Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy

La Tâm Du sinh sống trong một sơn thôn nhỏ rất nghèo khó rất bần cùng,
đứng trước nhà, có thể nhìn thấy từng mảng núi, bầu bạn bên quãng thời
gian trưởng thành của cô quanh năm là cỏ dại, mỗi độ xuân về cỏ dại mọc
che kín con đường đi duy nhất. Nếu bảo La Tâm Du dùng những việc mình
trải qua đánh giá mình của năm ấy, vậy nhất định là cực kì ngu dại, bởi
vì cô của hồi mấy tuổi, khi nghe nói đến người thành phố, suy nghĩ trong lòng sẽ là thế này:

Không hái những loại thảo dược này đi bán,
không trồng các loại hoa màu, mấy người thành phố đó đều là thần tiên
sao? Không phải đều phải đói bụng à?

Trẻ con trong thành phố không biết nấu cơm? Họ ngốc nghếch nghiêm trọng vậy sao?

Bắt đầu từ lúc năm tuổi, La Tâm Du đã giống như những đứa trẻ lớn lên ở
vùng núi này, hiểu chuyện sớm, giúp đỡ chuyện trong nhà sớm. Bàn ghế
trong nhà rất thấp, chỉ chồng mấy tảng đá lên để tạo thành, cô của ngày
còn nhỏ xíu, đã sớm biết tự mình nấu cơm, tự mình nấu thức ăn, sau đó
làm ra một bữa cơm thơm phức từ trong căn phòng đầy khói dầu. Cô cảm
thấy bản thân mình rất giỏi, có thể tưới nước cho khóm rau đang trồng,
có thể hái được một bó cải xanh mơn mởn rất to, lúc rảnh rỗi còn có thể
hái được rất nhiều rau dại về, cùng với rất nhiều cây tỏi rừng thơm
thơm. Cô vẫn luôn cảm thấy cuộc sống như vậy không có gì không đúng cả,
dù rằng mỗi ngày cô chỉ cùng bố sống nương tựa vào nhau.

Sau đó bố bị bệnh, bệnh rất nặng, cô lo lắng hơn ai hết, bởi vì cô biết, nếu bố
mất, vậy cô thực sự chỉ còn lại một mình. Cô ở trước giường bệnh của bố, lại một lần nữa nghe được cái tên quen thuộc đó – Tô Tuyết. Cái tên đó
đối với cô mà nói, cũng không xa lạ, bởi vì bố nhắc đến bên tai rồi mắng nhiếc không biết bao nhiêu lần rồi. Cô không nói với bố, ngược với việc bố bảo cô nhớ kí người phụ nữ ác độc đó, cô tò mò nhiều hơn, tò mò
người phụ nữ đó có dáng vẻ thế nào. Ở trước giường bệnh của bố, nguyện
vọng của cô được thỏa mãn, bởi vì bố lấy ra bức ảnh đen trắng đã sắp ố
vàng, bố chỉ vào bức ảnh đó và nói, đó chính là mẹ cô, cũng là kẻ thù
của cô.

Bố vừa ho, vừa nói với cô, người phụ nữ đó cầm tiền trong
nhà đi rồi lén lút chạy ra ngoài như thế nào, trong nhà vốn đã rất
nghèo, toàn bộ số tiền bố tích góp được từ ngày còn trẻ đều đã dùng để
mua người phụ nữ đó về thành vợ bố, khi Tô Tuyết chạy trốn, La Tâm Du
mới chỉ 9 tháng tuổi, nhưng người phụ nữ đó cứ chạy trốn như vậy, vứt bỏ cái nhà này.

Đó là lần đầu tiên trong lòng La Tâm Du có nỗi hận,
cô hận người phụ nữ đã vứt bỏ cô, nếu Tô Tuyết không trốn đi, cô sẽ
không sống đáng thương đến vậy, người phụ nữ đó chạy trốn chỉ là để được sống cuộc sống hạnh phúc hơn, bỏ lại hai bố con cô ở đây. Bố ho ra máu, sau đó dằn từng chữ nói với cô, người phụ nữ đã vứt bỏ hai người họ
đáng hận thế nào, trong mắt bố có sự oán hận đậm đặc hơn, giống như nếu
Tô Tuyết ở trước mặt bố, bố sẽ hận không thể ăn thịt uống máu của người
phụ nữ đó, nhưng hiển nhiên bố không có cơ hội ấy, bởi vì không lâu sau
bố qua đời, vì thế La Tâm Du hoàn toàn chỉ còn một mình.

Tang lễ
của bố rất đơn giản, bởi vì trong thôn vốn chẳng có bao nhiêu người. Lúc bố mất, La Tâm Du vẫn chưa quá đau lòng, cô là người biết rõ nhất bệnh
tình của bố, mỗi ngày bố đều ho, còn ho ra máu nữa, hơn nữa vì đau mà
mặt méo xệch. Cô nghĩ, bố cứ đi như vậy, cũng là một sự giải thoát khỏi
đau khổ. Chỉ là trong khoảnh khắc quan tài của bố được chôn xuống, cô
đột nhiên khóc lớn, bởi vì khi đó cô thực sự hiểu được một chuyện, bố cô đã rời đi rồi, bố cô đã chết rồi, trên thế giới này có lẽ cô thật sự
chỉ còn một mình, không còn ai đối tốt với cô vô điều kiện nữa.


Bố qua đời, La Tâm Du đi theo cô họ, bởi vì cô họ là người thân duy nhất
có quan hệ huyết thống với cô. Cô có thể biết được, cô họ cũng không
muốn nhận cô, nhưng chẳng có cách nào, cô chỉ có một mình, nếu cô họ
không nhận cô, cô thật sự chẳng còn gì cả. Nhà của cô họ cũng không
giàu, có điều tốt hơn nhà cô rất nhiều. La Tâm Du chịu khó trước sau như một, giặt quần áo nấu cơm chẻ củi, cô làm hết, cô chỉ sợ cô họ và chú
ghét cô. Cô cũng học được rất nhiều, chẳng hạn như không xới đến bát cơm thứ hai, cho nên lúc xới cơm, cô luôn ép bát cơm xuống. Cô họ có ba con trai hai con gái, nếu cô dám xới thêm một bát, sắc mặt cô họ sẽ rất khó coi.

Khi La Tâm Du học tiểu học, lần đầu tiên cô có khái niệm
người thành phố, bởi vì thầy cô giáo có kiến thức về thành phố đến cổ vũ họ phải học tập cho tốt, sau đó rời khỏi vùng núi này. Khi đó La Tâm Du nghĩ, vì sao nhất định phải rời khỏi vùng núi này chứ, ở đây có gì
không tốt? Mà giấc mơ đầu tiên trong cuộc đời cô, không phải muốn báo
thù, không phải muốn đến thành phố, chỉ vẻn vẹn là muốn trở thành bà chủ cửa hàng, ở đó cô có thể tự do tự tại ăn rất nhiều thứ mà cô thích.

La Tâm Du học rất chịu khó, nguyên nhân ban đầu là những bạn nhỏ ở đây đều nhận thức đúng một đạo lý – tri thức thay đổi vận mệnh, giống như nếu
không cố gắng học tập, vậy chính là vứt bỏ cuộc đời mình. Cô chịu khó,
cũng rất cố gắng, thành tích đương nhiên rất không tồi. Thầy giáo của cô rất thích cô, đó là một người đàn ông diện mạo bình thường không có gì
đặc biệt, từ lời thầy giáo nói, La Tâm Du biết thêm càng nhiều điều về
thế giới bên ngoài, nơi đó sầm uất náo nhiệt, muôn màu muôn vẻ, nơi nơi
đều là nhà cao tầng, lần đầu tiên, cô rất muốn đi mở mang kiến thức xem
thế giới mà mình chưa bao giờ tiếp xúc là như thế nào.

Học xong
tiểu học, cô họ và chú không muốn để cô đi học tiếp. Bởi vì học tiểu học được miễn phí, nhưng học cấp hai phải nộp phí, trường cấp hai ở nơi rất xa, chỉ có thể học nội trú, vậy thì lại là một khoản tiền nữa. La Tâm
Du rất buồn phiền, mà người giải quyết nỗi buồn phiền của cô là thầy
giáo đó, thầy giáo ôn hòa đến sơn thôn nghèo khó này dạy học sẵn lòng
đảm nhận tất cả phí tổn của cô.

Sau khi vào cấp hai, La Tâm Du
càng thêm cố gắng, cô không muốn không có cách nào hồi báo sự đánh đổi
của thầy giáo, lần đầu tiên cô cảm thấy, điều duy nhất có thể chống đỡ
để mình có thể rời khỏi vùng núi này chỉ có học tập, chỉ có một con
đường duy nhất đó thôi.

Ba năm cấp hai chăm chỉ học tập không uổng phí, cô là người cố gắng nhất, cũng là người có thành tích tốt nhất,
khi cô dùng thành tích đứng đầu toàn khối tiến vào một trường cấp ba
trọng điểm, cô đưa phiếu điểm của mình cho thầy giáo năm đó của cô. Thầy giáo nhìn thấy thành tích của cô, mắt hơi đỏ lên.

La Tâm Du dùng
thành tích tốt tiến vào trường cấp ba đó, trường cấp ba đó rất có tiếng, bởi vì bên trong chỉ có hai kiểu người, một là thành tích vô cùng xuất
sắc, hai là trong nhà rất có tiền, chỉ có hai kiểu người đó mới có thể
vào được ngôi trường ấy. La Tâm Du là kiểu người trước, hơn nữa học phí
ba năm học của cô được miễn phí hoàn toàn, đồng thời cô còn được nhận
thêm chút trợ cấp.

La Tâm Du tiếp tục nỗ lực học tập, không bám
víu vào ai, cũng không tiếp xúc với đám con nhà giàu. Tuy rằng cô biết
rõ, bản thân mình rất tự ti, cô cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình rất buồn cười, người khác không biết nấu cơm giặt giũ, là bởi vì họ chính
là hoàng tử công chúa, mà cô thì mang phận nô bộc. Cô ngày càng cố gắng
học tập, chỉ muốn chứng minh bản thân mình, có điều bất luận cô cố gắng
cỡ nào, thành tích vẫn quanh quẩn trong top 100, rốt cuộc không thể tiến lên được, hơn nữa cô không muốn tụt xuống, cạnh tranh ở đây rất khốc
liệt, khiến cô mỗi ngày chỉ lo nghĩ đến thành tích, chỉ nỗ lực vì thành
tích.

Năm lớp 12, cô gặp được người mà cô nghĩ cả đời này cô không thể gặp được.


Đó là ở cổng trường, người phụ nữ đó cả người khoác lên trang phục tao nhã đi xuống từ trên xe, tay bà ta nắm tay một cô gái, người phụ nữ nói gì
đó với cô gái, rõ ràng cô gái không muốn nghe.

Tô Tuyết?

Trong lòng La Tâm Du giống như có chỗ nào đó bùng lên, đó là Tô Tuyết, là mẹ cô?

Đêm hôm đó, La Tâm Du mất ngủ, hình ảnh đó hiện lên vô số lần trong đầu cô, người phụ nữ tao nhã nắm tay một cô gái khác, hình ảnh đó khiến cô vô
cùng khó chịu.

Tô Tuyết sống rất tốt, có con gái, còn có một ông
chồng có tiền. Đối lập với cuộc sống của Tô Tuyết, La Tâm Du cô phải
sống cuộc sống không bằng gia súc.

Nhưng người phụ nữ đó là mẹ cô, cô rất muốn biết, rốt cuộc có phải người phụ nữ đó có nỗi khổ tâm nào
đó nên bỏ lại cô, hay là đúng như lời bố nói.

Cô chờ rất lâu, bởi
vì cô chú ý đến Nhâm Y Lâm rất lâu, cô biết, ngày họp phụ huynh của Nhâm Y Lâm, Tô Tuyết nhất định sẽ đến, vì ngày đó, cô vẫn luôn chuẩn bị sẵn
sàng.

Họp phụ huynh xong, cô ngăn Tô Tuyết lại, muốn nói chuyện với Tô Tuyết, cô căng thẳng đến mức chân tay run rẩy.

“Con là La Tâm Du.” Cô sợ hãi nhìn người phụ nữ trước mặt, đây là mẹ cô,
người phụ nữ trong bức ảnh khác xa người trước mặt khiến cô như bị thụi
cho một cú.

Tên của cô, là Tô Tuyết tự mình đặt.

Tô Tuyết nhìn thấy cô, lại chỉ cười lạnh, “Tôi không quen cháu.”

Một câu nói lạnh băng như vậy, hoàn toàn đánh tan sự ấm áp cuối cùng trong
lòng La Tâm Du với mẹ. Tô Tuyết bảo cô cút xa một chút, cũng cách xa Y
Lâm một chút, nói cô thấp hèn, nói cô ghê tởm.

Khoảnh khắc đó, La
Tâm Du đã biết, trước đây cô không có mẹ, sau này cũng không có. Tô
Tuyết nói cô ghê tởm, vậy cô không ngại ghê tởm cho bà ta nhìn xem, cái
gì mới thực sự gọi là ghê tởm.

La Tâm Du không tham gia kì thi vào đại học năm đó, mà ra ngoài làm việc, cô dùng thời gian hơn một năm cố
gắng làm việc, hơn nữa còn vừa làm vừa ôn tập kiến thức của ba năm cấp
3, cô bỏ đề thi đại học mấy năm gần đây ra làm hết, cô đánh giá thành
tích của mình có thể hơn mức điểm chuẩn rất nhiều.

Cô tự kiếm tiền học đại học cho bản thân mình, cũng về ngôi trường đó thi, hơn nữa còn cùng đợt với Nhâm Y Lâm.

Cô đỗ vào trường đại học mà Nhâm Y Lâm muốn học, thậm chí dùng rất nhiều
biện pháp đi nghe ngóng về sở thích của Nhâm Y Lâm, đến cuối cùng, cô
học cùng trường đại học với Nhâm Y Lâm, cũng cùng ngành, thậm chí cùng
một lớp.


Lúc học đại học, cô cố ý nhằm vào Nhâm Y Lâm mọi nơi mọi
lúc, để tất cả mọi người biết Nhâm Y Lâm là dạng người tùy hứng lại hám
lợi nhỏ, đồng thời có tính cách hiếu thắng, rất khó ở chung. Mỗi lần
nhìn thấy dáng vẻ đành chịu của Nhâm Y Lâm, La Tâm Du liền cảm thấy
trong lòng mình rất sảng khoái.

Cho đến khi Giang Thanh Dịch theo
đuổi cô, lúc ấy, La Tâm Du biết Giang Thanh Dịch không thích mình, nhưng cô rất hưởng thụ sự theo đuổi của Giang Thanh Dịch, nhất là khi Nhâm Y
Lâm nổi điên lên hết lần này đến lần khác, sắm vai kẻ bốc đồng hết lần
này đến lần khác. La Tâm Du thậm chí còn nghĩ, nếu Giang Thanh Dịch thực sự thích mình, không hẳn không phải một kiểu hạnh phúc, nhưng cô biết
là không thể, cô chú ý tới Nhâm Y Lâm rất lâu rồi, trong lúc vô tình
thấy Nhâm Y Lâm gặp Thẩm Đại Ngưng, sau đó Giang Thanh Dịch ngăn Thẩm
Đại Ngưng lại, đã biết được người Giang Thanh Dịch thích chính là Thẩm
Đại Ngưng, điều này khiến La Tâm Du từng thầm vui vẻ rất lâu. Cô rất lý
trí, tuy cô cảm thấy có hứng thú với kiểu nam sinh như Giang Thanh Dịch, nhưng cô lại lý trí biết Giang Thanh Dịch không hẹn hò ai lâu như vậy,
sao có thể đột nhiên thích mình được.

Cô lợi dụng sự theo đuổi của Giang Thanh Dịch, chỉ cần cô không chấp nhận, như vậy thì Giang Thanh
Dịch sẽ theo đuổi lâu hơn một chút, Nhâm Y Lâm sẽ ngày càng phẫn nộ, từ
đó làm ra chuyện điên rồ. Thời gian trước cô mở đường để ấn tượng về
Nhâm Y Lâm trong mắt mọi người xấu đi rất nhiều, bởi vậy khi tin tức
Nhâm Y Lâm gọi người đến muốn hại cô, không ai hoài nghi cả, họ đều cảm
thấy Nhâm Y Lâm sẽ làm ra được chuyện như vậy.

Tất cả đều như cô mong muốn, cô hủy hoại Nhâm Y Lâm.

La Tâm Du gần như không thể đợi được để gặp Tô Tuyết, muốn xem phản ứng
của Tô Tuyết. Cô chưa bao giờ hi vọng xa vời Tô Tuyết có thể yêu thương
mình hơn, cũng không cầu mong xa vời Tô Tuyết có thể cho cô điều kiện
sống thật tốt, cô chỉ muốn để Tô Tuyết nhìn cô, mang dáng vẻ của một
người mẹ bình thường, không hơn, điều đó rất khó sao?

Cô gặp Tô Tuyết ở bệnh viện, cô muốn nhìn thấy Tô Tuyết hối hận, nhìn thấy Tô Tuyết đau khổ.

Tôi Tuyết nói với cô là, bà mãi mãi chỉ có một con gái là Y Lâm, mãi mãi.

Tô Tuyết hận sự tồn tại của La Tâm Du, lúc đầu là hận ở chỗ bà vốn cố gắng học tập, thậm chí có cơ hội vào đại học, nhưng khi về nhà vào hôm nghỉ, bà lại bị bố mẹ bán cho một người đàn ông trong núi, quả thực là buồn
cười, mỗi ngày đều sống không xong, những ngày tháng ấy với Tô Tuyết mà
nói, quả thực chính là ác mộng. Cho đến khi sinh La Tâm Du ra, người đàn ông đó rốt cuộc cũng nới lỏng cảnh giác, Tô Tuyết trốn đi, bắt đầu từ
khoảnh khắc đó, Tô Tuyết không có ý định có mối liên hệ gì với quá khứ
nữa, bao gồm cả bố mẹ đã bán bà đi. Hiện giờ Tô Tuyết hận sự tồn tại của La Tâm Du, bà không muốn để chồng biết đến sự tồn tại của La Tâm Du,
không muốn phá hủy gia đình yên ấm bây giờ. Gặp Nhâm Tông Diệu, bà rất
quý trọng, đó mới là cuộc sống – cuộc sống nên được quý trọng.

La
Tâm Du nhìn dáng vẻ của Tô Tuyết, cô đã biết, thứ mà lòng cô chờ mong,
cô mãi mãi sẽ không nhận được, cô là sự tồn tại ghê tởm mà Tô Tuyết hận
không thể lập tức chùi đi.

La Tâm Du nở nụ cười, “Không phải bà
yêu thương con gái bà sao? Biết vì sao con gái bà đột nhiên biến thành
dáng vẻ hiện giờ không? Tôi nói cho bà biết, tất cả đều bởi vì bà đó,
bởi vì tôi ghê tởm bà, tôi sẽ hủy hoại người bà yêu thương nhất. Tôi nói cho bà biết, tất cả đều là tôi cố ý, cố ý tính kế Nhâm Y Lâm, sau đó
kết quả bà cũng thấy rồi đấy nhỉ, cô ta trở thành tội phạm… Ha ha, xúi
giục người khác phạm tội, còn ầm ĩ như vậy, tất cả mọi người đều biết bà sinh ra đứa con gái như thế? Không phải bà chỉ có một con gái sao, xem
dáng vẻ của con gái bà kìa… Chỉ vì Nhâm Y Lâm là con gái bà thôi, cho
nên tôi mới làm những chuyện này, có phải rất đau khổ không, có phải rất khó chịu không. Đều là bà gây ra, nhìn xem bà hại con gái bà thảm đến
mức nào kìa, đời này cô ta đều phải đeo tiếng xấu trên lưng, đời này đều bị đâm chọc sau lưng, đời này người ta đều biết cô ta đã làm những
chuyện ghê tởm như vậy… Ha ha…”

Tô Tuyết ôm ngực, không nói nên lời.


Khóe miệng La Tâm Du nhếch lên, đau khổ vậy à, nhưng bản thân mình lại chẳng quá vui vẻ được.

Sắc mặt Tô Tuyết trắng bệch, La Tâm Du tốt bụng ấn chuông, sau đó rời đi.

Lúc tin tức Tô Tuyết đã chết truyền đến, tay La Tâm Du đang cầm chén đột
nhiên như không còn sức lực, cô đổ về sau, lại cúi đầu khóc nấc lên. Cô
làm mẹ cô tức chết, nhưng cô chẳng hề vui vẻ, có điều cô không hối hận
một chút nào.

Công việc thực tập cô tìm không còn, bản thân cô
cũng không để tâm, vẫn làm thêm như cũ, học bài như cũ. Nhưng mấy anh họ và cô họ của cô không buông tha cô, nói hiện giờ cô bắt đầu kiếm tiền
được rồi, hẳn là phải gánh vác chuyện trong nhà, nói họ nuôi cô mỗi năm
tiêu tốn bao nhiêu tiền, La Tâm Du chỉ cảm thấy buồn cười.

Bởi vì
mấy anh họ gây chuyện, La Tâm Du gửi tất cả số tiền mình tích góp được
từ việc làm thêm cho người thầy năm đó. Cô viết một bức thư cho thầy, số tiền này hi vọng thầy giáo cầm lấy rồi đi chụp ảnh cưới, cô biết thầy
giáo và bạn gái vì tiếc tiền nên lúc kết hôn không chụp ảnh cưới, cô hi
vọng thầy giáo có thể cho cô nhà một sự ngạc nhiên.

La Tâm Du gửi tiền xong, cô khóc, đó là sự thuần khiết cuối cùng của cuộc đời cô.

Bản thân cô biết mình sa đọa, thật sự sa đọa. Cô mang theo tất thảy ác ý mà nhìn thế giới này.

Khi người khác khen ngợi trẻ em miền núi hiểu chuyện biết bao, cô chỉ cười
lạnh. Hiểu chuyện như vậy, đều là bị bức bách, chẳng qua là nghèo khổ,
không còn cách nào mà thôi. Cô cảm thấy rất buồn cười, ưu điểm của trẻ
em miền núi, cũng giống như nhốt người ta vào trong một căn phòng, vứt
mấy cái bánh bao vài cái bánh mì vào, sau khi người ta ăn sạch bánh bao
và bánh mì, một vài khán giả đứng đó khen ngợi người ở bên trong quý
trọng lương thực biết bao, không lãng phí một chút nào cả, ha ha!

Chẳng qua là điều kiện kém mà thôi, đàn ông đi ra từ vùng núi, vào đến thành
phố rồi có tiền, nên nuôi tình nhân thì tiếp tục nuôi, nên tiếp tục bao
dưỡng tiểu tam thì tiếp tục bao dưỡng. Cái gì mà có phẩm chất đạo đức
với không có phẩm chất đạo đức chứ, đều là bị bức mà ra.

Mà La Tâm Du cô, hoàn toàn biến thành loại người mà người khác căm ghét, cô làm
tình nhân của người ta, mỗi ngày ăn chơi tiệc tùng, mua quần áo đẹp, dù
sao cũng có đàn ông sẵn lòng nuôi rồi, về phần lòng tự tôn mà người ta
nói, bản thân cô không bận tâm. Cô có tiền thì đưa cho cô họ, không có
tiền thì coi như chẳng sao hết, sau đó ngày qua ngày lại càng sa đọa.

Cô nghĩ, có lẽ Tô Tuyết mắng đúng rồi, cô quả nhiên là một sự tồn tại ghê tởm.

************************

Lúc Giang Thanh Dịch chạy tới, chỗ đó đã có rất nhiều người vây quanh, một
vài người đang do dự xem có nên báo cảnh sát không, chỉ là mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai báo cả. Giang Thanh Dịch nhìn thấy
nhiều người như vậy, lập tức trở nên lo lắng, nhanh chóng chạy tới, sau
đó liền thấy Tô Y Lâm và La Tâm Du đang đánh nhau.

Lớp trang điểm
đậm của La Tâm Du nhoe nhoét, anh cũng không biết được đó là ai, chỉ là
khi nhìn thấy hình như trên người Tô Y Lâm có vết thương, anh lập tức
kéo Tô Y Lâm qua, ôm cô vào trong lòng, bởi vì anh có thể cảm nhận được, giờ phút này, cô khó chịu đến mức nào.

Những người vây xem nghị luận sôi nổi, sau đó như bừng tỉnh, hóa ra là trò hai nữ tranh một nam.

Mắt Tô Y Lâm rất đỏ, nước mắt rơi xuống, rồi lại không có chút dáng vẻ muốn khóc nào. Giang Thanh Dịch lập tức bế cô lên, sau đó đặt cô vào trong
xe, anh lái xe đến bệnh viện, anh sợ trên người cô có thương tích, vẫn
nhanh chóng đến bệnh viện thì tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận