Vương Tử chạy thật nhanh ra phía cửa của hoàng cung , nhanh nhất có thể . “Tôi đang đi, đi tìm câu trả lời , chưa bao giờ tôi chạy theo hỏi một cô gái như thế cả, chỉ có họ luôn chạy theo tôi , bây giờ tôi đã hiểu cảm giác bất an ấy . Mẵ dù nó chẳng giống tôi chút nào, tôi có thẻ có bất kì cô gái hoàn hảo nào tôi muốn nhưng …”
Chiếc xe phóng nhanh trên đường quốc lộ, lướt qua những con đường quen thuộc . Vương Tử đến tất cả những nơi Tiểu Khiết có thể đến .Một ngày thật dài ….Cho đến nơi cuối cùng -Thẩm gia y võ …
Một đại gia đình lớn . Thẩm gia y võ vẫn tấp nập người ra vào là các học viên . Ánh đèn sáng hắt lại , những cây đại cổ thụ xuất hiện ngay từ ngoài cổng chính . Cũng tại nhiều học viên nên Vương Tử có thể dễ dàng đi vào nhà chính . Một căn phòng với bốn cánh cửa bày trí những vật dụng ột võ đường , góc bên trái là các tủ thuốc đông y. Huge vẫn đang uốn nắn từng động tác cho các môn sinh nhỏ tuổi
Vương Tử : Chào, tôi muốn hỏi Tiểu Khiết cô ấy….(Vương Tử nói bằng giọng ngập ngừng chẳng dứt khoát như thể đây là nơi cuối cùng
Huge quay lưng nhin Vương Tử giây lát rồi lại quay lại
Huge: Xin lỗi, nó đi không báo với cậu. Nó đang dọn đồ, ngày mai nó du học rồi …!
Vương Tử nhắc đi nhắc lại hai từ ấy : Anh nói sao “du học” ở đâu vậy …?
Huge ngừng lại bước tới bàn uống nước , vừa lúc từ trên cầu thang có tiếng của Tiểu Khiết : Anh hai à, có thấy cái áo khoác của em đâu không …?
Vương Tử nhìn lên trong khi Huge vẫn nhìn anh bằng con mắt dè chừng lo ngại , tay anh đưa cho Vương Tử cái áo khoác của Tiểu Khiết : Cậu nên tự hỏi nó thì hay hơn ..!
Vương Tử bước đi thật nhẹ trên chiếc cầu thang xoắn dài , một căn phòng nhỏ ngay điểm cuối của bậc thềm.Tiểu Khiết đang sắp xếp lại đồ của mình , căn phòng ở cửa với ánh đèn sáng , qua khe cửa có thể thấy rõ căn phòng rất bừa bộn .Vương Tử khẽ chìa cái áo khoác trong tầm mắt Tiểu Khiết . Trong khi Tiểu Khiết vẫn đang cặm cụi …
Tiểu Khiết cầm lấy chiếc áo mỉm cười : Anh làm gì lềm ề thế, không ngờ Huge cũng có ngày như thế, anh gọi cho ba mẹ đi…
Vương Tử vẫn giữ im lặng như vậy , Tiểu Khiết chỉ cặm cụi thêm một lát nữa . Cô nhận ra sự khác lạ của con người đang đứng ngay cạnh mình . Ngừng lại giây lát rồi Tiểu Khiết cũng nhận ra …Vương Tử đang nhìn cô chăm chú
Tiểu Khiết : Thái Tử … anh đến đay làm gì ..?
Vương Tử ngòi xuống sát bên Tiểu Khiết : Sao em làm như thế …cho anh một lý do đi ..?
Tiểu Khiết đứng lên rời khỏi căn phòng thì Vương Tử ôm chầm lấy cô từ phía sau , khuôn mặt dụi vào mái tóc , đoi tay rắn chắc xiết chặt hơn . Tiểu Khiết chỉ lặng im , cả căn phòng cũng yên lặng theo .
Vương Tử : Em cũng yêu anh phải không , nói cho anh nghe đi, câu trả lời …!
Tiết Khiết gỡ bàn tay đang đan lại ra thạt khó , chỉ giây lát thôi , chỉ tích tắc Tiểu Khiết đã muốn bỏ cuộc , đã muốn làm trái lời hứa với thái hậu . Nhưng chuyệngì đến cũng sẽ phải đếm
Tiểu Khiết đẩy mạnh Vương Tử nhìn anh cương ghị và nghiêm túc , đôi mắt cố ngăn cho những giọt nước mặt không chảy ra , Tiểu Khiết nhìn đi hướng khác cố lảng tránh ánh mắt của Vương Tử
Tiểu Khiết cố nở nụ cười, một nụ cười giả tạo : Anh muốn nghe thật à .. Được .. Tôi không yêu anh , chẳng bao giờ tôi có cảm giác ấy cả…Anh thật ngu ngốc khi nghĩ thế, đãbao giờ tôi nói vậy đâu Tôi thấy ghê tởm con gười anh , thật kinh tởm . Anh cố tỏ ra mình nho nhã tôi càng ghê tởm , loại người chỉ xem con gái là trò chơi như anh .. không đáng để tôi quan tâm …anh chẳng là ái gì cả, tôi vào cung không phải có chút ấn tượng nào với anh mà vì tôi muốn nhân cơ hội trở thành hoàng hậu tương lai , chẳng phải gia đình tôi sẽ khác sao, lúc ấy …Sao nhỉ, tiền không thiếu, nhưng nhiều tiền vẫn tốt hơn phải không , với cả trêu đùa với loại người như anh vui lắm . Thế nào , yêu tôi rồi hả.. bây giờ, tôi muốn anh phải đau khổ…
Vương Tử vịn tay vào chiếc bàn gần đó , anh cố định thần để khẳng định những lời mình vừa nghe là thật ,là sự …
Vương Tử lầ nữa giữ chắc lấy hai vai Tiêu Khiết : An hkhông tin, vậy sao em lại đỡ nhát dao ấy cho anh …nhìn vào mắt anh , trả lời đi …
Tiểu Khiết gạt mạnh bàn tay ấy : Vì sao à, vì tôi muốn anh phải yêu tôi, luôn cảm thấy có nợ với tôi , tôi thương hại, thứ dư thừa trong hoàng tộc …TÔI KHÔNG HỀ YÊU ANH ……
Vương Tử buông thõng hai tay bước bước đi lạc lõng trong không gian trùng xuống , chiếc xe lăn bánh rời khỏi Thẩm gia …Chỉ khi khuất hẳn Huge mới lên xem Tiểu Khiết thế nào. Tiểu Khiết…đang khóc , khi thấy Huge cô chạy tới ôm chặt rồi khóc như một đứa trẻ
Tiểu Khiết không thể nói câu nào liền mạch: Anh à, nói cho biết em phải làm sao đầy, em không muốn thế này, em không muốn khóc …
Huge vỗ nhẹ sau vai an ủi Tiểu Khiết . Anh cũng không biết nói gì nữa …..Ngày mai, một ngày thật buồn , Ngày Huge phải sống đơn độc trong căn nhà này …Tiểu Khiết sẽ đi …
Huge cố trấn an Tiểu Khiết : Đừng khóc nữa…Anh nghĩ em nên chuyển tới Đài Trung sống cùng mẹ nuôi , bà ấy chắc sẽ …
Tiểu Khiết lắc dầu : Em uốn đi thật xa , khỏi Đài Loan …
Huge vuốt nhẹ lên mái tóc Tiểu Khiết nói bằng giọng động viên : Anh biết em không muốn ở lại Đài Loan , nhưng mà như vậy anh sẽ an tâm hơn , em yên tâm , cậu ta không biết đâu, sẽ không biết , anh hứa …
Tiếng tàu hỏa từng hồi , Tiểu Khiết muốn tự mình đi , tạm biệt thành phố này, tạm biệt Đài Bắc , tạm biệt tất cả…Bạn của tôi , gia đình tôi , Tiểu Thiên , Và anh nữa Vương Tử ..Tiểu Khiết đang chạy trốn , Tiểu Khiết biết là sai nhưng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn. Xa…………………………
Vương Tử trở về hoàng cung , đã ba ngày không ra khỏi phòng , đồ đạc trong phòng thứ gì đập được đã mang ra đập phá hết,ba ngày không ăn , không uống bất kì thứ gì . Con Popey được tìm lại trong hòng khách , Vương Tử chỉ giữ chặt lấy nó nằm trên giường . Thái hậu, hoàng hậu đều lo lắng …Vua Tử trực biết chuyện này nhưng cũng đành khoanh tay đứng nhìn .Tối hôm ấy , vua Tử trực đến thăm Vương Tử, chỉ một mình .
VuaTử trực :Con yêu con bé nghịch ngợm đó thật hả ..?
Vương Tử chẳng trả lời, chẳng nói thêm bất kì câu nào , im lặng lại bao trùm lên tất cả
Vương Tử : Con muốn bị thoá vị…con muốn là chính con, không muốn làm thái tử …Xin phụ hoàng đấy…
Vua Tử trực nhìn con trai mình . Đã bao giờ ông quan tâm đến nó , chưa ..Nhìn con trai mình cũng đau như mình khi người con gái mình yêu cũng không thể ở bên . Vua Tử trực nhớ về quá khứ, nhớ về cái ngày cũng như thế…”Xin lỗi con , ta đã không làm được gì cho con trong suât mười chín năm qua “
Vua Tử trực đi khỏi . Vương Tử khoác chiếc áo đứng lên , không đi vững nữa .Rượu, một chai , hai chai , ba rồi bốn năm chai .. chẳng chốc căn phòng nồng nặc mùi rượu “ Tôi hận cô, tôi hận cô, tôi căm thù cô , tôi ghét cô, cô trêu đùa toi, cô được lắm , tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô không tôi sẽ giết cô mất ..”. Mặt trời lặn rồi mặt trời mọc , Nhu triết sang thăm Vương Tử , khuôn mặt vừa chút vui lại vừa chút buồn . Gịât lấy chai rượu từ tay Vương Tử
Nhu Triết : này, anh uống đủ rồi đấy, báo cho anh tin vui đây…Ngày mai chính thức sắc phong Á Luân làm thái tử, vậy là thỏa lòng mong đợi của anh nhé …(một lát chẳng thấy Vương Tử có phản ứng gì) này, yêu Tiểu Khiết thì tìm cậu ấy đi
Tiểu Khiết, bàn tay vương Tử nắm chặt , chai rượu ném mạnh xuống mặt đất : Đi hết đi, không ai được nhắc tên cô ta không tôi sẽ giết người đó, tôi hận cô ta .. các người đi hết đi ..
Lại thế rồi, hoàng cung lại yên ắng đến lạ. Nhu Triết rời khỏi căn phòng mà thấy buồn cho Vương Tử .
Cuộc sống mới luôn có nhiều thay đổi , ai cũng vậy…………………………………………………………………
Tiểu Khiết :
Dọn tới ở tại nhà mẹ nuôi, Tiểu Khiết thỏa sức phiêu lưu của mình . Cô đã đăng kí vào học tại đại học tổng hợp Đài Trung .Tìm vài vịec làm thêm tự chi trả học phí dù số tiền Tiểu Khiết không hề thíêu. Làm việc tại nhà hàng Italya, và hôm nay, cô đến một tiệm sửa xe xin làm …Một cửa tiệm sửa xe ven đường quốc lộ, hình như có vụ ẩu đả ở đó . Tiểu Khiết men đến gần xem chuyện gì đang xảy ra ….Thì ra là bọn xiết nợ .Cảnh tượng này thật khó tránh khi ông chủ cứ gào lên ôm chân chúng cầu xin, trong khi tên hung hăng nhát cứ cầm con dao tính rằn mặt bằng một vết đâm …
Tiểu Khiết dùng viên đá nhỏ gần đó ném vào đầu tên chủ hội : Wei, đánh người à…?
Chúng chỉ có ba người, cả ba ngay tức thì lao tới. Nhưng phải thú nhận bọn chúng là lũ ngườu hung hăng ngoài mặt thôi . Một lát sau
- Tôi nhớ rồi mà ,…(bọn chúng bỏ chạy trong hoảng loạn ..)
Tất nhiên rất dễ dàng xin việc tại nơi này.Cứu ông chủ một màn thua trông thấy-chú Lưu .Chính vì vậy mà Tiểu Khiết dọn ra ở riêng , không làm phiền mẹ nuôi. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp nếu không có người dồng nghiệp hách dịch không biết phải trái -Tiểu Uy . Vừa đi lấy phụ tùng về , Tiểu Uy dễ dàng hiểu chuyệng ì đang xảy ra .Chú Lưu giới thiệu Tiểu Khiết với Tiểu Uy
Tiểu Uy: Cô ta , có được không vậy ……..(nói bằng giọng khinh thường và lo ngại)
Tiểu Khiết xoay cổ tay : Tôi…sẽ làm tốt gấp mười lần anh đấy
Thời gian sẽ trôi qua phải không , Tiểu Khiết bắt đầu với cuộc sông mới .Vương Tử cũng vậy . Anh cũng đang sóng cuộc sống mới . Không còn là hoàng thái tử nhưng trở thành một hoàng thân, gióng Á Luân ngày nào .Nhưng khác vì bây giờ thamgia vào đội đua xe của Châu Á và đại diện người mẫu cho nhiều hãng xe…………..
Một năm sau
Tiểu Khiết chạy như bay đến cửa hàng sửa xe ô tô , đến tối là nhà hàng Italia .Sáng thì đi học . Thạt vất vả nhưng Tiểu Khiết thấy vui vì điều đó. Chỉ tiếc tới sửa xe là tốn khá nhiều năng lượng đấu khẩu với Tiểu Uy. Chú Lưu nói bình thường Tiểu Uy lầm lì ít nói, vậy mà từ khi Tiểu Khiết tới làm cho Tiểu Uy khác hẳn . Còn với Tiểu Khiết , cũng không ưa gì Tiểu Uy.Nhưng nói đi nói lại Tiểu Uy cũng thật đáng thương , bạn gái bỏ rơi chỉ vì là một người sửa xe, một sinh viên nghèo .
Tiểu Uy đang vặn lại cái vít của chiếc honda cũ nhưng khô dầu nên không ăn
Tiểu Khiết: Ôf, chưa được cơ à, cố lên đi bắp cải di động
Tiểu Uy ló đầu mặt đầy dầu nhớt : im ngay, tôi cho cô ăn cái kìm này bây giờ
Chú lưu giảng hoà không nổi nên đành nhìn hai người đấu khẩu . Vốn tính mơ mộng mà- chú Lưu cũng am tường xe lắm , đặc biệt quan tâm đến các anh chàng đua xe F1 châu Á.Một ngày của Tiểu Khiết là như vậy đấy
Còn Vương Tử , một cuộc sống thật khác . Bây giờ trên các mặt báo không thiếu gì tên anh . Còn một điều nữa . Bây giờ, Vương Tử khác xưa rất nhiều, tất cả bản lĩnh của Nhị Ca đã bộc lộ ở cuộc sống đời thường . Đặc biệt là mấy chuyện hẹn hò này nọ với mấy cô người mẫu của hãng xe . Điều này khiến người quản lý hãng xe phát bực
-Vương Tử, cậu không chỉ là tay đua, người mẫu, còn là hoàng thân đáy, tôi thấy sợ cậu thật , một năm mà có tin đồn với hơn hai mươi người mẫu..bái phục bái phục…
Vương Tử đang cặm cụi nhắn tin cho cô “bạn gái” mới .Một nụ cười quyến rũ và gương mặt như “làm nũng”
Vương Tử: È, cả tháng tôi làm việc chăm chỉ rồi mà, chờ tôi cưa đổ Judy khi ấy hãy lo …Sếp .. được không ?
Người quản lý của Vương Tử giơ hai tay chào thua . Một lãng tử thực sự xuất hiện : Rồi, tôi sợ cậu. Nhanh lên , tối có cuộc phỏng vấn làm đại diện phát ngôn cho BMW đấy…cả của trang sức nam PNJ ngày mai. Hẹn hò cũng có chừng mực thôi .
Bonus: Cảm xúc
Cái tin Tiểu Khiết rờ khỏi Đài bắc khiến tất cả không giữ nổi bình tĩnh . Nhất là Tiểu Thiên . Tiểu Thiên nghe tin ấy từ Bội Đan cũng đau khổ không kém gì ngừoi trong cuộc, nhưng qua chuyện nàầinh cũng hiểu được tình cảm của Tiểu Khíet cũng như của chính mình - thực sự tìm thấy người con gái yêu thương và chờ đợi mình . Những người bạn của Tiểu Khiết nghe tin chuyển trường cũng khóc rất nhiều. Nhất là Tiểu Mạn. Á Luân cũng vậy . Nhưng ít ra thì tình cảm anh dành cho Tiểu Khiết chưa lớn đến mức cảm thấy đau khổ .
Đúng vậy , có những người sẽ khóc , có những người im lặng , chọn cách nở nụ cười mà lòng vẫn đau khổ để quên đi . Hay đó chỉ là bằng chứng ngụy biện cho tất cả…..
End bonus
Đài truyền hình trung ương , trường quay quảng cáo. PNJ - sản phẩm trang sức dành cho nam . Vương Tử ở phòng trang điểm nhưng cũng không quên” đánh cắ” trái tim của mấy cô người mẫu trong đó
Cửa tiệm sửa xe chú Lưu, hôm nay tròn một năm Tiểu Khiết làm việc ở đây nên chú Lưu , Tiểu Uy và Tiểu Khiết ăn lẩ ngay tại cửa hàng sử xe
1,2,3……..Zô…………….
Ba người nâng ly chúc mừng , chú Lưu lật đật bật ti vi vì nói thần tượng F1 của chú hôm nay lên hình . Mọi người ănvui vẻ , đến khi hết mục quản cáo và đến truyền hình trực tíep
“ Xin chào quý vị và các bạn ..hôm nay chúng ta sẽ cùng gặp gỡ đại diện nhãn hiệu mới của PNJ Vương Tử và nữ người mẫu Judy Lin. Hai người sẽ cùng nhau làm đại diện cho PNJ năm tới ….”
Mắt Tiểu Khiết không rời khỏi màn hình , nụ cười trên môi như tắt đi
TiểU Uy đổi giọng : Cô quen anh ta hay sao nhìn kỹ
Mắt Tiểu Khiết cố chớp thật nhanh gạt đi hình ảnh ấy, cô nhồi hết thức ăn vào miệng như không muốn trả lời , nhưng ánh mắt Tiểu Uy làm cô khó chịu
-Tôi không quen , không quen … anh ta nổi tiếng thế sao tôi quen …?
Tiểu Uy gắp thức ăn cho chú Lưu vẫn chăm chú vào màn hình luôn miệng khen Vương Tử đa tài, đẹp trai ..
Tiểu Uy:cũng phải, mà sao cô phản ứng dữ dội thế , cứ như tôi làm gì cô không bằng
Tiểu Khiết quay đi nở nụ cười nhạt . “sao lại là anh , sao lại là anh ….em đã không thấy anh để không phải như thế, đúng , quá khứ , tôi quên hết rồi “
Chú Lưu lại càng mở to âm thanh của tivi. Phóng viên đang phỏng vấn Vương Tử , Vương tử thì quay sang Judu cười như vậy
Phỏng viên : Vậy tựa cho sản phẩm anh đặt là Hatred - hận nghĩa là sao..?
Vương Tử : Chỉ là ngẫu hứng tôi nghĩ ra một cái tên độc cho sản phẩm lầnnày của PNJ ..( ánh mắt anh hướng về màn hình ).. Gíông như trong tình yêu, nếu ai rời xa ta không rõ lấy một lý do , ta sẽ hận người đó phải không
Phóng viên : Vâng , chuyển qua chuyện tình cảm, nghe nói anh và Judy đang hẹn hò, đại diệncho sản phẩm , hai người có thể cho khán giả một sweet kiss tuyên truyền sản phẩm không .
Phóng vien dứt lời , fan ủng hộ ở dưới, Vương Tử đặt lên môi Judy một nụ hôn khiến khán giả là chú Lưu cũng la lên . Tay Tiểu Khiết bỗng run lên
Tiểu Khiết đặt vội cái bát xuống rồi chạy thật nhanh ra khỏi đường chính . Trời mát , đi bộ … Tiểu Khiết khẽ hát mà chẳng hiểu mình hát cái gì . Tất cả …một năm qua , vì sao lại như thế . Tiểu Khiết sợ tất cả …
Ai đó, ai đó đã vu oan cho Tiểu Khieest. Dọn dẹp phòng truyền thống , Tiểu Khiết nhớ chỉ có mình ở khu vực hành lang , vì sao lại như thế cơ chứ , rõ ràng . Tiểu Khiết cảm thấy thật khó chịu trong người , cái cảmgiác bị người khác hiểu lầm . Mười mấy con mắt đang dõi theo phán đoán , rồi tưởng tượng . Cứ như Tiểu Khiết làtội nhân không bằng . Như vậy cóquá sức chịu đựng , Tiểu Khiết chạy ra ngoài thật nhanh , thoát khỏi không gian yên ắng đầy sự giả dối kia . Rõ ràng , rõ ràng ai đó đã làm chuyện này . Bây giờ cả trường đang nhìn theo Tieeru Khiết bằng con mắt khác. Chắc chỉ trừ Tiểu Bỗi và Tiểu Uy ra . Vừa thấy Tiểu Khiết ra khỏi khu hiệu bộ, Tiểu Bối và Tiểu Uy bước nhanh về phía cô
Tiểu Bối cứ hỏi liên hồi trong khi Tiểu Khiết cứ thẫn thờ nhìn về phía sân trường : Tiểu Khiết, cậu ổn thật chứ , mình tin cạu mà, chắcc hắn khôn gphải cậu . Dù ai không tin cậu đi nữa
Tiểu Uy bực dọc kéo Tiểu Bối sang một bên đưa cho Tiểu Khiết chai nước : Uống đi, tôi không tin cô làm vậy ( anh nhẹ đưa tay giữ chắc lấy hai vai Tiểu Khiết nhìn cô bằng ánh mắt ân cần nhất có thể . Ánh mắt ấy, nó làm cô nhớ đến ai đó, không chẳnng au cả, nó đẹp hơn cái ánh mắt của ai đó mà Tiểu Khiết đang mường tượng )..Tôi tin cô và tôi sẽ giúp cô tìm ra thủ phạm .
Tiểu Khíet gật đầu nhìn vào đôi ấy . Cảm giác bình tâm lạ lùng . Có biết không sau gác hành lang Vương Tử đang dõi theo . Bàn tay nắm chặt nhìn người con trai đang đứng bên Tiểu Khiết. Không phải sao , không phải anh đang đang hận Tiểu Khiết sao …
Gìơ ăn trưa , Tiểu Khiết cùng Tiểu Uy và Tỉeu Bối ăn ở sân sau. Ngoài này ít ngột ngạt hơn trong đó . Tiểu Khiết nhai cái bánh mì như nhai rơm , nhai rác . Cứ liên tục uống nước . Có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn nếu không có tiếng la ó của đám nữ sinh trong trường khi Vương Tử đi cạnh Hot Girl của trường –Gia hân . Không gian yên lặng bao trùm lên tất cả , đáng lẽ ra là thế, nhưng bây giờ không thế nữa . Một vòng tròn tạo ra ngay gần đó
Vương Tử nở nụ cười nhìn đám học như muốn lấy hết trái tim của họ vậy . Điên khùng hết mức khi anh bước lại phía Tiểu Bối . Tiểu Khiết đã giữ được bình tĩnh khi Vương Tử tiến đến . Cô quay người nói chuyện với Tiểu Uy chỉ mong Vương Tử đừng nhắc đến tên mình . Chuyện gì đang diên ra khi Vương Tử hôn Tiểu Bối . Đừng coi nó là giả thiết vì nó đang diễn ra, ngay tại đây ngay lúc này . Vương Tử kéo tay Tiểu Bối đứng dậy nhìn về phía Tiểu Khiết
Vương Tử : Tiểu Bối, anh thực sự ấn tượng về em đấy, làm bạn gái anh nhé . Tốt hơn em chơi với tội phạm của trường
“Tội phạm “ hai tiếng nghe rành rột quá , nó được nói ra không chút ngại ngùng từ miệng Vương Tử . Tiểu Khíet khựng lại giây phút, cô ném về Vương Tử cái nhìn sắc lạnh , bực tức . Cô đang hận Vương Tử, hận anh ghê gớm . Vì ai mà Tiểu Khiết phải xa gia đình đến đây sống đơn độc như vậy . Vì sở thích chắc …
Tiểu Khiết đứng dậy nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ma lực của Vương Tử: Trước khi chưa tìm ra thủ phạm , anh đừng tùy tiện nói như thế . Có thể coi là xúc phạm người khác đấy .
Vẫn là Tỉeu Khiết của ngày nào . Tiểu Khiết cầm lấy cuốn tài liệu trên ghế đá,
Tiểu Khiết quay lưng lại : Tiểu Bối, nếu cậu chấp nhận anh ta thì rất xin lỗi,,từ nay chúng ta không thể là bạn nữa rồi …Chúng ta đi thôi Tiểu Uy .
Tiểu Uy lo lắng nhìn Tiểu Khiết , anh nhìn qua Vương Tử và Tiểu Bối khó chịu rồi cùng bước đi thật nhanh bên Tiểu Khiết . Vì sao ư , vì anh thực sự biết ai là thủ phạm
Sự thật : Chiều hôm qua tại phòng y tế ……
Tiểu Uy phải xuống lấy thêm thuốc sát trùng cho đội bóng chiều nay . Nhưng thật không ngờ lại thấy Tiểu Bối và Vương Tử trong đó . Chính xác thì Tiểu Bối đang bị Vương Tử ép sát vào tường
……………………………………………..
Vương Tử : Cô rất dễ thương đấy …Như vậy chẳng phải chỉ cần giúp tôi dấu cái bút đó đi , chúng ta có thể hẹ hò sao ? Cô thích tôi mà …
Vương Tử khẽ đặt môi lên môi Tiểu Bối khiến cô không thể làmchủ nổi mình nữa . Và chuyện là như vậy . Đúng theo giao kèo . Tiểu Uy theo dõi Tiểu Bối và ngạc nhiên …Bạn thân nhất của Tiểu Khiết đã làm chuyện này . Anh không ngạc nhiên về Tiểu Bối . Mà là vì Vương Tử, chỉ một câu hỏi to đùng đặt ra trước mắt “ Vương Tử , Tiểu Khiết, thật ra hai người trước đây có chuyện gì”
Tại một quán ăn nhỏ ven đường . Tiểu Khiết cố uống hết chai rượu nhỏ , càng uống lại càng thấy mình tỉnh táo . Chẳng thấy say gì cả .
Tiểu Uy : Cô uống lúc này bao nhiêu cho say , cho tôi biết đi, chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Vương Tử
Tiểu Khiết đã cố lảng tránh , cố nói sang chuyện khác nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra sự thật , câu chuyện cách đây một năm cô trải qua .Rồi Tiểu Khiết gục trên bàn lúc nào không hay . Say …bây giờ say thật rồi . Tiểu Uy ngán ngẩm cõng Tiểu Khiết về nhà. Một quãng đường không xa , Nhưng trời vào đêm rồi. Ánh đèn cao áp cũng sáng cả một vùng . Đài Trung , chưa bao giờ là nơi Tiểu Uy muốn đến cả …
Tiểu Khiết cứ hát linh tinh khiến Tiểu Uy phát bực : Im ngay cho tôi , cô làm tôi đau đầu quá …Tôi quăng cô bây giờ
Tiểu Uy vẫn phải liên tục gắt lên như vậy cho đến khi đụng phải …Vương Tử
Tiểu Uy nhìn Vương Tử hằn học và khó chịu . Đơn giản vì anh là người thứ ba vô tình biết cái bí mật kia
Tiểu Uy gằn giọng : Cậu tới đây làm gì ? đừng nói tìm …
Tiểu Uy chưa nói hết thì Tiểu Khiết tự nhiên cười sặc sụa rồi nói linh tinh ..Anh bực mình lắc quay lắc lại mà quát lên : Tôi quăng cô thật đấy
Thái độ của anh khiến Vương Tử bỗng dưng thấy khó chịu chẳng hiểu vì sao . Vương Tử còn không hiểu sao mình tới đây nữa
Vưowng Tử cũng ném về phía Tiểu Uy ánh mắt khó chịu không kém: Không ngờ cô ta giỏi vậy . Vừa chuyển tới nơi nhà quê này đaãkiếm được một người không tệ . Tôi chỉ đến đây để báo cô ta biết , cô ta tốt nhất biến mất khỏi Đài Loan này ( Vương Tử vẫn nói bằng giọng tự tin ấy ) còn nữa tránh xa cô ta ra thì hơn …
Những bước chân chậm rãi của Vương Tử theo sự khó chịu của Tiểu Uy: Tôi sợ anh thật đấy . Nhìn qua tivi và tạp chí chưa đủ sợ con người anh . Tôi biết , không phải Tiểu Khiết lấy thứ đó, mà anh là chủ mưu cái vụ này ..Anh muốn gì đây…
Vương Tử nhếch mép quay đầu lại cười : Vậy tốt thôi, chẳng sao, tôi vốn sẽ không như vậy , nếu không vì cô ta ..Mà anh là cái quái gì mà xen vào chuyện của cô ta ..
Tiểu Uy vòng lại tay Tiểu Khiết qua cổ mình : Chẳng là gì cả, chỉ vì tôi thấy cảm phục cô ấy . Một năm trước tới đây, chẳng bao giờ nghe cô ấy nhắc tới gia đình và quá khứ cả, chỉ thấy cô ta hơi nóng tính , kì cục nhưng rất chăm chỉ, đi làm hai nơi lại phải học để giành học bổng ,..Tôi chỉ nói thế thôi
Vương Tử lại cười cái địeu khinh thường xen chút khó chịu : Đừng để con người nhẫn tâm này che mắt .
Tiểu Khiết nói như mắc nghẹn , các bàn xung quanh cũng ngừng ăn đổ dồn ánh mắt về phía bàn 01. Nhân viên bê thức ăn phải gọi xuống cho quản lý
Tiểu Khiết : Thành thật xin lỗi nhưng tôi thực sự không cố ý …
Vương Tử đứng dậy nhìn thảng vào ánh mắt đanglạc đi của Tiểu Khiết : Cô có tin hay không , nhà hàng này sẽ phải đóng cửa đấy ….
Người quản lý chạy vội lại xin lỗi, nhưng dường như vô ích khi nhận ra anh là ai ? Một người nổi tiếng , một hoàng thân . Tiểu Khiết nghe rõ , rất rõ , Vương Tử muốn cô rời khỏi nhà hàng này . Hôm nay thì là quá đáng rồi. Vì sao , vì sao tất cả . Hãy ch tôi một lời giải thích . Anh ta có quá trẻ con rồi hay không , vì sao ? Nếu thi thoảng có xem chương trình hàng vạn câu hỏi vì sao ..? Tất cả các câu hỏi , họ đều trả lời được , phải không . Nhưng có lẽ dù có đưa ra câu hỏi Tiểu Khiết muốn hỏi bây giờ, chắc không ai có khả năng trả lời . Khẽ tháo chiếc áo đồng phục của nhà hàng , Tiểu Khiết lần nữa xin lỗi và cúi chào ngươ3fi quản lý . Trong giây phút ấy, Tiểu Khiết đã muốn khóc . Vì sao ư? Cái tâm trạng khó chịu như chỉ muốn phát điên lên .
Bước chân chậm rãi ra khỏi nhà hàng , nơi cô gắn bó gần một năm nay . Hôm nay là ngày gì chứ , ngày lễ tình nhân , ngày nhiều hạnh phúc nhát của những bạn cùng tuổi như Tiểu Khiết . Còn Vương Tử, anh ngồi phục xuống chiếc ghế nệm , cố uống hết chai rượu như chúng cứ ứ nghẹn thành cảm xúc khó tả. Anh vẫn đang ghĩ về những chuyện mình làm . Sao lúc đó anh lại làm vậy . Chỉ vì chuyện đó, ngày đó . Nhìn lại xem , Vương Tử vẫn còn quá yêu Tiểu Khiết. Cũng chính vì lý do ấy, anh đang nhận thấy mình thật lạ “Đúng , mình có quá đáng không , hình như có , à …Sao mình chưa bao giờ tìm hiểu xem , tại sao cô ấy lại ra di, chưa , một năm qua mình chưa hề nghĩ tới chuyện này, chỉ nghĩ sao để cô ấy phải đau khổ..”
Hơi lạnh , cái lạnh ngày lễ tình nhân , bao giờ chẳng thế . Hai mươi năm trước , à , phải nói từ lúc biết nhận thức thì Tiểu Khiết luôn cảm thấy sợ cái ngày này …Chẳng hiểu vì sao nữa . Huge cũng vậy , chắc do tại anh em nên tính khí giống nhau .
-Cô ra sớm ghê, tôi cứ nghĩ còn hai tiếng nữa cơ mà ( tiếng Tiểu Uy đánh thức con người chẳng hề tỉnh táo như bề ngoài của Tiểu Khiết )
Tiểu Khiết nhìn anh bằng đôi mắt mệt mỏi và buồn chán nhưng vẫn cố cười gượng gạo: Thấy tôi giỏi không , bị đuổi việc rồi …
Tiểu Uy hít một hơi thật sâu mặc cho trời đang lạnh nhìn lại phía cô : Vậy sau đó sau ..?
Tiểu Khiết kéo miệng cười lớn : Vậy thì tôi sẽ tranh việc chỗ chú Lưu với anh chứ sao …
Cười, sao lại cười trong khi chẳng muốn cười . Mệt mỏi, cơn đau đầu choán lấy toàn cơ thể yếu ớt . Tiểu Khiết vốn là vậy . Chỉ là tính khí trẻ con nên không muốn người khác quan tâm . Bàn tay đang lạnh đi trông thấy. Trong khôn gian đầy những ánh điện sặc sỡ, một ai đó đang kéo bàn tay ấy, thoát ra khỏi nơi này. Tiểu Khiết chờ giây phút này lâu lắm rồi . Thoát khỏi nơi không thuộc về mình -14-2
Tiểu Uy : Nhắm mắt lại đi ( Anh nói khi hai người đang đứng bên con sông nhỏ chân cầu TaiChung..
Tiểu Khiết nhìn sang bằng ánh mắt tòm mò nhưng vẫn đặt mi nhắm nhắm mắt lại : Làm gì ..?
Tiểu Uy cười trước câu hỏi cùng thái độ kì lạ của Tiểu Khiết nhắm mắt mà còn hỏi : Lát nữa nghe thấy thì mở mắt ra , tiệc ăn mừng những kẻ cô dơn 14-2 ….Showtime…
Những tiếng nổ liên tiếp , pháo hoa, thì ra là vậy . Tiểu Khiết mở mắt hít một hơi thật sâu hướng mắt lên bầu trời, đã lâu rồi không thấy pháo hoa. Cả tết năm rồi, bận làm việc cho nhà hàng ( nhà hàng vẫn làm việc trong tết). Chẳng biết từ khi nào Tiểu Khiết trở nên già dặn đến thế . Khi còn là tiểu Thư thẩm gia, ngày nào cũng bày trò chọc phá , ngang ngạnh , bướng bỉnh hết chỗ nói. Bây giờ mới nhạn ra , trong suốt một năm qua mình sống âm thầm và lặng lẽquá . Nó chỉ làm cho người ta đau khổ thôi …
Tiểu Khiết ôm bụng cười, hôm nay tự dưng muốn cười , chẳng được đến một phút thì lại ngồi khóc …
Tiểu Uy khẽ quàng tay qua Tiểu Khiết rồi ôm lấy cô: Tôi biết mà, khóc đi nếu cô muốn , đừng tự làm mình trở nên như thế …
Tiểu Khiết cũng ôm lấy Tiểu Uy, ấm áp thật , chưa người con trai nào quan tâm cô thế, kể cả Tiểu Thiên , chỉ cần một câu nói cũng làm Tiểu Khiết bình tâm trở lại . Ít ra là trong giây phút này, Tiểu Khiết cảm thấy đỡ khó chịu hơn
Tiểu Khiết : Vì sao anh lại đối tốt với tôi như vậy chứ ..Tôi suốt ngày làm chuyện xấu với anh mà
Tiểu Uy , Tỉeu Khiết cảm nhận thấy điều đó, bàn tay kéo Tiểu Khiết sát lại : Vì tôi cảm phục cô và ..không biết từ khi nào ..Tôi yêu em ..
“Yêu”, lại cái từ này. Sao con người cứ phải yêu nhỉ, làm bạn cũng được chứ sao . Tiểu Khiết vùng tay nhìn Tiểu Uy xa lạ và trống vắng . Trong khi khuôn mặt của Tiểu Uy trùng xuống và nghiêm nghị …
Tiểu Uy: ha ha ha tôi đùa cô đấy, cô tưởng thật hả …chịu cô luôn
Lại một trận khẩu chiến …như rẻ con vậy , hai người vốn thế mà “ valentine vui vẻ Tiểu Khiết, tôi thực lòng yêu em nhưng trong sâu thẳm tôi biết rằng , em không thuộc về tôi , tôi sẽ tìm lại cho em -hạnh phúc , chỉ cần em hạnh phúc tôi cũng thấy hạnh phúc rồi”… Đêm valentine cho những người cô đơn , đẹp …
Vương Tử cùng Judy trở về sau hơn cả tiếng ..,Trong khi Judy ngồi ăn thì Vương Tử chẳng nói gì cả. Thi thoảng cô có đẩy phần ăn lại, Vương Tử cũng chỉ gạt ra không ăn…Qũang đường về nhà .Judy cười nói vui vẻ, có vẻ như điều ấy làm Vương Tử hơi bực mình , phanh gấp xe rồi nói như gắt lên
Vương Tử : Xuống xe ( anh nói trong khi Judy vẫn ngoan cố , nhưng giọng nói gằn lên như khó chịu )..tôi nói cô xuống ngay cho tôi …
Judy bực dọc đẩy cửa xe bước xuống . Chính cô cũng ngạc nhiên trước thái độ của Vương Tử. Về tất cả mọi chuyện anh làmm , vì sao lại phải học đại học ở Đài Trung , vì sao lại rủ mình tới một nhà hàng ở Đài Trung chứ không phải Đài Bắc , mất cả tiếng đi xe . Judy cũng có nhớ mang máng đến cô gái bồi bàn kia( Tiểu Khiết) , hình hư đã gặp ở nơi sửa xe lần trước . Còn nữa , vì sao hôm ở bãi xe, dù ông chủ -ông Lưu chỉ nói chuyện với cô gái(Tiểu Khiết) từ xa mà Vương Tử có thể gọi tên rành rọt đến thế . Hai người , chẳng lẽ quen nhau .
Vương Tử cố chạy xe thật nhanh về Đài Bắc , nhanh nhất có thể. Anh muốn tìm câu trả lời , câu trả lời một năm nay anh đang tìm kiếm trong thâm tâm “vì sao Tiểu Khiết là vậy?” chắc chắn không phải vì lý do đơn giản đó , còn chuyện gì đó …thật sự rất khó hiểu …Vương Tử vẫn triền miên trong dòng suy nghĩ tưởng như bất tận
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đõ trước cửa Thẩm gia y võ . Vẫn như ngày nào , vẫn vẻ uy nghi cùng truyền thống võ thuật , những chiếc đèn sáng răng mắc dẫn theo một lối dài các cây hoa , cây đại thụ cổ và khoảng sân rộng cho các môn sinh luyện tập . Vương Tử không muốn vào trong . Lý do đơn giản vì chỉ có một người anh cần gặp , người duy nhất có thể cho anh đáp án , sự thật . Vương Tử gọi điện cho Huge , anh chỉ muốn hẹn Huge , ngay tại ngoài cổng …Chẳng mấy bóng dáng cao lớn xuất hiện , vẫn y phục đen tuyền của võ đường và những giọt mồ hôi thấm mệt …Huge hướng con mắt về phía Vương Tử đang tựa vào xe, cái dáng đứng rất ư lãng tử theo Huge thường định nghĩa
Huge : Cậu muốn hỏi gì , hoàng thân ?
Vương Tử đứng thẳng bước về phía Huge bằng giọng rất tự tin : Sự thật , nói tôi nghe , vì sao Tiểu Khiết chuyển tới Đài Trung
Huge không ngờ tới tình huống này , anh thiết nghĩ chuyện Tiểu Khiết tới Đài trung chỉ hai anh em biết mà thôi , vậy mà lại có người thứ ba bíêt. Điều này cũng đủ thấy dấu mãi cũng vô ích thôi , nhìn vào ánh mắt Vương Tử , Huge nhận ra một điều – Tình cảm chân thành dành cho Tiểu Khiết. Chính Vương Tử cũng nhận ra một điều, một năm qua mình đã sống thật mù quáng và luôn tự lừa dối bản thân .
Huge nói chậm rãi : Dù sao, tôi cũng chẳng thế nói dối …Nếu cậu muốn nghe , được …Chuyện một năm trước , không phải, do con bé tự muốn đi đâu, là do Hoàng thái Hậu và hoàng Thân Mỹ Kì ( Tiểu Huân ) đã gợi ý cho nó , họ muốn nó rời xa để sự nghiệp chính trị của cậu toàn vẹn , cứu quốc dân đảng khỏi bờ vực chính trị …tôi không biết nói sao nữa , nhưng cái hôm cậu tới , khi cậu về . Con bé nó khóc nhiều lắm . Lần đầu tiên tôi thấy nó khóc …Tôi chỉ biết tới đây thôi…
Huge quệt những giọt mồ hôi thấm ướt, anh lại bước đi vào phía trong của Thẩm gia , để lai Vương Tử với đôi mắt thẫn thờ và đôi chân như chỉ muốn khụy xuống chẳng đứng nổi . Tại sao, tại sao Tiểu Khiết luôn hi sinh ình , tại sao phải như thế . Bàn tay nắm chặt đấm vào vách tường như khiến chúng vỡ ra thành từng mảnh “ mình đã làm cái quái gì thế này?”. Một vài giọt máu nhỏ rơi trên vách tường , Vương Tử chẳng buồn để ý đến nó …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...