Tô Y Lâm và Thẩm Đại Ngưng xuống cáp treo, giống như có tật giật mình,
nhìn nhìn ngó ngó những người ở phía dưới trạm dừng xe cáp, giống như sợ họ biết hai người chính là hai kẻ điên hò hét trên xe cáp vậy, kết quả
là người ta căn bản cũng chẳng nhìn hai cô, hai cô tỏ ra toi công, ôm
nhau cười khúc khích. Khi hai người cười khúc khích với nhau, rốt cuộc
nhân viên công tác nhìn lại đây, Thẩm Đại Ngưng ho khan một tiếng, giả
bộ nghiêm túc, Tô Y Lâm cũng theo đó khoác tay Thẩm Đại Ngưng.
Rời khỏi trạm xe cáp, Thẩm Đại Ngưng lại cười ngây ngô, “Yên tâm được rồi,
chắc chắn họ không biết là chúng ta đâu, cho dù biết cũng vô dụng, hai
đứa mình không dùng chứng minh thư mua vé, họ không bắt được mình.”
Cô cười vô cùng thoải mái, Tô Y Lâm bị nụ cười của cô làm cho câm nín.
Dưới chân núi có một vài căn nhà nhỏ và thấp, trong đó trưng bày đủ loại nữ
trang, có vòng tay vòng chân và mấy thứ vật phẩm nho nhỏ gì đó, cũng có
một vài bộ trang phục dân tộc “giả” nữa. Hướng đi đến chỗ này và hướng
đi lên núi khác nhau, vì thế lúc trước hai người vẫn chưa phát hiện ra,
hiện giờ thấy được khu này thì hai người cảm thấy rất thích thú, mấy thứ đó thoạt nhìn cũng không tồi, đến gần sẽ phát hiện phần lớn vật phẩm có chất lượng không tốt, làm cũng không đủ tinh xảo, nhưng những điều này
cũng không ảnh hưởng đến hứng thú mua sắm của hai cô, hai cô lượn giữa
những cửa hàng này, muốn đào ra thứ gì đó thú vị.
Thẩm Đại Ngưng
nhìn trúng một bộ quần áo nhỏ xinh, kiểu dáng bộ quần áo theo phong cách dân tộc, phần trên là kiểu sườn xám, phần dưới là váy, trên bộ quần áo
có rất nhiều hình vẽ kì lạ, đương nhiên là mang phong cách miền núi.
Thẩm Đại Ngưng lại chọn thêm một chiếc mũ nhỏ, trong đầu tưởng tượng
dáng vẻ Chu Tiểu Ngữ mặc bộ trang phục và đội chiếc mũ này vào, lập tức
cảm thấy rất đẹp, vì thế cô mua về luôn.
Tô Y Lâm thì đang xem một đôi hoa tai nhỏ, màu sắc rất giống màu ngọc bích, đương nhiên là đồ giả rồi, hoa tai hình chữ nhật, bên ngoài trong suốt, ở giữa màu xanh lục
thẫm, bởi vì bên ngoài trong suốt, vì thế màu xanh lục thẫm ở giữa có vẻ u tối và nổi bật hẳn. Trên một chiếc hoa tai có khắc “thanh thủy
duyên”, trên chiếc còn lại khắc “y nhân hiểu”, cô sờ sờ mặt chữ, trái
tim khẽ động. (*)
(*) “Thanh” (清) trong “thanh thủy
duyên” (清水缘) giống “thanh” trong Thanh Dịch (清弈), “y” (依) trong “y nhân
hiểu” (依人晓) giống “y” trong Y Lâm (依琳). “Thanh thủy duyên Y nhân hiểu”
tạm dịch là “Duyên sáng rõ Theo người tỏ”.
Thẩm Đại
Ngưng thấy cô cầm hoa tai không buông, đến gần nhìn thoáng qua, không
cảm thấy có gì không đúng, “Thích thì cứ mua đi.” Dù sao cũng rất rẻ,
mua về để mình ngắm cũng hay.
Tô Y Lâm ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn bỏ tiền ra mua.
Hai người đi dạo một vòng, lúc trở về khách sạn, cũng đã rất muộn rồi.
Sau khi hai người trở về, Chu Thừa Trạch không có phản ứng gì, Chu Tiểu Ngữ thì là người vui vẻ phấn khởi nhất, Thẩm Đại Ngưng và Tô Y Lâm cùng bận bịu trang điểm cho bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ, mặc bộ quần áo mới mua vào cho Chu Tiểu Ngữ, rồi đội mũ nữa, cũng không biết Thẩm Đại Ngưng lấy được
chiếc khăn quàng kiểu dáng độc đáo ở đâu ra, cô quấn vào cổ cho Chu Tiểu Ngữ, Chu Tiểu Ngữ được trang điểm ăn vận đẹp đẽ nghiễm nhiên là một cô
bé xinh xắn đáng yêu, còn có dáng vẻ vài phần cao quý nữa.
“Đây chính là công chúa có huyết thống hoàng thất trong truyền thuyết này.” Thẩm Đại Ngưng nói lảm nói nhảm.
Chu Thừa Trạch đỡ trán, ngay cả sửa lại cho đúng cũng không muốn.
Tô Y Lâm cũng cười, lập tức lấy di động ra chụp ảnh chung cùng Chu Tiểu
Ngữ, Chu Tiểu Ngữ rất ăn ảnh, hơn nữa còn bày ra đủ mọi kiểu pose. Tô Y
Lâm mở màn, sau đó trợ lý rồi gì gì đó của Thẩm Đại Ngưng đều yêu cầu
chụp ảnh chung với Chu Tiểu Ngữ, Chu Tiểu Ngữ phô ra dáng vẻ của một
ngôi sao gần gũi với fan, ai đến cũng không từ chối.
Thẩm Đại Ngưng vừa nhìn vừa kêu gào: “Thu phí thu phí, đừng chỉ lo chụp ảnh, trước phải trả tiền đã…”
Nhưng hiển nhiên lời nói của Thẩm Đại Ngưng bị coi nhẹ triệt để.
Thẩm Đại Ngưng che miệng cười, Tô Y Lâm cũng vui vẻ, Chu Tiểu Ngữ có cảm
giác của một ngôi sao, không sợ người lạ, cũng không sợ chụp ảnh, đồng
thời còn rất hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh nữa.
***********
Buổi tối, Chu Tiểu Ngữ được sắp xếp cùng ngủ với Chu Thừa Trạch, Chu Tiểu
Ngữ có chút không vui, có điều vẫn phải khuất phục dưới uy quyền của
Thẩm Đại Ngưng. Thời buổi bây giờ đều thịnh hành khoan dung là phụ, vũ
lực làm chủ á.
Tô Y Lâm và Thẩm Đại Ngưng nằm trên cùng một chiếc
giường, phòng cũng không lớn, là phong cách nhất quán của Thẩm Đại
Ngưng, quá lớn thì không thoải mái, phòng phải đủ nhỏ, hơn nữa nhìn qua
phải ấm áp.
Trước khi đến, Tô Y Lâm vốn có nghĩ tới việc hỏi Thẩm
Đại Ngưng chuyện năm đó, chỉ là sau một ngày ở chung, ham muốn hỏi đó đã trở nên rất nhạt rồi. Hiện giờ Thẩm Đại Ngưng sống rất tốt, hòa hảo với Chu Thừa Trạch cũng chỉ là vấn đề thời gian, còn có cô con gái đáng yêu là Tiểu Ngữ nữa, tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp nhất, cũng
tương tự với cô, tương lai dù sao cũng sẽ không kém hơn, vậy tất cả đều
rất tốt.
Hình như cô cũng không muốn biết quá nhiều, quá khứ đó, cứ để nó cuốn bay theo cơn gió đi.
Rất lâu trước kia, Tô Y Lâm đến tìm Thẩm Đại Ngưng, Thẩm Đại Ngưng đang xem một bộ phim Hàn Quốc, bộ phim đó không giống phong cách mà Thẩm Đại
Ngưng thích một chút nào, mấy bộ phim bảy tám mươi tập, đều thuộc series “vừa dài vừa chán” mà Thẩm Đại Ngưng ghét, nhưng Thẩm Đại Ngưng lại rất thích bộ phim đó, Tô Y Lâm cũng cùng xem mấy tập, trong đó có một lời
thoại xuất hiện rất nhiều lần – đừng bắn súng vào mặt hồ đang yên ả.
(**)
(**) Câu thoại của nhân vật Na Yang Pal trong bộ phim Hàn Quốc “Những nàng công chúa nổi tiếng”.
Giờ khắc này, Tô Y Lâm cảm thấy câu nói đó chuẩn xác biết bao.
Luôn có những người khăng khăng cố chấp với chân tướng, nghĩ rằng biết chân
tướng chính là một kiểu tôn trọng, lại không biết, thật ra có rất nhiều
đương sự tình nguyện cả đời này không biết cái gọi là chân tướng.
Tô Y Lâm xoay người, đối diện với Thẩm Đại Ngưng, Thẩm Đại Ngưng chưa ngủ, cô có thể cảm nhận được lúc này Tô Y Lâm có lời muốn nói.
“Vì sao lúc trước cậu kết hôn với Chu Thừa Trạch?” Tô Y Lâm mở miệng, giống như tùy ý hỏi.
“Coi như cảm thấy kết hôn cũng không tệ lắm á.”
“Đừng nói mấy lời kiểu này, tớ không tin cậu sẽ kết hôn với một người đàn ông xa lạ đâu, thành thật khai báo xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Đại Ngưng ngẫm nghĩ, “Chính là có một ngày tớ đến rạp chiếu phim, liền
cảm thấy sao tên người đàn ông này lại quen như vậy, tớ chắc chắn tớ đã
từng thấy rồi, sau đó về nhà tớ thật sự lật lại cái tên đó, thật khéo,
anh ấy là bạn học của chị tớ. Khi đó trên đường đều có mấy cửa hàng bán
đĩa phim đĩa nhạc, tớ xem một mạch tất cả những bộ phim mà anh ấy đóng,
một vài bộ rất nổi, một vài bộ không nổi gì mấy. Tớ rất chán, liền làm
vài chuyện vô vị, bày tất cả đĩa phim ra giường, sau đó sắp xếp theo mức độ trẻ của anh ấy trong phim, rồi lại lên mạng tìm thời gian anh ấy
đóng phim, xem mình xếp có đúng không… Sau chuyện đó, ừm, tớ tìm thêm
mấy bộ phim của anh ấy nữa.”
“Đó là chuyện khi nào?” Tô Y Lâm thuận miệng hỏi, cảm thấy rất nhiều điều mình muốn biết giờ phút này đang từ từ chui ra.
“Hình như… lớp 10 thì phải, không biết có nhớ nhầm không nữa.”
Quả nhiên… Tô Y Lâm cười khổ, năm đó cô từng hỏi Thẩm Đại Ngưng những
chuyện này sao, không có, có lẽ Thẩm Đại Ngưng chủ động nói với mình,
mình cũng sẽ xem nhẹ.
“Cho nên thật ra ngay từ đầu, trong mắt cậu, Chu Thừa Trạch đã là một người rất đặc biệt?”
“Không thể nói là đặc biệt chứ! Cái này giống như cậu ở chung với một người
rất lâu, khi nhắc đến người quan trọng nhất bên cạnh cậu là ai, theo bản năng cậu sẽ nghĩ đến anh ấy, nhưng anh ấy thật sự là người quan trọng
nhất của cậu sao, bản thân cậu cũng sẽ hoài nghi, là bởi vì ở chung lâu, vì thế sẽ nghĩ đến anh ấy mà thôi. Na ná cảm giác này, được rồi, bản
thân tớ cũng nói không tốt lắm.”
Tô Y Lâm lại đã hiểu, nếu sau đó
Thẩm Đại Ngưng không gặp Chu Thừa Trạch, quá khứ đó sẽ không đáng để
nhắc tới, nhưng lại gặp được, vì thế quá khứ liền trở thành định mệnh đã được an bài.
“Nhưng tóm lại là đặc biệt đúng không, dù sao cũng
là anh ấy khiến cậu làm những chuyện vô vị đó chứ không phải người khác, bất luận nguyên nhân ban đầu là gì.”
Thẩm Đại Ngưng suy tư mấy giây, thầm đồng ý.
Tô Y Lâm nhanh chóng chuyển đề tài, cùng Thẩm Đại Ngưng nói đến chuyện khác.
Hôm nay dường như Thẩm Đại Ngưng cũng có rất nhiều cảm xúc không giống bình thường, cô nhẹ nhàng ôm lấy Tô Y Lâm, “Từ trước tới nay tớ cũng không
hạnh phúc giống như mọi người nghĩ, chỉ là tớ hi vọng tớ có thể sống
thật hạnh phúc, tớ cũng sẽ oán giận, cũng sẽ ghen tị, cũng sẽ hâm mộ
nữa. Khi những người khác đều tỏ vẻ không hiểu sao tớ lại thôi học, hơn
nữa còn cảm thấy tớ làm việc tùy hứng, thật ra khi ấy tớ rất hâm mộ cậu. Cậu xem đấy, chúng ta học cùng lớp, khi cậu được tám mươi điểm bài thi
vật lý, tớ được có hai lăm điểm. Tớ sẽ không khó chịu sao, sẽ không cảm
thấy người khác thi tốt như vậy còn mình vì sao lại ngốc như vậy sao? Tớ chỉ không thích tự mình nghĩ mình đáng thương như vậy, cũng không thích để những người ghét tớ xem thường tớ, vì thế tớ tỏ ra mình cũng không
để ý đến thành tích, người khác cảm thấy tớ kiêu căng, vậy tớ liền kiêu
căng như vậy cho họ xem. Kì thật tớ đã từng cố gắng, nhưng thật sự không có cách nào cả, tiếng Anh thì không nhớ được, toán thì không giải được
đề, vật lý lại càng không theo được, cuối cùng tớ nghĩ tớ thực sự không
đi được trên con đường đó, chỉ có thể từ bỏ. Tớ biết, sẽ không có ai lý
giải cách làm của tớ. Người không thích tớ sẽ cảm thấy tớ ham chơi không nghiêm túc, ngay cả thi đại học cũng có thể coi như trò đùa. Tốt hơn
một chút thì hâm mộ tớ vì tớ có điều kiện để ham chơi. Dần dà, ngay cả
bản thân tớ cũng quên mất nguyên nhân ban đầu mình làm vậy.”
Tô Y
Lâm trầm mặc hồi lâu, cô cũng nhớ đến, khi cô giáo chủ nhiệm quy định
không thể xõa tóc, Thẩm Đại Ngưng vẫn xõa, cô giống như phần lớn mọi
người, đều cảm thấy Thẩm Đại Ngưng làm vậy rất cá tính. Lại quên mất,
khi đó Thẩm Đại Ngưng bị ngã, phần da ở tai và sau tai bị rách một mảng
lớn.
“Tớ rất khó chịu.” Giọng Tô Y Lâm nghẹn ngào, “Hình như tớ chưa bao giờ bầu bạn bên cạnh cậu khi cậu cần cả.”
Thẩm Đại Ngưng yên lặng nở nụ cười trong bóng đêm, có điều đôi mắt cũng hơi
đỏ lên, con người cả đời này, sao có thể thật sự gặp được người hiểu
mình hoàn toàn chứ, có thể hiểu được mình ở mức độ cao nhất, chính là
may mắn rất lớn rồi. Những lời này của Tô Y Lâm, khiến Thẩm Đại Ngưng
cảm thấy tất cả đều đáng giá, dù rằng khi làm rất nhiều chuyện, vẫn chưa nghĩ rằng mình muốn nhận được sự đền đáp của đối phương, nhưng những
lời này của Tô Y Lâm, khiến Thẩm Đại Ngưng cảm động vô cùng.
“Tớ cũng không ở bên cạnh cậu lúc cậu cần tớ nhất, chúng ta sòng phẳng.”
Giọng nói của Thẩm Đại Ngưng truyền đến trong bóng đêm, làm Tô Y Lâm nhẹ nhàng cắn môi dưới.
**************
Hôm sau Thẩm Đại Ngưng phải quay lại đoàn phim, sáng sớm đã đi rồi, nhiệm
vụ đưa Tô Y Lâm đến sân bay liền giao cho Chu Thừa Trạch.
Xuống xe, Tô Y Lâm đi lên trước, gõ gõ cửa kính xe.
Chu Thừa Trạch hạ cửa kính xe, Tô Y Lâm nhìn Chu Thừa Trạch rất trịnh
trọng, “Em và Thẩm Đại Ngưng quen nhau rất lâu rồi, cũng là bạn tốt nhất của nhau. Lúc cậu ấy kết hôn, em không đến được, đây vẫn là tiếc nuối
lớn nhất của em, em hi vọng anh có thể giúp em bù đắp lại tiếc nuối
này.”
Chu Thừa Trạch nghe hiểu hàm ý của cô, cười cười gật đầu.
“Còn nữa, ở chung với cậu ấy, phải nắm được kĩ xảo. Có một lần em rất muốn
ăn kem, nhưng hôm đó em không có tiền, mà loại kem đó hơi đắt, Thẩm Đại
Ngưng liền tiêu hết tiền trên người mua một que, hỏi em có muốn ăn
không. Thật ra em biết, vốn cậu ấy muốn mua cho em, nhưng lại không muốn em ngại, nên bảo em muốn ăn thì phải làm thế này, nói thế nọ. Nếu em
thực sự nghe lời cậu ấy nói, có lẽ sẽ nghĩ cậu ấy theo hướng rất xấu, có thể cậu ấy là người không nói được mấy lời dễ nghe, nhưng từ trước tới
nay cậu ấy không có tâm tư xấu gì.”
Chu Thừa Trạch hơi chau mày,
đại khái đã hiểu, cô ấy là bảo mình đừng quá để ý đến những lời Thẩm Đại Ngưng nói, mấu chốt là xem những việc Thẩm Đại Ngưng làm. Nếu Thẩm Đại
Ngưng thật sự ghét anh, vậy thì chuyện phải làm là lập tức đuổi anh đi,
chứ không phải để anh lượn lờ bên cạnh cô.
Chu Thừa Trạch cười, “Có người bạn như em, là vận may của cô ấy.”
“Em cũng cho là vậy, có điều em càng hi vọng, anh cũng có thể trở thành vận may của cậu ấy.”
Tô Y Lâm xoay người đi vào đại sảnh sân bay.
Giờ phút này cả người Tô Y Lâm dễ chịu, trong lòng cô không còn vướng mắc
gì không thể tháo gỡ, cũng không còn canh cánh trong lòng. Bởi vì cô đột nhiên phát hiện bản thân mình rất may mắn, có thể gặp được người toàn
tâm toàn ý đối tốt với mình là một sự may mắn, cô lại có thể gặp được
nhiều người như vậy, bố, anh trai, chị dâu, còn có người bạn Thẩm Đại
Ngưng này nữa.
Tô Y Lâm lên máy bay, tâm tình vẫn vui vẻ như cũ.
Sau khi nếm một ly nước trái cây được cung cấp trên máy bay, cô đột nhiên nhớ tới điều gì, lấy đôi hoa tai mình đã mua ra.
*******************
Tô Y Lâm xuống máy bay, liền lập tức chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng lại không ngờ rằng có người kéo áo cô.
Cô xoay người, liền nhìn thấy Giang Thanh Dịch với vẻ mặt bất đắc dĩ đang
nhìn mình, “Đi nhanh như vậy làm gì, anh nhanh còn không đuổi kịp nữa.”
Cô còn đang bị vây trong nỗi khiếp sợ, cô cũng không nói với anh khi nào
thì cô trở về, cũng không bảo anh tới đón mình, vì thế hoàn toàn không
chuẩn bị tâm lý.
Cho đến khi ngồi trên xe, cô mới mở miệng nói ra thắc mắc của mình: “Sao anh biết em trở về vào lúc nào?”
“Không phải em nói chỉ đi một ngày sao? Mà hôm nay máy bay cũng chỉ có một
chuyến.” Anh kiểm tra một chút, đương nhiên có thể biết thời gian chuyến bay, chỉ là hình như máy bay trễ hơn một chút. May mà anh tập trung
nhìn, nếu không xem tốc độ rời đi của cô, chắc chắn anh bỏ lỡ cô rồi.
Anh chỉ nói một câu đơn giản, cô nghe được thì tim lại nảy lên, nét mặt
chậm rãi hiện lên ý cười. Cô thuận miệng nói một câu, anh đều có thể nhớ kĩ được. Anh chưa từng hỏi cô thời gian và chuyến bay trở về, nhưng lại biết tình hình chuyến bay hôm nay, vậy chính là đã đi tìm hiểu rồi.
Giống như một chuyện rất đơn giản, nhưng nếu không lưu tâm, chuyện đơn
giản như vậy, làm như thế có được bao nhiêu người?
Mà anh thì thản nhiên như vậy, cảm thấy hẳn là phải làm vậy, chứ không phải cảm thấy anh làm thế thì có gì to tát.
Đây hình như là lần đầu tiên cô nghiêm túc xem kĩ thái độ của anh với mình, chuyện rầm rầm rộ rộ, nếu làm thì có lẽ còn có nhân tố khác nữa, nhưng
sự quan tâm nhỏ bé ẩn núp trong cuộc sống hàng ngày thế này, lại là thực sự lưu tâm.
Trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc.
Vậy thì, tất cả đến đây chấm dứt.
Tất cả, đến đây bắt đầu.
“Giang Thanh Dịch.”
“Sao thế?”
“Chúng ta yêu nhau đi!”
Anh sửng sốt, dường như hơi khó hiểu nhìn về phía cô, vẻ mặt anh có chút
nghi hoặc, cũng có chút không tỏ tường, cuối cùng khi nhìn thấy nụ cười
trên mặt cô, anh không hỏi gì cả, anh gật đầu, “Được.”
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện giữa Tô Y Lâm và Giang Thanh Dịch, đến đây là dừng, sẽ không viết thêm nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...