Thời tiết cuối tháng 12 lạnh đến thấu xương, Tô Thư Niệm cuộn mình như cái bánh trưng mà vẫn còn cảm thấy lạnh.
Trái ngược hoàn toàn với cô Tiêu Cảnh Hoàn chỉ mặc mỗi cái áo len cao cổ mỏng bên ngoài khoác thêm chiếc áo dạ dài mà vẫn còn cảm thấy mình mặc quá nhiều.
"Em muốn đi ăn lẩu, thời tiết này mà ăn lẩu là tuyệt nhất".
Cô vùi mặt xuống cổ áo len, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đen to tròn.
Tiêu Cảnh Hoàn dở khóc dở cười với bộ dạng tròn vo này của cô, anh gật đầu lái xe đến quán lẩu mà hai người thường ăn.
Vẫn như cũ công việc của Tiêu Cảnh Hoàn là nhúng đồ, bóc tôm, gỡ xương cá...!còn Tô Thư Niệm thì chỉ cần lấp đầy cái bụng của mình là được.
"Sắp đến Tết Dương lịch rồi, em có phải trực không?"
Tiêu Cảnh Hoàn đặt vào bát cô con tôm mình vừa bóc xong.
Anh lấy giấy lau sạch sẽ những ngón tay dài của mình.
"Có, em trực một ngày.
Hôm sau em định về nhà, anh...!có muốn về cùng em không?"
Cô trả lời, nửa câu sau liền dè dặt nhìn anh.
Cô không chắc anh có muốn về với mình không, nhà của cô vừa bé vừa cũ lại còn thêm Ôn Kiều.
"Được, anh về với em".
Ăn tối xong, hai người đi bộ một đoạn mới đến chỗ để xe.
Tiêu Cảnh Hoàn dặn cô đợi mình, còn anh chạy sang bên kia đường.
Tô Thư Niệm đút hai tay vào túi áo khoác đứng đợi, trời lạnh đến nỗi chỉ đứng chưa đến năm phút mà cô đã run lẩy bẩy.
Nhàm chán đá chân thì thấy bụi cây đằng sau có tiếng sột soạt, Tô Thư Niệm giật mình quay lại.
Không phải là có rắn đấy chứ?
Nghĩ vậy Tô Thư Niệm không nhịn được sợ hãi, có trời mới biết trên đời này cô sợ nhất là rắn.
Càng nghĩ càng tò mò, Tô Thư Niệm quay lại đi đến cạnh bụi cây, cô vạch đám lá ra thì ngạc nhiên đến hai mắt mở to.
Là một con chó nhỏ màu trắng, hai mắt nó nhìn cô đầy tội nghiệp.
"Sao mày lại ở đây? Trời lạnh như vậy mà".
Tô Thư Niệm khom lưng bế nó lên lòng mình, trên người nó đầy vết thương to nhỏ chắc là đánh nhau với mấy con chó khác.
Tiêu Cảnh Hoàn quay lại thì thấy cô đang ôm con chó liền nhíu mày
"Cái thứ lông lá này ở đâu ra vậy?"
Tô Thư Niệm quay đầu lại trừng anh "Anh không thấy nó rất tội nghiệp sao? Mau đưa nó đi đến bệnh viện thú y nào!"
Tiêu Cảnh Hoàn nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô thì cũng chỉ có thể nghe theo.
Anh vừa lái xe vừa nhìn con chó nhỏ trong lòng cô
"Em định nuôi thứ lông lá này sao?"
"Cái gì mà thứ lông lá này? Khó nghe như vậy, em vừa đặt tên cho nó rồi, gọi là Cà Rốt".
Tô Thư Niệm vừa xoa đầu nó vừa nói.
"Cà Rốt? Cái tên gì mà khó nghe như vậy?" Tiêu Cảnh Hoàn nghe cô nói liền bật cười.
Anh đang cười rất vui vẻ cho đến khi nhìn gương mặt đang đỏ bừng của Tô Thư Niệm liền vội vàng ngậm miệng, chuyên tâm lái xe.
Cà Rốt có Tô Thư Niệm làm chỗ dựa liền không hề sợ hãi dương mắt nhìn anh, còn rất không khách khi gâu gâu hai tiếng.
Tiêu Cảnh Hoàn giận tím mặt.
Đến viện thú ý, bác sĩ khám cho Cà Rốt rất cẩn thận.
Trong lúc đợi Cà Rốt tắm rửa, bác sĩ liền tháo khẩu trang ra cất giọng
"Là một chú chó nhỏ khoảng 3 tháng tuổi, giống phốc sóc.
Mấy vết thương trên người không nghiêm trọng, chỉ là hơi bị thiếu dinh dưỡng.
Hai người về nhà chăm sóc nó tốt một chút là được".
"Cảm ơn bác sĩ".
Tô Thư Niệm nhẹ nhàng cảm ơn.
Lúc ra về cô còn mua rất nhiều đồ cho Cà Rốt như thức ăn, đệm nằm, quần áo và đồ chơi.
Tiêu Cảnh Hoàn như tuỳ tùng của cô vậy, tay xách nách mang đi phía sau Tô Thư Niệm.
Về đến nhà Cà Rốt vẫn còn sợ hãi cứ lẽo đẽo đi theo sau Tô Thư Niệm.
Đến khi sự kiên nhẫn của Tiêu Cảnh Hoàn đã mất sạch, anh liền không chút lưu tình ném Cà Rốt ra khỏi phòng.
"Xem anh kìa, lại còn so đo với một con chó".
Tô Thư Niệm vừa gấp quần áo vừa nói.
Tiêu Cảnh Hoàn quay sang ôm cô vào lòng, anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô khàn giọng
"Xem em kìa, không thèm quan tâm tới anh luôn.
Cái thứ lông lá kia thì có gì hay ho chứ, anh còn cất công đi mua khoai lang nướng cho em.
Còn em thì hay rồi, trực tiếp phớt lờ anh luôn".
"Anh mua khoai lang nướng cho em ư? Sao em không thấy?"
Vừa nghe thấy món khoái khẩu cô liền dừng ngay việc gấp quần áo xoay người lại ôm cổ anh.
Tiêu Cảnh Hoàn cầm túi khoai lang nướng vẫn còn hơi ấm đến trước mặt cô, nhìn ánh mắt sáng rực lên của cô liền thở dài.
Tô Thư Niệm cầm lấy cái túi mở ra, mùi thơm bay khắp phòng.
Cô tỉ mỉ bóc vỏ rồi cắn một miếng, vị ngọt tràn ngập khoang miệng.
"Mùa đông mà ăn khoai nướng là tuyệt nhất, chỉ có anh hiểu em".
Nói xong Tô Thư Niệm liền hôn lên môi anh một cái coi như đáp lễ, Tiêu Cảnh Hoàn muốn giữ lấy gáy cô hôn sâu hơn thì cô đã nhận ra ý đồ của anh.
Tô Thư Niệm như một con sóc nhảy khỏi lòng anh, cô cầm lấy cái túi trên giường chạy ra đến cửa tay còn lắc lư cái túi trước mặt
"Anh gấp nốt chỗ quần áo đó đi, em cho Cà Rốt ăn cùng".
Nói rồi nhanh chóng trốn khỏi phòng để lại Tiêu Cảnh Hoàn đen mặt ngồi trên giường.
Anh bực bội hất đống quần áo sang một bên lẩm bẩm
"Cà Rốt Cà Rốt, rồi có ngày tao vặt trụi lông của mày!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...