Omochii: một chiếc play on car nào.
..........
Tóm tắt: dạo phố, chơi trên xe, lưu ý té xe nha!!!!
Warning: không hợp vui lòng out, cảm ơn.
..........
Cuộc thi sắp tới gần, bạn thì đang đắm mình trong vô vàn câu hỏi với khối lượng kiến thức khủng bố.
Áp lực, căng thẳng, cơn nghiện cà phê không lối thoát làm bạn trở nên tiều tụy hơn hẳn nhiều. Anh người yêu của bạn, anh chàng đẹp trai nấu ăn ngon, giỏi giang, chiều lòng người yêu kia rất lo lắng về tình trạng của bạn lúc bấy giờ...à không, đáng ra gọi chú sẽ hợp lí hơn vì chú ấy hơn tuổi bạn rất là...ờm...thôi đừng nói ra chi.
"Em có muốn đi dạo một lát không!?." Kakuchou.
"Nhìn em như thế anh thật sự rất xót, hay là chúng ta đi dạo một lát rồi về em nhé!?." Kakuchou.
Cầm chiếc chìa khoá xe giơ lên, ánh mắt thiếu ngủ trầm trọng của cô người yêu hướng về anh...thiếu sức sống quá. Chẳng nói nhiều, anh liền bế cô lên vác ra ngoài xe. Nhanh, gọn, lẹ.
"Ta đi tới biển nhé!?" Kakuchou.
"..."
"Sao cũng được..."
Đèn xanh đã bật, anh liền lái xe nhanh đến bờ biển, ngay trong đêm khuya. Cũng lạ...10h rồi tự dưng ra biển chi, tình với chả tứ.
Biển vắng tanh không một bóng người, anh và bạn đỗ xe tại một bờ kè gần đó, nó hướng xe biển trong đêm tối với mỗi ánh đèn lẻ loi ở cuối con đường.
"Nào, ra đây với anh nhé!." Kakuchou.
Im lặng không đáp, bạn tháo đai an toàn sau đó cùng anh ta tiến ra ngoài. Hơi gió mặn của biển thổi bùng lên, tiếng sóng vỗ mạnh xô đập vào các tảng đá hai bên bờ ồn ào, náo nhiệt. Anh ấy nắm tay bạn kéo tới nơi anh đèn lẻ loi ở phía đằng kia, nhìn nó thật cô độc, hẫm hiu làm sao.
"Ra đi chi vậy, lạnh thí mồ..."
Ôm lấy cơ thể mỏng manh, bạn vùi người trong lòng của chú người yêu kia tìm hơi ấm. Sự ấm áp lẫn mùi hương nồng nàn từ nước hoa, nó nhẹ nhàng trầm ấm chứ không quá mạnh bạo, làm cơ thể nhỏ bé của bạn ấm lên phần nào.
"Em lạnh sao!?." Kakuchou.
"Ừm, khuya ở biển lạnh lắm..."
Đau xót thay cho em, người tình nhỏ bé đang vùi mình vào người hắn. Chợt hắn liền bồng em trên tay, nhẹ nhàng đáp lên môi em một nụ hôn nhỏ, ngọt ngào làm sao, thứ tình cảm này.
Em khó hiểu nhìn gã trai, gã liền hôn em thêm một cái nữa, cứ như thế liên tục mấy cái liền.
"Bị điên à? Hôn lắm thế!??."
"Nhìn em như vậy anh đau lòng lắm..." Kakuchou.
"Suốt ngày cứ đến trường, sau đó lại vòng về nhà, không ăn cơm, bỏ bữa mà cấm đầu cấm cổ vào học bài." Kakuchou.
"Em hư lắm, nói anh uống ít cà phê trong khi em giờ đây nạp cà phê ngày 3 bữa, thức khuya cho đến gần sáng, em cố gắng như thế...làm anh đau lòng lắm đấy." Kakuchou.
Gã nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của em, ánh mắt chan chứa tình yêu vô bờ bến, nó là đều dành cho em.
"..."
"Anh giận em à!?."
"Anh giận...giận vì em không nghe lời." Kakuchou.
Sự giận dỗi từ chú người yêu làm em phải nao lòng. Em liền ôm chầm chú ấy và đáp lên môi một nụ hôn, môi chạm môi, nhiệt độ từ cả hai chạm vào nhau, sự ấm áp đan xen với cái lạnh lẽo. Đến lúc em định dứt ra thì gã liền giữ lấy gáy em hôn sâu hơn, đầu lưỡi gã tung hoành ngang dọc, chiếm hết mọi thức bên trong. Bước chân bình thãn từng bước một tiến lại gần xe.
"Ha-."
"Ở đây lạnh quá, hay là mình làm gì đó cho ấm người nhé!?." Kakuchou.
Lời gạ gẫm từ chàng, nàng sao thể buông được. Khẽ gật đầu đồng ý thì liền bị đẩy ngã xuống ghế sau của chiếc xe mà hôn, tay gã chạm vào chiếc eo con kéo quần em vứt xuống sàn xe, hai bắp đùi giáo căng mọng liền hiện ra.
Hôn vẫn liền hôn, em ôm lấy thân mình gã không rời, tay cũng vuốt ve lấy con thú dữ đang điên cuồng vồ lấy mình kia. Trời ở biển thật lạnh, và trong xe thì nhiệt độ tăng lên...
Những nụ hôn nồng nàn trao nhau, những chiếc ôm ấm áp ta kề bên nhau. Cách anh ôm em, áp hai tay vào gò má em hôn thật nhiều, nó làm trái tim em thêm rạo rực, tình dồi dào như sóng vỗ. Bên trong chiếc xe đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau không rời, biển trở sóng to vỗ mạnh vào bờ.
"Khoan-khoan đã."
"Hửm!?." Kakuchou.
"Anh...có mang cái đó không-hyaa!!."
Đầu lưỡi đâm vào rút ra, em rên rỉ không ngừng, quần áo vứt đầy dưới sàn, trên ghế xe. Khoái cảm dồn dập, bên trong co bóp liên hồi, Kakuchou ghì lấy hai bên đùi em đẩy đầu lưỡi vào sâu hơn. Thứ đó đã đến, dục vọng cuồng si, em ưởn người nắm lấy tóc của gã rên rỉ ai oán.
Hơi thở dồn dập, cơ thể càng lúc càng không chịu nghe lời em, nó rất lạ...
"Ta ra ngoài vội quá, anh quên mang bao mất rồi." Kakuchou.
Gã ôm lấy em dụi dụi đầu vào eo, giờ mà mặc đồ vào chạy đi mua thì còn đâu hứng thú nữa. Thôi thì nay chơi lớn một hôm vậy.
"Hay là mình chơi trần nhé!? Anh sẽ ra bên ngoài...được không!?." Kakuchou.
Hôn vào lòng bàn tay, di chuyển xuống cổ tay, ánh mắt gợi tình ấy nó đang nhìn bạn chầm chầm, không thể rời mắt được.
"Chơi trần thì chơi trần, nhưng phải ra bên ngoài đấy."
Trần thì trần...xem ai sợ ai.
Ôm lấy eo em, gã thúc hông nhiệt tình. Từng cú thúc đâm thẳng vào trong cái hang nhỏ bé ẩm ướt kia, thứ đó không ngừng tàn phá mọi ngóc ngách, nó đâm rút tìm tòi điểm nhạy cảm kia.
Mặt úp xuống ghế, miệng vẫn rên, chân em bủn rủn ra mất thôi, chợt tay gã luồn xuống bụng dưới ấn mạnh, bên trong thít chật lại ngay. Gã có thể cảm nhận cây gậy của mình đang nằm trọn bên trong em, chỉ qua cái ấn nhẹ mà thôi.
"Ah-Kakuchou...em...ra mất!!."
Gã nhếch mép cười, gã nào để em đầu hàng sớm thế được. Đang cao trào thì liền làm chậm lại, gã muốn em phải chết cũng không được, sống cũng không xong như thế kia.
"Nếu em muốn ra thì...tự thân vận động nhé!?." Kakuchou.
Nhìn đàng hoàng thế ai ngờ ranh ma như vậy đâu, gã biết em sắp ra liền dừng lại, gậy thịt cương cứng kia liền chui ra ngoài. Gã bế em đặt em ngồi lên đùi, bộ dạng trần như nhuộng kia phơi bầy trước mắt thích làm sao.
Em hơi hụt hẫn liền vén nhẹ tóc qua tai, tay vịn lấy vai gã từ từ nhún xuống. Chậm rãi và từ tốn, không hơn không kém, thứ thịt đó từ từ chui vào bên trong làm căng thớ thịt ướt át kia.
Hì hụt một hồi mới vào có một nữa, em run rẩy ôm lấy gã nhắm tịt mắt nhún mạnh. Mông đáp đùi, gậy thịt chui tọt vào trong tử cung, nó sâu, sâu lắm, đẩy thẳng tử cung em lên cao.
"Ah...sâu-sâu quá vậy..."
Bép!!!
Tay vỗ mạnh vào mông, em khó chịu nhìn gã, khó khăn lắm mới tự lực gánh sinh như thế vậy mà gã còn cười em cho được.
"Nhanh nào, nếu không anh sẽ chơi em tới ngất mất đấy." Kakuchou.
Kẻ trêu đùa người khốn khổ, em khó khăn vuốt ve bụng dưới, nơi đang chứ thằng nhỏ nóng bỏng của hắn ta.
Căng và chướng, rất khó chịu nhưng lại rất thích. Từng nhịp, từng nhịp một, em nhún, nhún nhẹ nhàng không nhanh cũng không chậm, tốc độ từ tốn để tìm khoái cảm. Đối với em thì đó đã làm cho em sướng điên mất thôi, nhưng với gã thì lại khác, tốc độ chầm rì.
Tay liền giữ chặt lấy eo, gã nhấn mạnh eo em xuống, một phát lút cán đâm sâu vào bên trong. Đầu quy đâm thẳng vào miệng tử cung thêm lần nữa, em từ đó cũng lại ra, thứ nước ướt át kia rỉ dọc đùi non.
Ôm em thật chặt, gã thúc liên hồi, từng cú thúc liên cuồng như tấn công vào đại não, nó làm em không tài nào suy nghĩ thêm bất cứ điều gì, sướng và sướng. Em ôm lấy gã rên rỉ nỉ non, bầu ngực cạ sát vào người gã lắc lư, nó ma sát vào cơ ngực của gã, hai cơ thể chạm vào nhau. Không khí bí bách trong xe một lúc tăng, nhiệt độ cũng tăng lên theo.
Không biết em đã ra bao nhiêu lần kể từ lần đầu tiên, mơ hồ đến độ não em liền nhớ ra cách giải bài toán hàm số mặt phẳng kia, à...thì ra nó chỉ cần tìm vecto chỉ phương và vecto pháp tuyến sau đó thì thế vào...thì ra là vậy.
6
"Ah!!!!."
"A-...chết tiệt anh quên mất rồi..." Kakuchou
Và thế cách giải vội bay đi, thay vào đó là món quà bất ngờ từ Kakuchou...anh đã ra bên trong.
Anh ta liền ghì sát bạn vào lòng, thứ đó vẫn đang tuông trào bên trong, nóng bỏng và nhớt nhát.
"Anh-..."
"Anh xin lỗi...là lỗi tại anh-." Kakuchou
"Ah! Đau, đau!!." Kakuchou.
Bạn không giận vì anh ta bắn vào bên trong, bạn giận vì anh ta làm cho cách giải bài toán kia bay mẹ mất...má!!!!!!!!!.
Tay đánh mạnh vào người, bạn cáu lên liên tục đánh và đấm, từng cú từng cú trút giận. Anh thì cứ mặc đó mà chịu trận thôi..
"Tại anh!! Tại anh mà em quên mất thứ đó rồi!!! Đồ tồi tệ!!!."
Ừ...giận thì giận, nhưng đụ thì vẫn đụ thôi. Giận nhau thì lên giường giảng hoà.
"Thôi nào, đừng giận nữa..." Kakuchou.
"Tất cả là tại anh!!."
"Ừ, là tại anh, hay là lát nữa về anh làm món em thích nhé!?." Kakuchou.
"Cà phê..."
"Không!!." Kakuchou.
"Một ly thôi!!!."
"Không là không, một ngụm cũng không!!." Kakuchou.
"Tch...đồ đáng ghét."
"Vậy lỡ sau này anh biến mất thì khỏi làm đồ đáng ghét nữa nhé." Kakuchou.
2
Biến mất à...ừ nhỉ?.
Đã...biến mất rồi cơ mà.
"Vậy...thì ra đó chỉ là mơ."
Vẫn là biển, vẫn là chiếc xe, vẫn là nơi ra từng hẹn hò...nhưng nó lại không có anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...