

Căn hộ của Vương Tử , coo gái đi đôi dép cao gót đỏ , chính xác là người hôn Vương Tử khi Tiểu Khiết vừa tới , cô đangngồi tại phòng khách tầng một trong khi người giúp việc lúi húi tìm cái gì đó … Một cái phong bì khá dày , lật đật từ trên tầng hai chạy xuống , khuôn mặt rạng rỡ , bà tiến lại chỗ cô gái cười xòa
- Của cô đây , cái này cậu chủ nói là thêm cho cô nữa , cảm ơn cô hôm nay giúp cậu chủ ….
Cô gái ngượng ngùng cầm lấy cái phong bì rồi rời khỏi căn hộ . Ra là vậy , là do Vương Tử cố tình sắp đặt , biết hôm nay là buổi học của mìnhnên anh cố tình để cô người mẫu kia xuất hiện . Một nụ hôn .. chỉ để thử lòng Tiểu Khiết thôi , nhưng khôngn gờ thành ra như vậy . Lại chuyện hai người đi trên đường , Vương Tử cứ một lát lại quay sang xem thái độ của Tiểu Khiết thế nào , ít nhất là để biết cô có giận hay không thôi . Nhưng mà , cô ngủ mất rồi , mệt quá . Chắc là vậy , hôm nay cũng là một ngày vất vả cho Tiểu Khiết . Xe dừng tại một trạm kiểm soát , ..Vương Tử cố nhìn thậtt kĩ Tiểu Khiết . Khuôn mặt , hình dáng , tính cách không thay đổi .. nhưng tính cách có vẻ thay đổi nhều quá , anh cảm thấy dường như Tiểu Khiết sống theo một cách khác cơ , theo cái cách như ẩn giật nhất có thể , trời không hay , đất không hỏi . Cứ thế ỗi ngày trôi qua chứ chẳng ngang ngược như hôm nào . À, hình hư …anh thấy cô thiếu cái gì đó , Popey , không biết vì lý do gì , chứ trong suốt một năm qua , trong căn phòng của mình ở cung , tất cả căn phòng của Vương Tử đâu đâu cũng có Popey , nhiều người buồn cười nhưng …Chỉ là mỗi lần nhìn thấy nó anh cảm thấy dễ chịu , dẫu cho khi ấy anh hận cô ghê gớm lắm . Tới nơi rồi , Vương Tử muốn đánh thức Tiểu Khiết lắm , nhưng anh muốn để cô ngủ thêm một lát . Khuôn mặt muốn áp sát lại . Đừng , cô ấy sẽ giận , Anh biết điều ấy . Nhưng mà trông Tiểu Khiết gầy quá , bàn tay vài vệt xước dài , chắc tại do công việc .
Tiểu Khiêst động đậy khẽ mở mắt , Cô khẽ thu người lại khi nhận ra chiếc xe đã dừng hẳng
- Sao anh không gọi tôi dậy …?
Vương Tử mỉm cười nhưng không nhìn vào mắt cô : Không ,anh tính để am ngủ , với lại … Nhìn em ngủ .. anh thấy .. thoải mái …
Tiểu Khiết xệch mặt cười nhếch mép : Không hổ danh , anh ăn nói khéo đấy , nhưng cây ấy để lên ti vi mà trưng cho fan của anh nghe .. tôi vào đây …
Tiểu Khiết xách ba lô bước ra khỏi xe , ngoài trời lạnh quá , gió lạnh phả vào mặt khiếng nười ta tỉnh táo hơn rất nhiều . Cơn buồn ngủ tan biến , bỗng chốc thấy nhẹ lòng . Tiểu Khiết không nhìn lại mà tiến thẳng vào trong . Tiếng ai đó vẫn vọng lại vào không gian tĩnh mịch đến ghê người
- Chỉ là với em thôi … Tiểu Khiết ..Anh xin lỗi .
Chỉ khi Tiểu Khiết bước vào nhà hẳn , Vương Tử mới lái xe đi , một ngày vất vả , có lẽ bây giờ về nhà chỉ muốn nằm ngay lên giường và ngủ một giấc . Xe phóng khjá nhanh , nhanh hơn bình thường , chẳng chốc đã tới nơi . Vương Tử sớm nhận ra sự khác lạ qua cửa kính còn sáng điện của căn nhà . Rảo bước , người giúp việc mở cửa với nụ cười
-Cậu chủ , cậu có khách , cậu Ngao Khuyển tới ạ …cậu đợi cũng khá lâu rồi …

Vương Tử bước vào nhà . lòng anh cũng vui lên một chút . Ngày trước khi oqử trong cung , hai người cũng khá thân , nhưng do công việc quá bận rộn nên thời gian để nói chuyện cũng chẳng lâu , cũng khá lâu Vương Tử không trở lại cung , không biết hôm nay Ngao Khuyển đến để thăm hỏi hay mang tin tới đây . Mà nếu có tin đi nữa thì là tin tốt hay tin xấu .Chưa kịp hỏi gì Ngao Khuyển đã lên tiếng trong tư thế rất kì quái trên cái ghế salông ở phòng khách
-È , thái tử , cậu đi đây vè muộn thế , làm tôi chờ … Làm người nổi tiếng rồi khó gặp ghê …
Vương Tử cũng cười đáp lại , nụ cười thoải mái không gượng ép che giấu như ngày xưa . Có nhiều chuyện muốn nói lắm , nhưng có lẽ Ngao Khuyển còn nhiều chuyện để nói hơn thì phải , trông cái mặt háo hức là đã hiểu
- Sao nào , vẫn thế mà anh họ , chỉ là thoải mái hơn thôi , được tự mình là chính mình , làm chuyện mình thích , nhiều thứ …
Ngao Khuyển cười tinh nghịch : Và tiệ thể hôn hít ngôi sao trên tivi chứ gì , cậu không biết chứ hôm ấy khối người trong cung té xỉu ddaasy , mẹ cậu , bà cậu giận tím mặt trong khi vua Tử Trực thì chỉ cười thôi
Vương Tử vừa kịp ngồi xuống , anh mở chai nước uống một ngụm . Thì ra họ cũng quan tâm đến anh như vậy . Cái cảm giác có gia đình , vẫn có thể về , vẫn có thể tự tin bước ra ngoài kia . Nhưng nó lại làm anh cảm thấy đau , anh nghĩ cho Tiểu Khiết , một năm rồi cô cũng đâu về nhà . Bây giờ , đến gần cô còn khó chứ nói gì đến chuyện quay lại . Mà sao anh thấy cô cứng đầu quá . Đâu ai phản đối chuyệng giữa họ nữa cở chứ ?. Nhìn bản mặt suy nghĩ như ông cụ non của Vương Tử , Ngao Khuyển phá lên cười
-Rồi , anh biết cậu nghĩ gì rồi ? lại cái cô thái phi kia chứ gì . Ừ , công nhận là thái hậu nhẫn tâm với cô ấy thật . Vài lần tính tìm gặp xin lỗi nhưng ba mẹ cô ấy đang bực chuyện cô ấy chuyển đi mà không biết . Nhưng anh tìm mãi mới hiểu sao cậu chuyển qua Đài Trung , thì ra .. tìm ra rồi à , gặp chưa ….?

Vương Tử hơi bực khi nhắc đến chuyện này nhưng nếu bây giờ không nói với Ngao Khuyển cũng chẳng còn ai để anh nói nữa. Dù sao ,nếu không nói cũng chỉ biết gặm nhấm nỗi đau một mình thôi. Kì thực đôi ba lần anh cũng định tìm Tiểu Uy hỏi xem Tiểu Khiết hay nhắc về mìn như thế nào . Tái độ tích cực ha tiêu cực . Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Tiểu Uy ở bên Tiểu Khiết cả ngày làm Vương Tử như sôi cả máu lên , về nhà không đập phá thì lại tới bar . Lại mấy cô phục vụ bàn hay đám con nhà giàu hư hỏng làm vệ tinh , lại xin số điện thoại , lại những lời đường mật . Cái giả cho tất cả chỉ là được một nụ hôn của Vương Tử . Nó thế nào nhỉ , hấp dẫn đến thế sao . Thế mà có người lại chẳng thích khi chính anh chủ động
-Này , không phải cô ấy ..từ chối ấy chứ ( Ngao Khuyển giọng vừa ngạc nhiên vừa châm chọc- thái tử điện hạ rạng ngời như vậy mà lại …)
Vương Tử day trán liêntục lắc đầu , lặng người lúc lâu , anh đã chia sẻ hết tâm sự , những gnì mình đang nghĩ cho Ngao Khuyển . Gíông như anh trai của mình vậy , có bao giờ nhẹ nhõm hơn thế , ít nhất cái cảm giác nặng trịch đã biến mất . Ngao Khuyển vừa nghe vừa gật lên gật xuống ra vẻ am hiểu lắm , anh cũng thấy buồn cho Vương Tử , cứ ngẫm tưởng người như cậu em mình thì bất kì cô gái nào cũng đổ gục nhưng mà .. Tay khẽ vỗ nhẹ vào vai như an ủi , Ngao khuyển cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Tử : “ không cần nghĩ nhiều như thế đâu , anh nghĩ cô ấy còn quan tâm đến cậu ,… chỉ là phụ nữ hay ghen này nọ lắm . Có lẽ nào cậu như vậy , xuất hiện trên thông tin đại chúng mãi , cô ấy ghen thì sao . Ý anh là cô ấy giận cậu ấy . Chứ nếu thật sự cô ấy không muốn giáp mặt cậu thì cô ấy ngay lập tức rời khỏi Đài Trung chứ chẳng ở lại , còn làm gia sư cho cậu nữa . Nhưng mà cái tay Uy Uy gì cậu nói , tay đó chắc cũng không vừa đâu , coi chừng …”

Vương Tử như tìm được niềm tin vào những lời của Ngao Khuyển , cũng có thể lắm chứ . Anh muốn tin như vậy , Ít nhất là khi này . Ngao Khuyển rời khỏi , chân đặt lên đầu ghế , kenh MTV như làm Vương Tử muốn inh đầu . Trên tivi bây giờ là You belong with me của Taylor Swift . Cũng lâu lắm Vương Tử không nghe nhạc , chỉ là thấy Ngao Khuyển có vẻ thích bài này . Chắc vậy , thấy anh hát theo rất thuần thục mà . Vương Tử cố chú ý vào màn hình xem cái clip . …Thì ra vậy .. đúng rồi : You belong with me ? sao mình không ghĩ ra nhỉ . Vương Tử rất vui khi vừa nghĩ ra gì đó , chỉ trong giây lát , anh rời khỏi căn phòng khỏi nhà . Vương Tử muốn bắt đầu ngay “ You belong with me”
Một ngày mới lại bát đầu . Có lẽ ngày hôm nay là một ngày đáng chờ đón lắm , cũng có chuyện sắp xảy ra mà . Tiểu Khiết kéo rèm , cô muốn phóng tàm mắt ra xa ngoài đường kia , nhìn không gian buổi sơm , hôm nay không có sương , trời cũng không lạnh lắm , càng tốt , sẽ bớt khó chịu hơn , vươn vai rồi che miệng ngáp dài , có tiếng gì đó . chính xác là tử cửa sổ cửa căn nhà đối diện ngay sát . Tiểu Khiết dụi mắt nhìn qua …Ai thế kia , Vương Tử , Tiểu Khiết giật mình nhìn kỹ hơ . Đúng là anh , trên tay là một xấp giấy A4 , dường như anh định viết cái gì đó cho Tiểu Khiết
“ HÔM NAY CÙNG ĐI HỌC NHÉ ….?”
Cái này có thể nói lấy cảm hứng từ You belong with me thật . Tiểu Khiết nhìn anh hồi lâu , cô quay vào bàn học cũng lấy một tờ giấy vào lúi húi viết lên nó
“ĐƯỢC , NẾU ANH ĐẾN XIN LỖI TIỂU BỐI”
Vương Tử vừa thấy câu trả lời thì cười rạng rỡ , có lẽ là vì quá vui . Cuối cùng Tiểu Khiết cũng chịu trả lời , dù chỉ là trên giấy , anh lúi húi viết thêm
“ Xin lỗi ? anh sẽ làm , em bảo anh xin lỗi chứ quỳ xuống anh cũng làm ..”
Tỉeu Khiết suýt bật cười trước câu trả lời từ một play boy như Vương Tử , hơi “ngố “ phải không . Câu này chỉ dành cho những tên ấm đầu siêu hạng dùng thôi . Tiểu Khiết quay lại che miệng cười cốt để Vương Tử không nhìn thấy
“đừng có nói những câu như thế nữa , không giống anh đâu , “
Vừa nhận được hàng chữ , Vương Tử lập tức chạy khỏi căn phòng . Vừa mới thuê lại . Cả đem hôm qua dập cửa nhà chủ mãi mới có người ra , đang giữa đêm bắt kí hợp đồng thuê nhà nên người ta hơi bực . Nhưng không sao , mọi chuyện đâu sẽ vào đó thôi mà , chỉ cần thành tâm . Chiếc xe thể thao đỗ ngay trước cửa và Vương Tử đứng trong tư thế rất lịch lãm . Vừa thấy Tiểu Khiết bước ra khoá cửa , anh đứng thẳng chỉng lại cái áo và cái cà vạt , nở một nụ cười ấm áp . Dù không dám thừa nhận mình đã từng lung lay trước nụ cười ấy , Tiểu Khiết tiến về phía anh nói ngây thơ nhất có thể , cứ như trêu tức người khác vậy , cô bao giờ chẳng thế
- Mắt anh chưa già đã có vấn đè rồi , dây giầy kìa …
Vương Tử nhìn xuống .. thật mất mặt , cái quái gì thế này , thật mất phong độ . Vương Tử lầm bầm nguyền rủ cái dây giầy đáng ghét . Vẫn cố tỏ ra bình thản nhất có thể để biến nó thành một chuyện vô cùng “có sắp đặt”- Anh để thế xem em có nói gì không thôi
Tiểu Khiết cũng bực khi cảm giác như bị Vương Tử ột vố vậy , kéo rộng cái miệng cười nham hiểm khiến Vương Tử thay đổi né t mặt đề phòng , dù sao nếu một người thay đổi nét mặt đột ngột cũng đáng để coi chừng lắm chứ . Nhất là trong nghịch cảnh này , một người và một người .. chỉ có chúa mới biết họ đang gnhĩ gì . Cả hai như trẻ con vậy , họ cũng ngoài hai mươi chứ ít đâu . Chỉ mỗi người một câu xin lỗi cũng không ai chịu ai cả ,

- Hôm nay chúng ta không cần nhờ chiếc BMW của nh đâu , playboy .. Đi xe đạp .. ok?
Mặt Vương Tử nhăn nhó nhìn Tiểu Khiết . Một dòng suy nghĩ thoáng qua trong dầu . Ban đàu anh ghĩ là mất mặt nhưng sau đó thì khác . Đơn lgiản là chỉ vì “ anh hùng xa lộ không biết đi xe đạp” . Ôi chúa ơi , sao người lại cho con làm một hoàng thái tử khu còn nhỏ đến thứ làm bằng kim loại này con không thể điều khiển nổi , Vương Tử không biết đi xe đạp , anh khẽ cười ái ngại
- Có thể không .. anh .. anh không biết đi xe đạp đâu ..!
Tiểu Khiết lúc này kìm không nổi nữa , cô bật cười thành tiếng trước thái độ trẻ con Vương Tử , đến xe dạp cũng không đi nổi ? Kì cục hết sứ , không thể nhịn cười . Vương Tử ban đầu cũng khó chịu nhưng cứ nhìn Tiểu Khiết cười anh thấy lạ lắm . Cucng lâu rồi mà …Sau vài phút “cười” Tiểu Khiết cố lấy lại hơi dắt chiếc xe đạp ra , ra hiệu cho Vương Tử ngồi ra phía sau , chân Vương Tử khá dầi nên ngồi hơi khó khăn , với lại …Tiểu Khiết vừa đi vừa lạng bên nọ , đánh bên kia khiến anh la hét không ngừng . Ngẫm tưởng gnười như Vương Tử sẽ thích những thứ nguy hiểm , ai ngờ …Tiểu Khiết vừa gồng lên dạp vừa quát lớn “ Anh có im miệng đi không hả ..?”. Kì thực Tiểu Khiết cũng không muốn thế này , có thể ngồi xe Vưo0ưng Tử mà tới trường cho nhanh , nhưng cô thích không khí ngày hôm này , nế u không ra ngoài mà tận hưởng nó thì thật đáng tiếc , hy vọng trong suốt mùa đông sẽ còn nhiều ngày đẹp như thế , mặc dù chuyện này là khó có thể xảy ra .
Trường đại học Đài Trung , tiếng xì xầm của nhóm con gái và cả con trai khiến mọi người càng tập trung ánh mắt về Tiểu Khiết hơn . Có gì đáng lạ đâu , ngồi sau xe cô vừa là hoàng thân quốc dân đảng , vừa là người mẫu , tay đua F1 của Đài Loan , không quá cường điệu nhưng mà giới sinh viên học sinh thì ai mà không biết . Người này ….Còn nữa , chưa kể lịch sử tình trường không biết tốn bao giấy mực của giới bao chí trong suốt một năm qua . Tiểu Khiết phanh gấp bực dọc khiến Vương Tử ngã ra khỏi xe xuống đất ,: “ Xuống đi , Tiểu Bối kia kìa , qua xin lỗi cô ấy đi ..”
Vương Tử lảo đảo , anh cố định hình lại cái gì đang la hét xung quanh mình , hôm nay thật chết tiệt , mới sáng ra bộ đồ trắng bốp thành ra thế này đây
Vương Tử tiến lại chỗ Tiểu Bối trong khi Tiểu Khiết dựng xe gần đó , cô cũng không mong chờ giây phút này .Ai đó làm mình muốn quên suốt một năm qua lại một lần nữa bước vào cuộc đời mình .Nhưng kia cũng là người bạn chia sẻ với cô suốt một năm qua . Còn nhớ tháng đầu tiên khi đến đây , Tiểu Khiết là một “vô sản” chính hiệu , cũng nhờ có Tiểu Bối giúp đóng tiền học …Sao nhỉ? chắc cũng tại tình yêu mù quáng thôi , …Vương Tử kéo tay Tiểu Bối ra một góc khuất
- Tôi xin lỗi ….( Vương Tử nó đĩnh đạc và không ngập ngừng như tưởng tượng của Tiểu Khiết ban đầu )….Tôi không thích cô dù chỉ là một chút nào cả ? đaasy là tất cả những gì tôi muốn nói , hơn nữa .. câu hỏi của cô hôm trước …Tôi trả lời , coi như cô không còn gì phải nuối tiếc ..Tôi đã từng yêu Tiểu Khiết , đúng đấy , tôi và cô ấy đã từng quen biết . Hơn nữa , trong suốt một năm qua , dù tôi luôn tự lừa dối mình không còn yêu cô ấy nhưng .. tôi sai rồi . Tôi vẫn yêu , bây giờ cũng thế và sau này cũng vậy thôi . Cô …Xin lỗi lợi dụng cô
Tiểu Bối đứng nhìn chăm chú vào đôi mắt vsà nét mặt cương nghị nhưng chín chắn của Vương Tử . Cô biết những lời anh nói là thật , thật hơn cả sự thật . Nhìn vào ánh mắt mê hoặc chết người ấy . Đúng là vậy . Cô tôn trọng quyết định này , tôn trọng con người Vương Tử và hơn cả là ngưỡng mộ Tiểu Khiết - người bạn không biết đến hai từ bỏ cuộc . Gío nhẹ thoảng qua đưa những lọn tóc khẽ đưa trong gió mát . Không lạnh lắm , hôm trời đẹp mà . Tiểu Bối nở một nụ cười và chỉ nói hai từ duy nhất “cám ơn “ . Cô ngoảnh mặt bước đi , cô cảm ơn câu trả lời thực lòng sấy . Cô thầm chúc cho người bạn của mình Tiểu Khiết sẽ sớm nhận ra tình cảm chân thầnh này , thứ tình cảm đẹp đến mức cô không bao giờ có cơ hội dành lấy .Khi yêu con người ta thường hay ích kỉ và cố chấp , nhưng đôi khi , dừng lại cũng là cách để kiềm chế bản thân thoát khỏi những ham muốn và nhục dục đáng chế nhão . Dù sao đi nữa , từ bỏ cũng là cách bảo toàn lúc này , hoặc vẫn được còn là bạn của Tiểu Khiết , ít ra còn có chỗ đứng trong lòng Vương Tử , hoặc không là gì cả .Và tự mình gậm nhấm nỗi đau khổ . Chắc tất cả chúng ta đã giữ trong mình câu trả lời , Tiểu Bối cũng vậy . Cô không khóc vì biết mình đã làm sai nhưng dã biết dừng lại đúng lúc .

Vương Tử đứng nhìn theo cái bóng , anh cũng cảm thấy có chút gì đó thực sự hối hận . Có những khi anh từng cảm thấy khinh thường con người này , nhưng hôm nay thì khác



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui