Tình Yêu Hai Nàng Công Chúa
Bước ra khỏi phodng,Donghae khẽ buông một tiếng thở dài khe khẽ,anh vò
đầu,từ cái hôm ấy đến giờ,về nhà anh chẳng ăn chẳng uống gì cả,đến cả
việc cầm kiếm anh cũng không muốn làm,mệt mỏi,đau đớn nhưng chẳng thể
làm gì được.Anh bước đi trong không gian vắng lặng,anh ước giá như
đừng để mất cô ấy thì bây giờ không gian đâu vắng lặng thế này.Bỗng
một tíeng nói vang lên làm anh chú ý:
-Xử xong con nhỏ đó mình mới thấy khoan khoái thật.
-Ừ,súôt ngày nó cứ vênh mặt với công chúa Park Hanul của tụi mình,ngứa
hết cả mắt.
-Ừ nhưng giờ thì OK cả rồi.
-Gì mà công chúa tóc vàng rồi công chúa băng giá chứ.Thấy chếtlà run
lên cầm cập rồi.
-Mà công nhận công chúa Park Hanul của tụi mình cao tay thật.Xửhết nhị
thái tử phi rồi giờlại đến thái tử phi.
-Mấy bọn nó chắc giờ xuống gặp diêm vương cả rồi.
-Mong thế.
-CÁC CÔ VỪA NÓI CÁI GÌ??-Một giọng nói vang lên khiến cả bọn giật
mình.Chúng quay lại và khiếpsợ khi thấy thái tử bình thường thì cứ như
người mất hồnmà hôm nay trông thật đáng sợ,ánh mắt đổ lửa,người anh
run lên,tay siết chặt.Các cô cứ run sợ như thế cho đến khi một giọng
nói vang lên:
-Họ nói đúng mà.đúng là tôi đã giết người vợ yêu quý của anh cảem vợ
của anh nữa.-Park Hanul bật cười-nhưng mà anh không cóchứng cứ để
chứng minh rằng tôicó tội đâu.Biết chưa hả?
-CÔ…Tôi thật sai lầm khi đã bảo Kyuhyun cưới cô.
-Tuỳ anh,nghĩ sao thì nghĩ,muốn nói gì tôi thì nói chỉ cần anh biết
một điều,Park hanul ta đã ra tay với em vợ và vợ người rồi nên đừng
khóc đừng buồn gì nữa.Hãy sống thật vui vẻ đi.
-CÔ,NHỮNG GÌ CÔ VỪA NÓI LÀ THẬTSAO?-Park Hanul giật mình quay lại khi
nghe thấy giọng nói đó.Nụ cười nửa miệng biến mất hẳn trên môi cô thay
vào đó là sựsợ hãi tột cùng như là cô đang nhìn thấy ma vậy.và trước
mắt côchính là anh,nhị thái tử của đất nước Azura này
-Cô nói lại tôi nghe thử coi-Kyuhyun phẫn nộ nhìn Park Hanul như muôn
ăn tươi nuốt sống cô vậy.Park Hanul run rẩy nhìn anh rồi tự trách mình
tại sao cái mồm lại độc địa thế chứ,giờ mà anh chỉ cần nói một câu bỏ
cô thì coi như công sức mà cô bỏ ra coi như mất hết.Cô lắp bắp:
-Ah,Kyuhyun oppa,sự thật không phải thế đâu!
-IM MIỆNG!ĐỒ RẮN ĐỘC-Kyuhyun nói rồi quay đi,Donghae nhìn Kyuhyun,ánh
mắt anh sáng lên,nụ cười lại trở về trên môi,đoạn anh quay lại nói và
không quên giấu đi niềm vui vừalúc nãy:
-Cô biết tiếp theo sẽ là gì rồi đấy.Sắp xếp hành lí đi,Kyuhyun nó sẽ
quyết định đấy.
Park Hanul đứng như trời trồng,mặt cô ta tái nhợt hoàn toàn.Công cốc
rồi,mọi thứ gần như tan vỡ hết.Đám nô tì cứ rồi rítxin lỗi:
-Xin llõi công chúa,chúng thần không lỡ mồm.
-CÂM MIỆNG CẢ BỌN KHÔNG TAO CHO CHẾT HẾT!!!-Park Hanul quát rồi bỏ
đi.Cô ta chạy đến vườn thượng uyển ngồi,một giọt nướcmắt lăn trên
má,giá như ngày xưa cô không gặp phải chuyện đó thì giờ cô đâu độc ác
và tàn nhẫn thế này chứ,thời gian,cô ghét nó,vì cái thời gian ngu
ngốcchết tiệt mà từ một thiênthần cô đã biến thành ác quỷ rồi đấy.
-Có thế mà cũng khóc,lau nước mắt đi.”BỘP”,một chiếc khăn mặt từ đâu
bay tới lãnh trọn vào mặt cô.Cô ngạc nhiên nhìn cái con người đang
đứng trước mặt mìnhấy:
-Anh…
-Muốn nói gì?lau nước mắt đi đã-Kyuhyun nhìn cô với vẻ lạnh lùng.
-Sao anh lại như thế?Anh sẽ đuổi tôi sao?
-Tất nhiên là có rồi.-Kyuhyun trả lời không chút lưỡng lự.
-Vậy sao?-Park Hanul mỉm cười thất vọng.
-Tuy nhiên…trước khi tôi đuổi cô ra khỏi kinh thành thì cô phải theo
tôi và anh tôi đến Ilu.-hanul ngạc nhiên nhìn anh,trong tim côcó chút
gì đó hối hận…
———————————–o0o——————————
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!-Tiếng hét như muốn
làm thủng màng nhĩ của ai đó vang lên giữatrời đêm tĩnh mịch.
-Sao thế?Seohyun!-Tiffany và thượng cung Choi chạy vào.
-CCCCCCCCCCCCóóóóó……-Seohyun chỉ vào góc tường.
-Có cái gì?Trộm sao!-Tiffany và thượng cung Choi sốt ruột.
-Không phải là một…con chuột.-Cô run lẩy bẩy.
Không gian tĩnh lặng
1 giây
2 giây
3 giây
4 giây
…….
“CỐP”
-A!!!-Seohyun lại kêu lên nhưng không phải vì con chuột mà vì thượng cung Choi.
-Đêm hôm khuya khoắt,người ta đang ngủ ngon lành thế mà cô dám phá
giấc ngủ của người ta sao???-Thượng cung Choi điên tiết lên.
-Ơ,tiểu nữ xin lỗi-Seohyun rối rít cúi đầu.
-Tha cho cô một lần thôi đấy,lần sau mà tái phạm nữa là chết với
tôi.-Thượng cung Choi cảnh cáo rồi quay về phòng.
-Hix-Seohyun mếu máo.
-Tại cậu đấy.Ai bảo cậu chọc tức thượng cung Choi làm gì-Tiffany bật cười.
-Thì đúng là tớ rất sợ chuột mà-Seohyun cúi gằm mặt.
-Thôi,tớ ngủ với cậu,nhỡ có con chuojt nào dám to gan trêu bạn của tớ
thì tớ sẽ đánh nó cho-Tiffany nháy mắt cười.
-Cảm ơn nha!-Seohyun nhìn Tiffany với ánh mắt biết ơn,cò mộtngười bạn
tốt thế còn gì.Cô nhìn ra khung cửa sổ đến bao giờ cô mới có thể tìm
thấy vì sao của anhtrời bầu trời muôn vàn ánh sao đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...