Tiểu Khiết không thoát khỏi ánh mắt hút hồn của Vương Tử , Tình cảm sao . Đúng là mọi lần có thể lẩn tránh , nhưng bàn tay Vương Tử đang giữ thật chặt khuôn mặt ấy , ánh mắt thật sáng như nhìn xuyên thấu mọi thứ, vậy nhưng chẳng thể hiểu Tiểu Khiết đang nghĩ gì
Tiểu Khiết ấp úng : Tình cảm gì gì chứ . Như mọi người có sao …?
Vương Tử nói như gằn giọng xuống : Trả lời tôi đi, cô đừng cố lẩn tránh nữa .
Tiểu Khiết đang nghĩ , nghĩ đi đâu cũng không biết nữa , chỉ biết là đang nghĩ về Vương Tử, về một quyết định , về câu trả lời . Tiểu Khiết muốn chạy trốn . Ngay bây giờ, ngay lúc này . Bỗng dưng cô nhớ đến những bức ảnh kia , những bức ảnh Vương Tử và Bội Đan . Nhớ về cảm xúc khi xem những bức ảnh ấy . Nhớ về Tiểu Huân , về Jes. Có phải chăng trong suốt thời gian qua Vương Tử chỉ coi Tiểu Khiết là trò chơi không .Giây phút ấy, Tiểu Khiết không thể hiểu nổi cảm xúc của mình
Tiểu khiết không dám nhìn hẳng vào đôi mẳ đầy mê hoặc ấy .Tại chính giây phút này , hình như Tiểu Khiết đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Vương Tử là gì , nhưng lòng cao ngạo quá lớn đã không cho phép Tiểu Khiết nói ra
Tiểu Khiết: Tôi ..tôi ..không biết..Mà anh biết để làm gì chứ, người đào hoa như anh thiếu gì con gái xinh đẹp để ý, hỏi tôi làm gì..?
Vương Tử rời tay khỏi khuôn mặt đang dỏ ửng ấy , khẽ nở một nụ cười : Cô …ghen à? Hay do cô nghĩ xa quá vậy ?
Tiểu Khiết chẳng thể trả lời câu hỏi vừa rồi, vì sao ư? Đơn giản là vì cô đã nhận ra thứ cảm xúc xâm lấn cơ thể trong những đêm không ngủ, nó không chỉ là suy nghĩ đơn giản , đúng , nó là Ghen, là “ghen” đấy. Nhưng sao Tiểu Khiết lại ghen , ghen vì cái gì cơ chứ trong khi Vương Tử chẳng của riêng ai .Vương Tử vẫn đang chăm chú nhìn xem thái độ của Tiểu Khiết thế nào
Tiểu Khiết nói rất nhỏ: Tôi…Tôi không có mà !
Vương Tử trong tức khắc lại áp sát lấy đôi môi Tiểu Khiết : Nếu vậy , cô chứng minh đi , nếu cô dám hôn tôi, chứng tỏ cô không hề có chút tình cảm nào , còn không dám ,tức là có đấy
Tiểu Khiết nhìn qua phía khác: Anh định làm gì hả ..?
Vương Tử chỉ khẽ nói “hôn cô”, rồi một nụ hôn theo kiểu Pháp mà với Tiểu Khiết không biết gọi là gì lại được đặt xuống .Hai bàn tay Vương Tử giữ chặt lấy đôi tay Tiểu Khiết .Trong khi Tiểu Khiết lại có vùng vẫy ra . Không biết vì sao nữa , chỉ là tự nhiên…Vương Tử vẫn không dừng lại , có lẽ, người đầu tiên dám thoát ra khỏi nụ hôn của Vương Tử chỉ có Tiểu Khiết mà thôi .
Tiểu Khiết : Buông tôi ra , anh làm cái gì thế hả ?
Vương Tử vẫn không dừng lại , mà thực chất là không thể dừng lại . Cho tới khi Tiểu Khiết ngừng cử động và thả lorng cơ thể.Vương Tử cũng vậy . Đến khi nhận ra Tiểu Khiết đang nhắm mắt, mím chặt môi ,Vương Tử mới ngừng lại
Tiểu Khiết dần mở mắt khi nhận ra điều đó : Tôi thích Tiểu Thiên, nên lần sau, làm ơn , anh đừng làm như thế. Tiểu Huân , cô ấy đang đợi anh đấy
Nodi dứt lời, Tiểu Khiết kéo lấy chăn che kín cả mặt quay vào trong . Thật ra khi đó , cô có thể nói khác. Một cách khác, bất kì câu gì cũng có thể , nhưng mà ..
Vương Tử ngồi bên mép giường , hai tay chống vào đầu gối , dần bước ra ngoài : Cô sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc nếu tiếp tục trốn tránh như vậy …
Tiểu Khiết ngồi bật dậy nhìn Vương Tử : Tôi, trốn tránh anh , anh nghĩ có quá xa hay không . Anh xem lại mình đi, rõ ràng không thích tôi, việc gì hải chấp nhận kết hôn, cứ hủy hôn rồi kết hôn với Tiểu Huân là được rồi. Tôi không cần , không muốn gì hết, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường , làm những công việc tôi thích,sống cuộc sống của riêng tôi . Ai làm tôi ra nông nỗi này, anh nói xem ..Anh muốn biết tôi nghĩ thế nào về anh hả.. Đồ kiêu ngạo , luôn ình là đúng , chăng hoa vô lối ….tệ, hơn cả tệ… Tôi ghét anh , đúng đấy , dù đàn ông trên thế giới này chết hết tôi cũng khôngthích anh nghe gì chưa …và sẽ không bao giờ tôi nói ra ba từ đáng xấu hổ ấy cho anh nghe, mà anh cần gì nghe chứ , thiếy gì người nói ba từ ấy với anh , bây giờ , anh làm ơn ra ngoài đi …
Vương Tử sững người khi nghe từng ấy từ, không câu mới đúng , hình như trong lồng ngực đang rất đau thì phải , nhưng nó sẽ đau hơn nữa khi anh phải nói dối
Đóng cửa căn phòng lại, Vương Tử trở về căn phòng của mình , ngồi bên bànlàmviệc nhưng chẳng thể tập trung . Một cung nữ mang tách trà vào . Vương Tử không hiểu sao không thể kiểm soát đã ném ngay nó xuống , rồi một “bãi chiến trường “được tạo ra ngay tức khắc . Từng chiếc bình cổ, lọ hoa lần lượt trở thành đống vụn
Vương Tử cầm áo khoác trên tay bước ra ngoài : Ngày mai , đập nát căn phòng này cho tôi …nếu không làm được , cô bị sa thải ..
Tiểu Khiết nghe rõ và hiểu gì đang xảy ra bên kia , nhưng lại chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều nữa .Ngủ, có lẽ là cách duy nhất quên đi mấy chuyện này …
Một tháng , phải đến một tháng Vương Tử không gặp Tiểu Khiết . Và Tiểu Khiết cũng chẳng gặp lại Tiểu Thiên .Tình hình chính trị giữa hai đảng cộng hòa và quốc dân cũng đang rất căngthẳng , có lẽ chính vì lý do này mà gần đay, thái tử và vua thường xuyên họp hành . Trong cung cũng rất tĩnh mịch. Không khí tẻ nhạt bao trùm tất cả .Tiểu Khíet thì ngoài giờ học đi làm thêm ở một cửa sửa xe. Thực ra từ lâu, Tiểu Khiết đã thích xa đua . Chỉ là ba mẹ cấm thôi . Bây giờ cũng chăng ai quan tâm nữa , nên đi làm cho vui và biết thêm thôi .
Sau giờ làm cũng đã bảy giờ tối . Tiểu Khiết đi đâu đó ăn nhưng lại nhận được một cú điệnt hoại lạ .
Nghe chính xác thì là giọng của jes: Tiểu Khiết, bọn FC chúng đến , Tiểu Thiên đang gây lộn với chúng ….cô có thể tới Wolf không ?
Điện thoại cúp ngay sau đó .Tiểu Khiết chạy như bay ra bến xe buýt . Cùnglúc ấy , Vương Tử trên đường về cũng nhận được cú điện thoại tương tự . Tiểu Khiết chẳng mấy đã tới Wolf , một khung cảnh hỗn độn chưa từng thấy . Một tên hung hãn cầm cái côn đánh về phía Tiểu Thiên đang ngã khụy , Vương Tử đã đỡ cho Tiểu Thiên , Vương Tử - đã lâu cô không nghe hai từ này .. đã lâu không thấy con người này. Một lũ con gái trông cũng rất hung tợn đang túm chặt lấy Jes đang cầu cứu chúng tha cho Tiểu Thiên . Tiểu Thiên vốn bị thương nên không thể chống đỡ .Tiểu Khiết xô tới kéo hai đứa con gái đang kè dao vào cổ Jes
Tiểu Khiết : Ra giúp Tiểu Thiên đi, lũ này để tôi ….
Tức thì, tiểu khiết vặn sái hai hai chúng ra sau đẩy về một góc phòng … Một tên cầm dao xô tới chỗ Tiểu Khiết
-Con ranh nhớ hôm trước mày làm gì không , hôm nay tao phải xẻ mày làm hai …
Tiểu Khiết quay sang nhìn hắn lãnh đạm : Gỉoi thì cứ lại đây, cần gì lắm lời như vậy ….Hay ngươi sợ đau hả ..
Tên hung hãn cao lớn đó là D , bọn người trong FC vẫn gọi hắn vậy . Bởi D nghĩa là Death – cái chết, Một vệt dài trên khuôn mặt hung tợn như đủ cho người ta thấy sợ hắn .Con gái của hắn vừa nhìn cũng thấu đủ sắc để xuyên thủng bất kì gì cản đường , đôi tay to lớn liên tục đấm về phía Tiểu Khiết .Tiểu Khiết cố gạt những ngón đòn mạnh bạo từ hắn . Nhưng dường như chúng là quá sức . Vương Tử và các thành viên của Wolf cũng đang chống trọi với các thành viên của FC.Tiếng một tên trong số đó lên tíeng
-Vương tử - Prince , mày từ chối bồ tao, để cô ta bỏ FC, được lắm , để xem ngoài cái mặt đẹp ra, mày còn gì khác , hay cũng chỉ như lũ công tử bột thôi …
Vương Tử nhìn hắn bằng cái nhìn sắc lạnh . Một cú đấm mạnh vào vai trái của hắn . Một toán khác xông vào phía Vương Tử, Tiểu Khiết tung chân đấ liên tiếp vào D rồi chạy sang phía Vương Tử. Một tên trong số chúng cầm dao đâm lén từ phía sau , Vương Tử không để ý và bất thần
Xoạt … một vệt máu dài …Nhưng người bị thương không phải Vương Tử mà là Tiểu Khiết, cô đã đỡ lưỡi dao ấy cho Vương Tử .Một tay đưa ra phía sau giữ cho vệt máu không cháy ra , tay kia chóng xuống đất …
Mọi người xung quanh như chết lặng . Tiểu Thiên đang bị thương lao tới đấm liên tiếp tên đã đâm Tiểu Khiếp . ép thật chặt hắn vào tường giọng đe dọa
Tiểu Thiên : Nếu cô ấy làm sao, tao sẽ giết chết mày …
Jes vội chạy lại đỡ Tiểu Khiết , vẫn liên tục hỏi xem Tiểu Khiết có sao không , Jes xé vạt áo khoác ra cầm máu cho Tiểu Khiết.Dù rằng trước đây Jes không ưa Tiểu Khíet, nhưng chứng kiến cô vì Wolf mà bị thương thì không thể không quan tâm
Tiểu Khiết : Tôi không sao thật mà , cô giúp họ đi …
Tiểu Khiết cố đẩy Jes ra cho đến khi gục hẳn . Đôi mắt nhắm nghiền , mọi thứ xung quanh chỉ là một màu tối, rất tối, cảm giác đau dớn xâm lấn . Len qua đám ẩu đả, Vương Tử bế xốc Tiểu Khiết lên
Jes: Bị thương không nhẹ đâu , anh đưa cô ấy đến viện đi
Viện , Đôi tay yếu ớt còn lại chút sức lực của Tiểu Khiết kéo lấy tay áo Vương Tử : Xin anh đấy, tôi ghét bệnh viện ….
Câu nói vừa dứt thì Tiểu Khiết lại ngất lim đi . Vương Tử đưa Tiểu Khiết đến căn xép nhỏ, nơi này anh thuê để xe và các dụng cụ khác, thi thoảng tham gia các cuộc đua muộn thì ngủ luôn tại đây …Khẽ đặt nhẹ Tiểu Khiết xuống giường . Vương Tư chạy ra ngoài mua thuốc và băng gạc . …Một lát nghỉ ngơi , tiểu Khiết gượng dậy . Vết thương khá sâu , Chiếc áo sơ mi trắng bị rách một vệt dài , màu đỏ của máu đang lan ra . Tiểu Khiết cơi nút áo , kéo xuống ngang eo. Tay khẽ chạm nhẹ vào vết thương . Đau, một cảm giác thật lạ xâm lấn . Từ nhỏ đến giờ , chưa bao giờ đánh lộn Tiểu Khiết bị thương như vậy. Vết thương chỉ xượt qua chứ không phải găm sâu, Tiểu Khiết lấy khăn ăn trong túi , chiếc gương dựng gần đó . Tay khẽ lay vết máu xung quanh “á.. á.. đau quá… sao khi đó lại đỡ cho hắn làm gì .. tự dưng bị thương , không biết bao giờ khỏi đây, đau quá.. ôi thành tích uýnh lộn của tôi “…
Thật kì lạ hết sức . Người khác thì sẽ sốt sắng , lo lắng cho vết thương , tiểu Khiết lại lo cho thành tích đánh lộn của mình . Đang lau nhữgn vệt máu thì Vương Tử từ cầu thang đi lên . Tiểu Khiết qua chiếc Gương thấy Vương Tử , vội kéo áo lên
Tiểu Khiết : Anh .. anh thấy cái gì rồi hả ….
Vương Tử với khuôn mặt lạnh lùng đặt túi thuốc lớn xuống
Vương Tử : Em muốn tôi thấy gì .. tất cả, thấy tất rồi
Tiểu Khiết vốn định la lên nhưng vết thương lại sưng lên : Á , đau quá ….
Vương Tử cầm túi thuốc , anh ngồi xuống sát bên Tiểu Khiết . Tiểu Khiết lại xích sang một bên như cố giữ khoảng cách với Vương Tử . Nhưng dường như không còn kịp làm chuyện ấy
Vương Tử nói như gằn giọng xuống : Ngồi sát lại đây ..( Tiểu Khiết vẫn ngồi yên một chỗ không di chuyển lấy mộ xen ti mét nào)…Tôi nói em ngồi sát vào đây mà … đừng để tôi kéo em lại đây …
Tiểu Khiết khẽ quay lại : Anh uống nhầm thuốc à, sao quát ân nhân như vậy chứ ….
Vương Tử mở túi thuốc lấy bông và thuốc giảm đau ra . Anh ngồi sát hơn Tiểu Khiết , Tiểu Khiết thì không thể xích qua đâu được nữa . Phhần vì quá đau, phần vì chiếc giường kê sát giường rồi, không thể đi đâu được nữa .Vương Tử lại nói bằng cái giọng gằn xuống ấy
Vương Tử : Nếu khi đó, không phải Jes ngăn tôi , tôi sẽ giết hắn mất… Em kéo áo xuống đi, như vậy làm sát trùng vết thương được
Tiểu Khiết dường như nhận ra sự lo lắng của Vương Tử :Tôi tự làm được rồi ..Anh làm gì hung dữ vậy chứ .. vì ai mà tôi bị vậy ….(Tiểu Khiết hạ giọng xuống )
Vương Tử vẫn ngồi yên như vậy nhìn vào vết thương của Tỉeu Khiết . Tiểu Khiết nhận ra điều đó khi nhìn qua chiếc gương . Đôi mắt long lanh ấy hôm nay lại càng đẹp đến lạ . Nó sáng và đẹp hơn lạ thường … Vì trên đó, những giọt nước mắt đang rơi …
Vương Tử nói như hét lên : Sao em cứ phải cứng đầu như thế nhỉ.. em đừng làm tôi phát điên lên như thế …
Tiểu Khiết chẳng thể nói gì mà chỉ im lặng . Cô khẽ nới lỏng tay và kéo chiếc áo xuống . Vương Tử xé túi bông và lau sạch vết thương cho Tiểu Khiết . Thuốc sát trùng …nó khiến Tiểu Khiết đau , điều đó không ngăn lại
Tiểu Khiết : á …á…á.. đau quá.. anh nhẹ tay một chút không được hả..?
Vương Tử thay đổi sắc mặt lo lắng , anh khẽ áp sát vào Tiểu Khiết : Có chịu một lát.. em đau lắm hả …?
Tiểu Khiết im bặt trước cách xưng hô lạ đó . Tay Vương Tử khẽ đặt một nụ hôn lên vết thương đó. Tiểu Khíet cảm thấy điều đó , một cảm giác ấm áp , nó như làm cho vết thương bớt đau đi phần nào . Và nhịp tim Tiểu Khiết lại như nhanh hơn . Nhanh thật , vết thương đã được sát trùng , Vương Tử bôi thuốc kháng sinh và lấy gạc cố định vết thương . Vết thương được cố định , Vương Tử khẽ hỏi bên tai Tiểu Khiết
Vương Tử : Em thấy đỡ đau hơn chưa … anh cố định vết thương rồi, nếu đau thì anh nới lỏng ..
Tiểu Khiết chỉ khẽ gật đầu không đáp lại . Vương Tử khẽ đặt một nụ hôn lên vai Tiểu Khiết . Rồi là cả bờ vai Tiểu Khiết. Tiểu Khiết không còn cảm thấy sự đau đớn như lúc nãy nữa . Thay vào đó làm cảm giác hồi hộp …Môi Vương Tử rời khỏi bờ vai Tiểu Khiết, anh nghiêng đầu đặt nụ hôn lên cổ Tiểu Khiết . Cánh tay rắn chắc ôm ngang eo Tiểu Khiết .Càng lúc đôi tay ấy lại xiết chặt lấy eo Tiểu Khiết. Khẽ xoay người Tiểu Khiết lại
Vương Tử : Nghe anh nói dây, lần sau anh không cho phép em làm những việc nguy hiểm như vậy …hứa với anh đi..
Tiểu Khiết quay đi chỗ khác, hai bên má đỏ ửng và cơ thể như nóng rực lên .Khong thể nói gì nhiều hơn lúc này
Tiểu Khiết : Chẳng lẽ để hắn đâm anh hả…?
Vương Tử đưa tay quay mặt Tiểu Khiết lại : Em lo cho anh à..?
Tiểu Khiết nhìn chân chân vào đôi mắt đầy mê hoặc ấy .Vương Tử vẫn giữ ánh mắt vào Tiểu Khiết, trán anh khẽ chạm vào trán Tiểu Khiết, cánh mũi cao chạm vào mũi Tiểi Khiết : Em biết vì sao không ..? Vì .. nghe cho rõ đây này “anh yêu em”…
Ngay giây phút đó Tiểu Khiết như không thể nghĩ thêm được gì, đôi mắt như nhìn Vương Tử vô hồn ở một khoảng cách quá gần như vậy . Còn Vương Tử vẫn giữ khoảng cách ấy . Đôi mắt khẽ nhắm lại , anh đặt xuống đôi môi mềm mại một nụ hôn ngọt ngào . Thâậ lạ, không hiểu sao bụ hôn ấy lại đầy sức mê hoặc như thế. Vương Tử ngả lưng xuống giường tay vẫn ôm chặt Tiểu Khiết. Ôm Tiểu Khiết nằmgọn trong lồng ngực mình , đôi môi vẫn chiếm lấy đôi môi Tiểu Khiết . Tiểu Khiết thì mơ hồ đáp lại nụ hôn ấy. Một cảm giác thật hạnh phúc .. Vì sao ư , cô không thể nói ra “ em yêu anh, giây phút ấy em đã sợ mất anh hơn em tưởng” . Vương Tử rời tay khỏi eo Tiểu Khiết , đôi tay khẽ giữ lấy bờ vai đang lạnh đi của cô . Anh khẽ đẩy người Tiểu Khiết ra
Vương Tử : Người em lạnh quá, ……
Nói rồi , Vương Tử đưa tay cởi nút áo sơ mi của mình , cởi ra rồi đưa cho Tiểu Khiết: Em thay áo vào đi ….
Vương Tử đứng leen , bước xuống dưới cầu thang để Tiểu Khiết thay áo . Tiểu Khiết thay chiếac áo đang mặc khoác vào ngưòi chiếc áo của Vương Tử . Một mùi thơm lạ xâm chiếm cơ thể Tiểu Khiết . Chỉ một lát Vương Tử đi lên mang theo một ly trà nóng …TiểU Khiết nhìn anh lạ lùng . Vương Tử ngồi xuống , anh chậm rãi uống một ngụm trà …ròi bất ngờ hôn lên bờ môi Tiểu Khiết lần nữa . Tiểu Khiết cảm thấy vị gừng.. chính xác là trà gừng trong miệng mình , ….Vương Tử ngừng lại trong khi Tiểu khiết đang nuốt ngụm trà ấy
Vương Tử : Ngọt phải không , anh cho thêm đường đấy ..
Tiểu Khiết nhìn anh thật lạ, không hiểu sao từ khi nãt cô nghe lời anh như một đứa trẻ vậy
Tiểu Khiết : Tôi tự uống được rồi …?
Tay Tiểu Khiết toan cầm lấy ly trà thì Vương Tử kéo lại : Để anh giúp em .. ân nhân của anh
Nói rồi, Vương Tử lại úong một ngụm nữa rồi lại hôn lên bờ môi Tiểu Khiết, lại một ngụm nữa , ..cho đến khi ly trà chẳng còn gì . Tiểu Khiết không hiểu sao mình lại có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy . Nhưng …
Vương Tử : Hết rồi, chán nhỉ, nhưng anh vẫn muốn …
Vương Tử xô người ép chặt Tiểu Khiết xuống , chính xác là ôm chặt lấy Tiểu Khiết và đặt lưng xuống chiếc nệm dày. Một nụ hôn nữa , một nụ hôn theo đúng nghĩa là một nụ hôn . Bàn tay Vương Tử chạm lêncổ Tiểu Khiết đỡ lấy …Tay vẫn nhẹ trên mái tóc Tiểu Khiếu . Tiểu Khiết đưa tay chạm lên lồng ngực Vương Tử như điểm tựa vậy .
Vương Tử nở nụ cười hạnh phúc : Vậy mà em nói ghét anh hả…(đôi mắt nhìn sát vào Tiểu Khiết)..hay anh đẹp trai quá em không cưỡnglại hả..?
Tiểu Khiết ngượng ngùng quay sang một bên . Vương Tử nhẹ nhàng đặt lưng Tiểu Khiết chỗ bị thương xuống chiếc nệm . Môi vẫn không dời Tiểu Khiết . Bàn tay chạm lên sửa lại tóc cho Tiểu Khiết . Nụ hôn kéo dài xuống cổ , tay vương Tử nhẹ nhàng cởi chiếc nút áo của Tiểu Khiết . Rồi một chiếc nút áo nữa . Nụ hôn càng dấn sâu xuống hơn . Rồi bất chợt ngừng lại. Vương Tử hôn nhẹ lên cổ Tiểu Khiết , lần nữa đặt một nụ hôn nhẹ vào môi Tiểu Khiết
Vương Tử : Ngủ đi ..Popey …(tay khẽ dặt đầu tiểu khiết vào lồng ngực mình
Tiểu khiết vẫn cứng đầu: Popey gì chứ, có tên đàng hoàng mà …
Vương Tử kéo chăn cho Tiểu Khiết : Có ngủ đi không , hay để anh giúp em dễ ngủ hả…………
Cứ thế cả hai chìm vào giấc ……….ngủ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...