- ---
65.
【Nhật ký Tô Kình】
08.08.2023
Hôm nay, tâm trạng không thể diễn tả được.
Chuyển một số đồ từ nhà cũ sang nhà bạn học Y, trong đó có một vài cuốn sách.
Bạn học Y giúp tôi xếp lại.
Vô tri vô giác, tôi đã dần quen với việc ở chung cùng anh.
Sau khi xếp xong, anh thản nhiên hỏi: 「Nó mất rồi à? Bộ truyện về thám tử Poirot của Agatha đâu rồi?」
Tôi ngạc nhiên: 「Sao anh biết em có bộ truyện này?」
Anh sửng sốt một lát: 「Em không thích tiểu thuyết trinh thám à? Tôi nghĩ ai thích tiểu thuyết trinh thám đều sẽ có.」
Điều này khiến tôi càng không hiểu hơn: 「Sao anh lại biết em thích tiểu thuyết trinh thám?」
Anh nói tôi đã nhắc đến nó trước đây.
Nhưng mọi lời tôi nói với anh đều được cân nhắc kỹ, sao tôi lại không nhớ?
Một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu.
Phải chăng người tặng sách cho tôi thực chất là bạn học Y?
Vậy là bạn học Y cũng thích tôi từ lâu?
Một người trời sinh kiêu ngạo như anh, từ nhỏ mọi việc đều rất thuận lợi, muốn có gì đều dễ như trở bàn tay, khi thích một người mà giấu kín hơn mười năm… như vậy mà không nói cho ai biết sao?
Lại còn thích một người nhỏ bé kín đáo như tôi.
Ngay cả chính tôi cũng không thể tin được, đó chỉ là trùng hợp thôi.
Nhất định thế.
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
08.08.2023
A a a, xong rồi, tôi suýt ngã ngựa.
Trong thời gian này, bạn học Kình Ngư ngày càng không phòng bị với tôi.
Tôi gần như quên mất mình phải giả vờ rằng tôi không thích cô và chưa hề biết cô trước đây.
Giả vờ không thích thật khó, có tự che mắt thì lời vẫn rời khỏi miệng.
Hôm nay tôi suýt làm lộ.
Nếu cô ấy biết tôi thích cô thì sao?
Liệu có nghĩ rằng tôi thật mưu mô, không từ thủ đoạn?
Nghe nói người thích trước là người thua.
Bạn học Kình Ngư, tôi đã thua hoàn toàn.
Nhưng tôi cam tâm tình nguyện bại dưới tay em.
Mong rằng em không chán ghét tình cảm của tôi.
66.
【Nhật ký Tô Kình】
10.08.2023
Hôm nay, tâm trạng lo lắng, hoảng sợ và bối rối.
Có lẽ vì quá mệt nên bạn học Y đã ngủ quên trên sofa trong phòng khách.
Tôi bước lại gần, nhìn vào mặt anh, giờ nhìn kỹ mới phát hiện có một nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt anh.
Khuôn mặt luôn mê hoặc tôi hồi còn thiếu niên, nay mất đi sự nhu hòa và trở nên sắc sảo hơn, thậm chí dù làm mặt cười vẫn khiến người ta cảm thấy đẹp.
Tôi không nhịn được hôn anh.
Môi anh thật mềm.
AAAAAA tôi điên rồi.
Tôi đã bí mật hôn ánh trăng của mình.
Ánh trăng của tôi ơi, đừng trách em nhé!
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
10.08.2023
Bạn học Kình Ngư hôn tôi!
Vô số pháo hoa nổ tung trong tâm trí tôi.
Bùm bùm.
Tôi đã tỉnh dậy khi cô ấy đến gần tôi nhưng không dám động đậy.
Sau đó cô nghiêng người về phía trước và hôn tôi.
Tại sao lại tách ra nhanh như thế?
Sao không hôn sâu hơn nữa?
Môi của cô thật ngọt ngào và mềm mại.
Trái tim tôi đập thật nhanh.
Điều này có nghĩa là cô ấy có tình cảm với tôi?
Ít nhất cũng không phải chán ghét.
Ông trời ơi, tôi không thể cử động nổi.
Bạn học Kình Ngư, hy vọng em thích cảm giác hôn tôi.
67.
【Nhật ký Tô Kình】
12.08.2023
Hôm nay, tâm trạng bối rối.
Kể từ khi hôn lén bạn học Y, tôi không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào.
Vừa nhìn thấy mặt anh, tôi liền nhớ đến cảm giác hôn anh lúc đó.
Nhìn thấy anh vẫn đang nằm nghỉ ở phòng khách, ngơ ngác không biết gì. Tôi cảm thấy thật có lỗi, cảm thấy mình như một kẻ cặn bã vô trách nhiệm.
Không thì nói ra hết đi.
Mười ngày sau sẽ là kỷ niệm mười năm tôi gặp anh. Ngày đó cũng trùng hợp là lễ Thất Tịch.
Tỏ tình vào hôm đấy là tốt nhất.
Cố lên Tiểu Tô, mày làm được mà!
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
13.08.2023
Gần đây bạn học Kình Ngư đang tránh mặt tôi.
Tôi đã ngủ ở phòng khách hai hôm nay nhưng cô ấy không có phản ứng gì.
Sao không đến hôn tôi?
Thật buồn.
Bạn học Kình Ngư đang thẹn thùng sao?
Cô ấy chủ động cầu hôn tôi, hôn tôi.
Ít nhất điều đó cũng chứng tỏ tôi là người đặc biệt trong lòng cô ấy.
Cô ấy tiến lại gần tôi hơn, có lẽ đó là một kiểu ám chỉ.
Cô ấy đã bước một bước đầu tiên, để tôi bước chín mươi chín bước còn lại.
Vừa lúc lễ Thất Tịch đang đến gần.
Đây là thời điểm tốt để tỏ tình, tôi phải dũng cảm một lần.
Tôi muốn trải qua đêm thất tịch cùng cô ấy.
Bạn học Kình Ngư, trước tiên chúc em lễ Thất Tịch vui vẻ.
68.
【Nhật ký Tô Kình】
15.08.2023
Hôm nay, tâm trạng kỳ quái mà cũng thấy yêu đời.
Một người bạn đã tặng tôi hai vé xem buổi hòa nhạc phim của Miyazaki Hayao, do một dàn nhạc nổi tiếng nước ngoài biểu diễn.
Tình cờ lại là lễ Thất Tịch nên tôi có thể rủ bạn học Y.
Tôi làm động tác cổ vũ rồi nói với bạn học Y về điều đó.
Anh ấy tỏ ra bối rối: 「Tôi cũng vừa mua vé xem hòa nhạc của Mayday. Vốn dĩ tôi định đi xem hòa nhạc với em.」
Cả hai buổi diễn đều vào ngày Thất Tịch.
Tôi suy nghĩ một lát: 「Không sao đâu, em cũng thích Mayday, sao chúng ta không cùng nhau đi xem nhỉ?」
Dù có hơi tiếc nhưng suy cho cùng, bạn học Y vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa, anh chủ động rủ tôi đi chơi nha!
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
15.08.2023
Sau bao nỗ lực, tôi đã có được hai vé tham dự buổi hòa nhạc Mayday.
Nhưng lại trùng với buổi hòa nhạc của bạn học Kình Ngư.
Cho nên tôi quyết định từ bỏ buổi hòa nhạc và đi cùng với bạn học Kình Ngư đến nơi cô ấy muốn xem.
Tôi miễn cưỡng đưa vé cho trợ lý của mình.
Tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên bạn học Kình Ngư rủ tôi đi chơi.
Có cảm giác cơ hội tỏ tình thành công ngày càng cao.
Tôi ước bạn học Kình Ngư có thể chấp nhận lời tỏ tình của tôi.
17.08.2023
Hôm nay gặp Cố Chi Hành.
Nói thật, tôi hơi muốn đánh hắn một trận.
Không thích bạn học Kình Ngư, đúng là mắt kém.
Dường như hắn biết chuyện chúng tôi đã kết hôn, chủ động mở lời.
Sau đó nói với tôi, hắn và bạn học Kình Ngư chưa từng ở bên nhau.
Bạn học Kình Ngư còn từ chối hắn.
Đầu tôi tràn ngập dấu hỏi chấm.
Vậy lúc đó hắn đã truyền tin đồn gì?
Hại tôi không thể bày tỏ cảm xúc, lãng phí nhiều năm như thế.
Càng muốn đánh hắn.
Hắn còn nói bạn học Kình Ngư có thích một người.
Đợi rất nhiều năm nhưng không được.
Tôi nói dù hắn ta là ai thì cũng không quan trọng.
Bạn học Kình Ngư chỉ có thể là của tôi.
Ước gì bạn học Kình Ngư chỉ để tôi trong mắt.
69.
【Nhật ký Tô Kình】
18.08.2023
Hôm nay trời mưa to, tâm trạng hơi bất an.
Ngày Thất tịch đang đến gần nhưng tôi bắt đầu thấy lo.
Luôn có cảm giác như mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ.
Tôi đã sẵn sàng mở cuốn nhật ký trước mặt bạn học Y, thậm chí còn tìm thấy bức chân dung mà tôi đã vẽ ban đầu cho anh ấy mặc dù bây giờ xem lại thấy không giống lắm.
Tôi đã tặng vé buổi hòa nhạc của mình cho người khác và mua mua light stick và áo phông theo chủ đề.
Tôi mong tình yêu của tôi không khiến anh cảm thấy gánh nặng.
Anh từ chối cũng không sao.
Tôi có thể theo đuổi từ từ.
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
18.08.2023
Tôi vô tình thấy bức tranh của bạn học Y.
Trên đó là một nam sinh giống tôi bảy tám phần.
Bên cạnh có dòng chữ: “Bạn học Y yêu thích của tôi”.
Thời gian là ngày 22/08/2026.
Bên ngoài sấm kêu từng đợi, tôi cảm thấy như tiếng sét đánh vào đầu mình.
Bạn học Y là người mà bạn học Kình Ngư đang chờ đợi sao?
Cho nên, tôi chỉ là thế thân.
Quả thực tôi dở khóc dở cười.
Chẳng trách khi hôn tôi, cô ấy còn nói gì đó về việc tại sao tôi lại có nốt ruồi ở khóe mắt.
Người này không có.
Có nốt ruồi nơi khóe mắt thì không giống hắn sao?
Sự thật hóa ra lại tàn khốc như vậy.
Nhưng tôi cũng nguyện ý trở thành thế thân.
Đừng nói đến nốt ruồi, tôi có thể làm bất cứ điều gì.
Hy vọng em mỗi ngày thích tôi nhiều hơn một chút, miễn là em có một phần tình cảm với tôi là được.
70.
【Nhật ký Tô Kình】
19.08.2023
Hôm nay, tâm trạng lên xuống thất thường.
Bạn học Y phải đi xã giao, tối muộn mới về nhà, người nồng nặc mùi rượi.
Tôi bước tới định giúp anh nhưng anh ấy đẩy tôi ngã xuống sofa.
Anh cúi xuống, tôi tưởng anh định hôn tôi nhưng không ngờ anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, ngón tay khẽ run lên.
Tôi cảm thấy sự ẩm ướt.
Lúc này tôi mới nhận ra anh đang khóc.
Anh vừa khóc vừa hôn lên mắt tôi.
Một cách gần như sùng đạo, như thể tôi là bức chân dung báu vật mà anh đã nhớ mong nhiều năm nhưng không thể có được.
Cuối cùng anh bế tôi lên, đặt tôi xuống giường trong phòng ngủ. Tôi chuẩn bị tinh thần cho điều gì-đó sắp xảy ra.
Nhưng anh chỉ đơn giản đắp chăn cho tôi, nhẹ nhàng dỗ tôi ngủ, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, thống khổ vật lộn.
Dù có ngốc đến đâu thì tôi vẫn có thể cảm nhận được đây rõ ràng là —— biểu hiện của việc yêu một ai đó rất nhiều.
Holmes từng nói: 「Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu cũng chính là sự thật.」
Chẳng lẽ đơn giản như thế sao, cũng như tôi yêu anh, anh ấy cũng yêu tôi thầm lặng bấy lâu nay.
Ý nghĩ này khiến tôi vừa khổ sở lại vừa vui sướng.
Tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ lại cô đơn của anh ấy nên ngồi dậy, hôn lên môi anh.
Anh sững sờ một lúc rồi nhiệt tình đáp lại tôi.
Sau khi tách ra, anh mơ hồ lẩm bẩm:「…Bạn học Dư, anh rất thích em.」
Lòng tôi như rơi vào hầm băng.
Bạn học Dư.
Dư Minh Mị.
Anh ấy nhận lầm người.
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
19.08.2023
Đêm qua tâm trạng không vui, lại đang ở quán rượu nên tôi đã uống quá nhiều.
Liệu tôi có làm gì mạo phạm đến bạn học Kình Ngư không?
Hơi mơ hồ, không nhớ rõ lắm.
Có vẻ như tôi đã gọi cô ấy là bạn học Kình Ngư.
Nhưng bạn học Kình Ngư không đẩy tôi ra phải không?
Hôm nay cô ấy ở trong phòng cả ngày.
Đang giận sao?
Mong bạn học Kình Ngư đừng nổi giận, nổi giận không tốt cho sức khỏe đâu.
Nếu có tâm trạng tệ thì cứ đánh tôi là được.
71.
【Nhật ký Tô Kình】
20.08.2023
Nhật ký ơi nhật lý à, đây có lẽ là lần cuối tôi cập nhật nhật ký tình yêu bí mật của mình.
Tôi quyết định từ bỏ tình cảm với bạn học Y.
Mới hôm qua, tôi đã biết anh vẫn chưa buông tay. Mà tuần trước, cuộc hôn nhân của Dư Minh Mị cũng kết thúc vì người chồng đã lừa dối cô.
Nhờ họ là những người nổi tiếng nên tôi có thể nghe được những tin đồn mà không cần phải cố ý tìm hiểu.
Bây giờ Dư Minh Mị lại độc thân, cuộc hôn nhân của tôi và bạn học Y chỉ là trên danh nghĩa, vẫn có thể thay đổi được.
Tôi mong rằng anh có thể ở bên người mà anh ấy thực sự thích, thay vì bó buộc làm vợ chồng giả với tôi.
Tôi thích anh nên muốn anh hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.
Tôi soạn đơn ly hôn và đưa cho bạn học Y.
Khi nhìn rõ mấy chữ phía trên, hai mắt anh lập tức đỏ bừng, giống như một con chó lớn bị thương:「Chuyện này là sao? Chúng ta mới kết hôn được một tháng!」
「Không sao cả,bình tĩnh đi, chúng ta còn có một tháng suy nghĩ mà,」Lòng tôi vô cùng chua chát nhưng lại không ngờ giọng nói của mình lạnh lùng vô tâm như vậy, như thể không hề có chút tình yêu nào.
「Tôi không bình tĩnh được!」
Tôi im lặng một lúc rồi nói:「Em nghĩ chúng ta cứ như vậy không tốt. Anh nên dũng cảm theo đuổi mình yêu thích nếu không sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận.」
「Được, em cứ nói thế đi,」Anh cười cảm đạm, như thể đã quyết tâm làm gì đó, 「Vậy đợi anh một lát.」
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, anh ấy đưa cho tôi một cuốn nhật ký.
Nó nhăn nheo, thậm chí còn hơi rách nát, như thể đã ở đó nhiều năm.
—— Giống như cái tôi có.
Thiên chi kiêu tử cúi đầu trước mặt tôi, cụp mắt cười khổ: 「Tôi muốn đợi chúng ta có cảm tình tốt hơn, sợ tình cảm của mình quá nặng nề, sẽ trở thành xiềng xích cho em ngược lại lại đẩy em ra xa.」
「Nhưng tôi không thể nhìn em rời bỏ tôi!」
「Anh thích em đã nhiều năm rồi!」
「Anh biết em có người không thể buông bỏ. Ý anh là, nếu được, em có thể cố gắng quên hắn ta và thử thích tôi được không?」
Tôi ngơ ngác nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
Thấy tôi không lên tiếng, anh ấy hơi xấu hổ nói: 「Anh ra ngoài một lát, em đọc nhật ký trước đi.」
Tôi là người duy nhất trong phòng khách rộng lớn.
Tôi mở cuốn nhật ký, những gì viết trong đó là một câu chuyện tình yêu bí mật tương phản với chuyện của tôi.
Đó là chuyện tình mười năm không thành của một chàng trai.
Tôi đọc từng trang, khóc không thành tiếng.
Bạn học Y của tôi.
Hóa ra thực sự là anh ấy.
Người đã tặng quà Giáng sinh cho tôi.
Người đã viết cho tôi sách hướng dẫn giải toán.
Người đàn ông mù quáng bay về nước chỉ để gặp tôi.
Người âm thầm ủng hộ và động viên ước mơ của tôi.
Người đã thích tôi nhiều năm, vẫn ở bên cạnh tôi theo cách của riêng anh, không bao giờ rời xa.
Hóa ra trong những năm tháng dài buồn bã của mối tình thầm kín.
Tôi và anh giống nhau.
Người anh thích luôn là tôi.
Khi tôi đang nhìn theo bóng lưng anh, anh ấy cũng dùng cách riêng của mình để đến gần tôi hơn.
Thật tàn nhẫn.
Hai chúng ta rõ ràng đã nỗ lực nhưng chính vì nỗ lực hai chiều mà kết quả luôn vô ích, thậm chí là ngược chiều.
Nên đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Tim tôi như bị ai đó bóp mạnh, đau đớn vô cùng.
Gần như, nếu không có buổi hẹn xem mắt đó, có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ cả đời.
Tôi chờ đợi ánh trăng, ánh trăng cũng trở thành tù nhân của thời gian.
Thời gian trôi qua thật lâu.
Cánh cửa mở ra, bạn học Y quay lại.
Anh đứng ở cửa không dám lại gần tôi, nhìn tôi rơi lệ đầy mặt, luống cuống tay chân: 「Em đừng khóc. Nếu không thể chấp nhận anh, chúng ta có thể ly hôn trước sau đó anh sẽ theo đuổi em…」
Tôi lao đến ôm anh, khóc nức nở trên vai anh ấy.
「Em sao thế?」Anh do dự một lúc rồi nhẹ nhàng vuốt lưng tôi.
Tôi không trả lời anh.
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.
Trước vẻ mặt sợ hãi của anh, tôi trả lại cuốn nhật ký cho anh ấy.
Chỉ là —— đó là nhật ký của tôi.
Anh bối rối mở nó ra rồi sững người, nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi.
Tôi mỉm cười với anh ấy.
Anh tiếp tục lật nó ra, nước mắt dần dần dâng đầy trong hốc mắt.
「Thì ra, hóa ra…」Anh che mắt lại, giọng nói khàn khàn đứt quãng, 「Sao em không nói cho anh biết sớm hơn?」
「Chúng ta có thể… Có thể…」Anh không thể tiếp tục.
Tôi nói:「Hồi cấp ba là do em nhút nhát, anh lại rất tuyệt vời, xa tầm tay. Sau này lý do cũng giống anh, em sợ tình cảm này nặng nề quá khiến anh sợ hãi.」
「Do anh quá hèn nhát mới để em phải chờ lâu như thế!」
Tôi lắc đầu:「Không, là lỗi của em. Do em tự ti, nhát gan. Thích lại không dám làm gì.」
Khi còn trẻ luôn lo lắng về được và mất, thậm chí trước khi có được đã bắt đầu sợ hãi việc mất đi.
Anh thở dài, tiến tới ôm tôi: 「Nếu lúc trước anh không tự cho mình thông minh, không đến CLB thư pháp, có phải chúng ta đã tỏ tình nhau từ lâu rồi không?」
Giọng tôi nghèn nghẹn:「Nếu em bác bỏ tin đồn giữa em với Cố Chi Hành, liệu kết cục có khác không?」
「Nếu lúc ấy anh không trốn tránh tới Anh…」
「Nếu em đăng ký đi trao đổi ở trường của anh…」
Có quá nhiều nếu, không dám nghĩ lại, nếu không sẽ khó buông bỏ.
Chúng tôi bình tĩnh lại, nhìn nhau trong nước mắt.
Anh nắm tay tôi, không muốn buông.
Tôi nhớ ra điều gì đó:「Tranh vẽ của em tệ đến thế à? Anh không thể nhận ra đó là mình sao?」
「Thật ra không giống lắm Anh cũng nghi ngờ liệu có phải mình không nhưng không thể tin được,」Anh quay đi, 「Không phải không dám tin, mà là anh sợ tin vào nó.」
「Nếu em cũng thích anh thì chúng ta đã có thể bên nhau sớm hơn. Nghĩ đến mỗi lần anh hèn nhát, giống như đâm vào tim một nhát dao, thật đau đớn.」
Tôi có thể hiểu anh.
Bởi vì tôi cũng vậy.
Bộ truyện của Agatha là một manh mối cực kỳ rõ ràng, nhưng tôi lại muốn tìm kiếm một lời giải thích khác.
Tôi không dám có những kỳ vọng mà lẽ ra không nên có, bởi vì không hi vọng sẽ không thất vọng.
Tôi đã thất vọng quá nhiều lần.
Anh nhíu mày:「Đột nhiên anh muốn tẩn Cố Chi Hành.」
「Nghĩ đến việc chúng ta đã bỏ lỡ nhau lâu như vậy, anh thấy rất buồn, thật sự là lãng phí công sức.」
Tôi nghĩ lại, vỗ nhẹ vào tay anh an ủi:「Bởi vì chúng ta đều cùng cố gắng vì nhau nên sớm muộn gì chúng ta cũng ở bên nhau.」
Nếu bạn học Y không đến CLB thư pháp, tôi cũng không có dũng khí tham gia CLB quần vợt, kết quả cũng sẽ như vậy.
「Hơn nữa vì khó có được nên sau này chúng ta sẽ càng trân trọng nhau hơn.」
Anh có vẻ vẫn chưa hài lòng, bĩu môi:「Em nói để dỗ anh à?」
「Thế anh có thích nghe cái này không?」
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười nói:「Xin chào, bạn học Y, em là bạn học Kình Ngư của anh. Em đã thích anh mười năm rồi, sau này em sẽ luôn thích anh!」
Anh cũng trở nên nghiêm túc:「Xin chào, bạn học Kình Ngư, anh là bạn học Y của em. Anh đã thích em mười năm, sau này anh sẽ thích em nhiều hơn!」
Bây giờ, Y đã có lời giải duy nhất.
Bây giờ tôi có thể viết về cuộc sống hàng ngày của mình sau khi kết hôn.
Phiên ngoại: Cuộc sống hôn nhân thường ngày
21.08.2023
Hôm nay là ngày đầu tiên sau hôm chúng tôi bày tỏ tình cảm với nhau, tâm trạng như mặt trời rẽ mây, rộng mở sáng sửa.
「Bạn học Kình Ngư.」
「Bạn học Kình Ngư.」
「Bạn học Kình Ngư.」
Bạn học Y thỉnh thoảng gọi tên tôi, tôi nhức đầu vì ồn ào, giả vờ tức giận: 「Anh gọi nhiều thế làm gì?」
「Có gì đâu, anh chỉ muốn gọi thôi,」
Anh nói rằng trước kia chỉ có thể gọi tôi như thế trong nhật ký nhưng bây giờ có thể gọi mà không đắn đo, muốn bù đắp ngần ấy năm tháng.
Đúng là con nít quỷ, ghét thật đấy.
Người lạnh lùng, nghiêm túc, xa cách thế giới, trước đây tôi đã dùng bộ lọc phi thực tế nào cho bạn học Y đấy?
Anh xem lại nhật ký tôi viết, rất không hài lòng với xưng hô “Bạn học Y”, nhận xét gay gắt: 「Không thân mật chút nào cả.」
「Vậy phải gọi như nào?」
Anh buột miệng: 「Sao em không gọi anh là anh Giang?」
「Được,」tôi gật đầu, tiến lại gần anh, nói to:「Anh Giang.」
Sau đó tai anh đỏ lên không rõ lý do.
Tai anh ấy rất dễ đỏ bừng, chẳng phải trêu hay khen nhưng thực sự trông anh ấy rất dễ thương.
Anh đột nhiên gọi tôi:「Cô Giang.」
Chết tiệt, sao lại đột nhiên đánh lên.
Anh cười tươi đến mặt mũi đỏ lên:「Cô Giang, mặt em cũng giống thế.」
「Em rất dễ thương khi đỏ mặt.」
A, chết tiệc thật mà.
Vậy chúc tên đáng ghét sẽ luôn giữ mặt này trước mặt tôi.
22.08.2023
Hôm nay là lễ Thất Tịch, tâm trạng mong chờ.
Anh Giang đến gần hỏi tôi vé xem buổi hòa nhạc ở đâu, bảo tôi thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị đi. (Tôi không quen gọi là anh Giang nhưng vì người nào đó thích nên đành chiều theo ý anh, nếu không sẽ loạn mất.)
Tôi sửng sốt:「Không phải chúng ta đã đồng ý đi xem buổi hòa nhạc của Mayday cùng nhau sao?」
Anh ngại ngùng gại đầu:「Anh tưởng mình sẽ đi xem hòa nhạc với em nên đã cho vé đi.」
Tôi cứng người:「Nhưng em cũng tặng vé xem âm nhạc rồi. Còn mưa light stick định xem Mayday nè!」
Bây giờ chúng tôi trắng tay nhìn nhau, không đi đâu được.
Tôi không khỏi nghĩ tới một bài báo tôi từng đọc có tựa đề 《Món quà của Mạch Kỳ 》
Một cặp vợ chồng nghèo muốn tặng quà Giáng Sinh cho nhau.
Người vợ bán mái tóc dài tự hào của mình để mua dây đồng hồ cho chồng.
Người chồng đã bán chiếc đồng hồ vàng tổ tiên truyền lại để mua cho vợ một chiếc lược tinh xảo đắt tiền.
Đó là hai bên cùng trao cho nhau những điều trân quý nhất, biến món quà đã trao đổi thành vật vô dụng.
Dường như tôi và anh cũng luôn như vậy.
Dù kết quả cuối cùng họ chẳng có gì nhưng tình yêu đích thực họ dành cho nhau vẫn được thể hiện rõ ràng, đó càng là một kho báu vô giá.
Tôi che mặt:「Thôi được, lần sau nhất định phải nói rõ trước. Không thể lấy giỏ trúc múc nước, giã tràng xe cát được.」
Anh nhìn tôi trầm tư:「Nếu không thể đi được thì sao chúng ta không làm việc gì khác nhỉ?」
「Làm gì?」
Sau đó, mỗi lần nhìn anh Giang tôi đều tức giận.
Bộ lọc của tôi lại bị phá vỡ một lần nữa.
Đây không phải thiên tài lạnh lùng, trong sáng, rõ ràng là cầm thú!
Được rồi, được rồi, anh Giang, chúc anh lễ Thất Tịch vui vẻ.
Năm sau chúng ta lại tiếp tục trải qua lễ Thất Tịch.
24.08.2023
Hôm nay là sinh nhật của tôi, tâm trạng bất ngờ.
Anh Giang đã sắp xếp cho tôi một ngày vô cùng trọn vẹn.
Sau đó khi trở về nhà và mở tủ trong thư phòng.
Nó được nhét đầy quà.
Anh ngại ngùng nói:「Đây là quà mấy năm nay anh đã chuẩn bị, em không cho anh tặng nhưng đến ngày anh đều cho em.」
Son môi và giày cao gót cho tuổi đôi mươi.
Bảng vẽ và tay cầm cho tuổi hai mốt.
Âu phục và máy xách cho tuổi hai mươi hai.
Vòng tay và đồng hồ cho tuổi hai mươi ba.
Máy ảnh và máy tính cho tuổi hai mươi tư.
À, đều rất thực tế.
「Vậy,」Tôi đầy mong đợi, 「Quà cho tuổi hai mươi lăm là gì?」
Anh quỳ xuống, mở một chiếc hộp nhỏ,「Đó là lời cầu hôn muộn màng.」
「Bạn học Kình Ngư, em có đồng ý gả cho bạn học Y của em không?」
Tôi đưa tay ra:「Em đồng ý!」
Tôi thực sự thích món quà sinh nhật tuổi hai mươi lăm.
Anh Giang, năm nay nguyện vọng sinh nhật của em là, chúc chúng ta luôn ở cạnh nhau.
Không thể tách rời năm này qua năm khác.
19.11.2023
Hôm nay tôi cảm thấy rất bình tĩnh.
Trước khi tổ chức đám cưới chính thức, chúng tôi về quê một thời gian, thuê nhà gần trường cấp 3.
Chúng tôi quay trở lại trường cũ.
Bảo vệ chặn chúng tôi lại, nói với anh Giang: 「Nhìn cậu trông quen thế.」
「Cháu là Giang Tự Hoài.」
Đây là người đàn ông có mặt trên bức từng danh vọng của trường, là một danh thiếp tốt nhất.
Bảo vệ chợt hiểu ra, bảo chúng tôi đợi rồi rút ra một tấm bưu thiếp đưa cho anh Giang:「Mấy năm trước có người gửi cho cậu cái này nhưng lúc đó cậu không còn học ở trường này nữa.」
Đó là một tấm bưu thiếp từ Tây Nguyên, trên đó viết một câu thơ:「Không ai có thể so sánh với anh, từ thời khắc em phải yêu anh.」
Vẫn không có kí tên, anh Giang nhìn tôi.
Tôi giơ tay, thừa nhận:「Được rồi, được rồi, là em gửi.」
Năm ấy, anh đến tìm tôi không thấy nên đi lòng vòng, tôi lại gửi thư cho anh.
Tấm bưu thiếp gửi không hề bị mất, nó đã đến được tay nah sau nhiều năm.
Anh lại muốn khóc.
Chúc anh Giang đừng đau buồn khổ sở. Quá khứ đã qua rồi, từ giờ trở đi, em sẽ luôn ở bên anh.
08.12.2023
Hôm nay tuyết rơi, tâm trạng hoài niệm.
Mấy ngày nghỉ phép này, ngày nào chúng tôi cũng đến trường cấp ba.
Không biết anh Giang tìm thấy bóng tennis ở đây, nhất quyết muốn chơi với tôi.
Sau đó cùng tôi đi trong tuyết mà không mang ô.
Tôi hiểu ý anh.
Giang Tự Hoài mười lăm tuổi muốn chơi quần vợt với Tô Kình.
Giang Tự Hoài mười sáu tuổi muốn đầu bạc đi trong tuyết với Tô Kình.
Anh ấy muốn bù đắp những tiếc nuối thời thanh xuân của chúng tôi.
Chúng ta, những người nhỏ bé ôm hy vọng lại thất vọng, hèn mọn như cát bụi, cuối cùng cũng nở hoa trong mùa hè năm nay.
Anh Giang, chỉ cần cuối cùng là anh, những tiếc nuối kia đều chẳng sao cả.
Chúc anh cũng thấy vậy.
10.12.2023
Hôm nay đến thăm cây ước nguyện trên núi, tâm trạng dở khóc dở cười.
Anh Giang tìm tấm thiệu ước của mình hồi đó, cắt nó làm đôi, xé nát phần tên của Cố Chi Hành thành từng mảnh và cẩn thận cất nửa còn lại có tên tôi trên đó.
Sao lại trẻ con thế.
Tôi bất lực:「Sao có thể ước người con gái mình thích mãi yêu một chàng trai khác được nhỉ?」
Anh nói:「Lúc đó là do anh hồ đồ.」
Còn nói:「May mà không có tác dụng, nếu không bây giờ anh sẽ khóc chớt mất.」
Tuy nói như vậy, anh lại mua một cái mới, trịnh trọng viết tên tôi và tên anh lên đó.
Tô Kình, Giang Tự Hoài, vĩnh kết đồng tâm.
Lúc này anh mới hài lòng, đưa tôi xuống núi.
Anh Giang, chúc chúng ta có thể vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu răng long.
25.12.2023
Hôm nay làm đám cưới.
Người thân, bạn bè đều đến chúc phúc cho chúng tôi.
Nhan Nhan biết được anh Giang cũng thích tôi nhưng không nói:「Vợ chồng hai người không biết là bị câm hay là Bồ Tát sống nữa.」
Tôi vén gấu váy cưới lên, nhìn Giang Tự Hoài trong bộ vest đang đi về phía tôi, mỉm cười.
Tôi tên là Tô Kình, tôi yêu Giang Tự Hoài lúc mười lăm tuổi. Anh cũng thích tôi nhưng không ai biết ngoài chính chúng tôi.
Mười năm sau, ở tuổi hai mươi lăm, chúng tôi cuối cùng cũng kết hôn. Tình yêu của chúng tôi cuối cùng cũng được công bố với những người xung quanh.
Chúng tôi không còn yêu thầm nữa, chúng tôi công khai yêu nhau.
Để lại nhân gian cho họ, tôi chỉ muốn ánh trăng này.
Đây là ánh trăng của riêng mình tôi.
—- Hết —-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...