Chiếc khăn tắm trắng như tuyết, trên đó còn có mùi bột giặt nhàn nhạt, Giản Du đưa khăn tắm qua khe cửa cho nàng, cô không nhìn Vân Sơ, cảm nhận được một đầu khăn bị bắt lấy, như một chú sóc giấu thức ăn vào mùa đông, rút vào từng một từng chút một.
Cuối cùng, trong tay cô không còn khăn tắm nữa.
Giản Du lập tức xoay người, dư quang cô vẫn nhìn thấy được hình ảnh không thể nhìn trước khi cửa đóng lại.
Cô đưa lưng về phía phòng tắm, trầm mặc đứng một lát, tùy tiện cầm một bộ đồ ngủ đi xuống lầu.
Dì Văn đang chuẩn bị ngủ.
Tuy rằng tối nay Giản Du dẫn người về nhà còn ngủ lại làm bà rất kinh ngạc, dù gì ngoại trừ thầy của cô ra, Giản Du chưa từng tiếp đãi ai ở nhà chứ đừng nói là qua đêm, nhưng đây dù sao cũng là chuyện riêng tư của chủ nhà, vì vậy bà ấy không hỏi nhiều.
Có lẽ là kết bạn tốt đây mà, dì Văn nghĩ thầm, Vân Sơ đáng yêu như vậy, giống như một mặt trời nhỏ, nàng chân thành hơn nhiều lần so với những đồng nghiệp / đối tác mà Giản Du gặp trong làng giải trí, trở thành bạn bè với nhau cũng rất bình thường.
Đến nỗi như thế nào quen biết, chẳng phải là cùng nhau quay chương trình sao, xem ra là trong quá trình quay cả hai chung đụng không tệ.
Dì Văn đang vui mừng thì thấy Giản Du từ trên lầu vội vàng đi xuống, một bộ dáng mất hồn mất vía, dì Văn quan tâm hỏi: "Tiểu Giản, con cũng uống rượu sao?"
Giản Du sửng sốt, như là vừa tỉnh từ trong mộng ah một tiếng: "......!Không có."
"Sắc mặt của con thoạt nhìn không tốt lắm."
"Phải không?"
"Còn có một ít nước cà chua, con muốn uống không?"
"Không cần."
"Vậy muốn dì hâm sữa bò cho con không?"
Giản Du còn muốn cự tuyệt, lời đến miệng lại biến thành đồng ý, cô nói: "Hâm một ly đi, đem lên lầu cho em ấy uống."
Dì Văn đồng ý, hâm một ly sữa bò bưng lên lầu, Vân Sơ đang yên tĩnh ngồi ở trên sô pha lau tóc, nhất thời quên mất mình đang giả vờ say, dì Văn phải gọi hai ba lần mới nghe thấy: "Dì, dì Văn!"
"Tỉnh rượu hơn chút nào không?" Dì Văn hỏi, đưa sữa bò qua: "Tiểu Giản kêu dì hâm sữa bò cho con, nhân lúc còn nóng uống đi."
Vân Sơ tiếp nhận sữa bò, chần chờ: "Cô Giản đâu?"
"Đang tắm dưới lầu."
"À....."
Nàng thất thần mà uống sữa bò, tự hỏi đêm nay nàng ngủ nơi nào đây? Nàng được nuông chiều từ bé đến lớn, có lần nàng thử ngủ trên sô pha ở trường quay, cả đêm không ngon giấc, phải mất một tuần mới hết.
Chẳng lẽ hôm nay phải vì yêu mà ngủ sô pha ư?
......!Cũng không phải không được.
Cân nhắc rồi lại cân nhắc, mới phát hiện dì Văn vẫn chưa đi, nàng xấu hổ mà nghẹn một tiếng, cười với dì Văn, lộ ra má lúm đồng tiền: "Dì Văn, cảm ơn dì."
"Cảm ơn dì làm gì, hẳn là cảm ơn Tiểu Giản." Dì Văn nói.
"Đợi chút giáp mặt con sẽ cảm ơn chị ấy!" Vân Sơ nói, nàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Dì Văn, con hỏi dì một chút nga, trước kia cô Giản có dẫn bạn về nhà bao giờ chưa, vậy những người đó ngủ chỗ nào ạ?"
"Tiểu Giản chưa từng dẫn bạn về, con là người đầu tiên."
Đôi mắt Vân Sơ sáng ngời.
Nàng người đầu tiên! Nàng là người bạn đầu tiên Giản Du dắt về nhà! Nàng còn được ngủ lại qua đêm! Cho dù là ngủ sô pha cũng đáng! Vân Sơ hạnh phúc dâng trào, đôi mắt cũng cong lên trong vô thức, hơi có chút ngượng ngùng: "Cô Giản đối với con cũng khá tốt ha."
"Đúng vậy," dì Văn hiển nhiên không biết xu hướng tính dục của nàng, chỉ cảm thấy hai người là bạn thân, rất là vui mừng: "Tiểu Giản thoạt nhìn rất thích con."
Vân Sơ hỏi: "Thật vậy chăng?"
Dì Văn suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Thật sự."
Vân Sơ: "Dì Văn, dì đừng nói nữa."
Dì Văn: "Làm sao vậy?"
Vân Sơ lắc lắc đầu.
Không có gì, chỉ là nếu tiếp tục nói, nàng sẽ nhịn không được mà cười thành tiếng.
......
Dưới lầu.
Nước ấm từ đỉnh đầu dội xuống, từ khuôn mặt rồi đến cằm, chậm rãi nhỏ giọt xuống.
Giản Du nhắm mắt lại, ngực phập phồng, cánh tay rũ bên hông, đầu ngón tay véo nhẹ lòng bàn tay.
Cô nghĩ, Vân Sơ thật sự rất trắng.
/
Khi Giản Du ra khỏi phòng tắm, thời gian đã qua 0 giờ.
Dì Văn chừa cho cô một trản đèn tường, ánh sáng chiếu vào có thể nhìn thấy June và Đèn Đường đang rúc người trên ghế sô pha ngủ ngon lành.
Có lẽ là nghe thấy được động tĩnh, June cảnh giác mà ngẩng đầu.
Giản Du ra hiệu im lặng, nói: "Ngủ."
June lắc lắc cái đuôi, lại cuộn tròn ôm Đèn Đường vào, ngủ rồi.
Giản Du nhẹ nhàng thở ra, cô bước lên lầu, khi đẩy cửa phòng ngủ ra, cô đã hình dung trong đầu cuộc trò chuyện sắp diễn ra với Vân Sơ.
Cô chắc rằng Vân Sơ sẽ đòi lên giường ngủ, cô sẽ cự tuyệt, bởi vì không phải ai cũng có thể dễ dàng trèo lên giường cô ngủ, thậm chí, ngoại trừ thầy cô đến làm khách nhà cô thì không còn ai nữa, đừng nói là ngủ qua đêm.
Vân Sơ muốn lên giường của cô, cô nhất định phải làm khó nàng một chút, không thể dễ dàng như vậy được.
Nghĩ như vậy, cô mở cửa ra.
Sau đó, cô thấy được Vân Sơ đang ngủ say trên sô pha.
Giản Du: "......"
Tư thế của của Vân Sơ y như Đèn Đường, giống như một con mèo Ragdoll phóng đại, váy ngủ chất liệu bằng lụa quá mức mỏng manh, dây áo tuột xuống khi cử động, muốn thoát mà thoát không được treo trên cánh tay.
Vóc dáng của nàng rất chuẩn, đường cong mê người, giống như một quả đào chín mọng.
Cắn một ngụm đều là hương vị ngọt ngào.
Giản Du dời tầm mắt.
Cô ngây người tại chỗ hai giây, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bởi vì ngủ không ngon, nên có một tí xíu động tĩnh là Vân Sơ liền tỉnh, nàng xoa xoa mắt ngồi dậy, mang theo chút giọng mũi: "Cô Giản, chị đã về rồi?"
Cuộc trò chuyện được hình dung sẵn trong đầu đã bị xáo trộn không còn chỗ phát huy, Giản Du chỉ có thể ừ một tiếng, đi vào, đi đến bên mép giường, mới hỏi câu: "Sao lại ngủ ở trên sô pha?"
"Dạ?" Vân Sơ ngáp một cái, thanh âm mơ hồ: "Vậy ngủ chỗ nào ạ?"
Giản Du không nói gì.
Vân Sơ nghĩ thầm cũng may là nàng biết thân biết phận, nếu nhân lúc Giản Du không có ở đây liền bò lên giường của cô, nói không chừng hiện tại đã bị đuổi xuống, cảnh tượng đó cũng thật là xấu hổ, ngón chân của nàng lúc ấy chắc cũng moi ra được một lâu đài Disney.
Đang muốn nằm lại trở về tiếp tục giấc mơ vừa rồi, thì đột nhiên Giản Du ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Vân Sơ: "?"
Giản Du cách nàng thật sự gần, rút đi lớp trang điểm tinh xảo, khuôn mặt được rửa sạch sẽ trở nên trắng trẻo và rạng rỡ, trông cô trẻ hơn, đôi mắt trong veo, sạch sẽ không tì vết, đột ngột đối diện với đôi mắt ấy khiến trái tim Vân Sơ đập loạn nhịp.
Giản Du mở miệng: "Để khách nhân ngủ sô pha, trông có vẻ chủ nhà rất không có lễ phép."
Vân Sơ ấp úng: "À.....!Vậy sao?"
Giản Du: "Ừm."
Vân Sơ lộ vẻ khó xử: "Nếu để chủ nhà ngủ sô pha, vậy thì khách nhân cũng trông rất thất lễ nha?"
Giản Du khóe miệng giật giật: "......!Không ai ngủ sô pha hết."
Vân Sơ không rõ nguyên do: "Hả?"
Giản Du lùi về sau, chỉ huy nàng: "Em, lên giường ngủ."
Vân Sơ: "!!!"
Hoàn toàn tỉnh ngủ.
Từ từ! Giản Du kêu nàng lên giường ngủ? Giản Du muốn làm gì? Đêm hôm khuya khoắt, bé gái mồ côi cùng quả nữ, đạo diễn cùng diễn viên, không tốt lắm đâu! Lỡ như bị truyền ra tai tiếng thì sao?!
— đại đạo diễn nổi danh Giản Du đêm khuya đưa bạn gái say rượu về nhà qua đêm, và người bạn gái đó lại là nàng!
Không sai, chính là nàng, đang là diễn viên nhỏ tuyến mười tám có chút nhiệt độ.
Vân Sơ mặc sức tưởng tượng, tươi cười dần dần phóng đại, Giản Du nhíu nhíu mày, búng tay một cái trước mặt nàng, hỏi: "Đang nghĩ cái gì? Muốn tôi ôm em qua đó sao?"
Vân Sơ: "......"
Nếu Giản Du nguyện ý.
Đương nhiên Vân Sơ cũng chỉ dám nói trong lòng như thế thôi, ở ngoài thì lắc đầu như trống bỏi, ôm gối nhảy lên giường, rất tự giác mà nhường ra một vị trí, nàng vỗ vỗ, nói: "Quả nhiên vẫn là trên giường thoải mái.
Cô Giản, mau lên đây!"
Giản Du từ trong ngăn tủ lấy chăn ra ném cho nàng.
Vân Sơ đắp chăn đàng hoàng, ngoan ngoãn nằm yên, đôi mắt chớp chớp nhìn Giản Du, Giản Du bị nàng nhìn đến tâm loạn, dứt khoát tắt đèn, sau khi tắt mới phát hiện đó là chiếc đèn duy nhất trong phòng.
Sau khi tắt đèn, cả căn phòng đều chìm vào bóng tối, cô sững tại chỗ không nhúc nhích, đang cố điều chỉnh nhịp thở để bật đèn lên thì bất ngờ có người nắm lấy tay cô, cô căng thẳng muốn giật tay ra nhưng chợt nhớ tới.
Trên giường cô còn có Vân Sơ.
Trong chốc lát, cái tay kia theo cánh tay cô một đường hướng về phía trước, một bên nhẹ giọng nói "Đừng sợ nha, đừng sợ" một bên ôm bả vai cô, sau đó, đèn chậm rãi sáng lên.
Vân Sơ ngồi quỳ ở trước mặt cô, tầm mắt từ trên nhìn xuống, cảnh xuân nhìn không sót thứ gì.
Như là bỗng nhiên ý thức được, Vân Sơ ngửa người ra sau, khô cằn mà giải thích: "Cô Giản, vừa rồi em có chút khẩn trương, em sợ chị.....!Em không phải, không phải là – "
Không phải là đang câu dẫn chị a a a a!
"Tôi biết." Giản Du ngắt lời nàng, đi lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại nói: “Ngủ đi.”
Vân Sơ ngồi ở tại chỗ: "Ò."
Nàng cũng nằm trở về.
Giản Du sợ tối, khi ngủ phải chừa một chiếc đèn, ánh sáng yếu ớt khúc xạ vào tường, Vân Sơ nằm đó đếm số hoa văn trên tường, nghe tiếng hít thở của Giản Du dần trở nên ổn định, nàng mới cẩn thận xoay người, không kiêng nể gì mà đánh giá Giản Du.
Nàng nhớ tới đêm đó, là nàng ngủ trước.
Giản Du vị giáo viên giỏi này, cẩn trọng mà dạy nàng rất nhiều tri thức, từ trên giường lăn lộn tới trong phòng tắm, cũng không biết từ nơi nào lấy ra nhiều món đồ chơi chưa khui như vậy, bị Giản Du mạnh mẽ đưa cho nàng.
Sau một trận lăn lộn, mệt mỏi đến mức không thể mở mắt, và ngủ thiếp đi sau khi nằm xuống giường.
Nàng ngủ trước, cũng là nàng dậy trước.
Khi đó trong phòng cũng chỉ có một chiếc đèn đang sáng, Giản Du ngủ cách nàng rất xa, cuộn tròn người ở đó, nhíu mày, ngủ thật sự không yên ổn.
Như thể đột nhiên có được thứ mà mình mong muốn bấy lâu nay, trong lòng Vân Sơ ngoại trừ vui vẻ, còn có rất nhiều thấp thỏm và bất an.
Nàng ở trong bóng tối, sợ bình minh sẽ đến.
Sau khi tỉnh dậy liền ngủ không được, cứ mở mắt như thế đến hừng đông, cuối cùng nghĩ thông suốt, thay vì chờ Giản Du thức dậy xấu hổ, tức giận hoặc chất vấn, hoặc là, một ít đạo đức bắt cóc ví dụ như chịu trách nhiệm gì đó, thì tốt hơn vẫn là giả vờ không có gì rồi rời đi.
Sau khi hạ quyết tâm, nàng còn tri kỷ để lại tờ giấy, viết: Đêm qua chúng ta đều rất vui sướng, cảm ơn.
Sau khi viết xong, dán tờ giấy trên đầu giường, trộm trốn đi.
Khi đó chưa từng nghĩ tới, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại nằm trên cùng một chiếc giường với Giản Du như bây giờ, nhìn cô chìm vào giấc ngủ, với khoảng cách gần đến như vậy, chỉ cần xoay người là có thể ôm lấy.
Vân Sơ càng nhìn càng mê mẩn.
Nhưng bỗng nhiên trước mắt tối sầm, Giản Du vươn tay che mắt nàng lại.
Vân Sơ: "!"
Đôi mắt nhanh chóng chớp động, lông mi dài cọ vào lòng bàn tay của Giản Du, nhột nhột..
Giọng nói Giản Du truyền đến: "Đừng nhìn."
Vân Sơ tiếp tục chớp mắt.
Giản Du: "Còn nhìn nữa là thu phí."
Vân Sơ: "......!Phí này tính như nào?"
Giản Du: "Một phút hai ngàn."
Vân Sơ khựng lại, nhếch khóe miệng: "Được thôi, bây giờ chị bỏ tay xuống trước đi, em không nhìn."
Giản Du thu hồi tay.
Qua 30 giây, di động đặt ở bên gối bỗng nhiên rung lên.
Là tin nhắn của Vân Sơ.
Vân Sơ: 【 chuyển khoản: 10.000 tệ 】
Vân Sơ: Xem trước năm phút.
Giản Du:.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...