Hết giờ làm việc, Tô Thư Niệm chưa về ngay mà lấy mấy túi đồ để dưới ngăn bàn ra đi về phòng bệnh.
Đậu Đậu đang ngoan ngoãn uống sữa nhìn thấy cô hai mắt liền sáng lên "Bác sĩ Tô"
"Ngoan quá, xem cô mua gì cho con này".
Tô Thư Niệm tươi cười xoa đầu cậu bé, rồi lấy đồ chơi trong túi ra.
Cô mua rất nhiều đồ, có đồ chơi, quần áo, và cả mấy món đồ ăn vặt cho trẻ con nữa.
Đậu Đậu nhìn thấy túi lớn túi nhỏ toàn là đồ mình thích liền cười khanh khách, cậu bé cầm siêu nhân cô mới mua trong tay nghịch ngợm nói
"Ta là siêu nhân đây".
Tô Thư Niệm nhìn hành động đáng yêu của cậu liền bật cười.
"Bác sĩ Tô, cô mua nhiều như vậy chúng tôi rất ngại".
Mẹ của Đậu Đậu đứng cạnh ngại ngùng lên tiếng.
"Không sao, chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ thôi.
Chị đừng bận tâm".
Tô Thư Niệm xua tay, vốn định nói thêm mấy câu nhưng điện thoại trong túi kêu.
Lấy ra nhìn tên người gọi, biết là Tiêu Cảnh Hoàn đã đợi trước cổng bệnh viện, cô vội vàng chào tạm biệt mẹ con Đậu Đậu về phòng làm việc thay đồ rồi ra về.
————
Tỉnh Tuệ hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi đến thăm đối tác làm ăn của mình, anh ta vừa phẫu thuật mổ ruột thừa.
Đáng lẽ mấy việc này giao cho thư kí làm là được rồi nhưng vị khách này đối với công ty khá là quan trọng nên cô đành đích thân đi thăm bệnh.
Đứng đợi thang máy vậy mà lại gặp người quen, mà người quen này khiến tâm trạng của cô ta trở nên tồi tệ.
Tô Thư Niệm cũng nhìn thấy Tỉnh Tuệ đứng cách mình không xa, cô nói với Tiêu Cảnh Hoàn đầu dây bên kia "Đợi em một chút" rồi đi đến trước mặt Tỉnh Tuệ.
"Cô Lâm đến thăm bệnh sao?"
"Đúng vậy, không ngờ lại gặp cô ở đây" Lâm Tỉnh Tuệ lạnh nhạt đáp.
"Tôi là bác sĩ ở đây, có cần tôi đưa cô đi không?"
Tô Thư Niệm mỉm cười, lần này cô không muốn mình là người bị động trước mặt người phụ nữ này.
"Không cần, cô cứ làm tốt việc của mình là được.
Cô Tô, được cấp một danh phận có thấy thoả mãn không?"
Tỉnh Tuệ từ chối, cô ta nhìn cô khẽ hỏi.
Tô Thư Niệm rất không thích vẻ mặt này của cô ta, làm cô có cảm giác mình là một con hề bị cô ta cười nhạo vậy.
"Còn cô thì sao, có cảm thấy bất mãn không? Có phải rất muốn xé xác tôi ra thành trăm mảnh không?.
Lâm Tỉnh Tuệ, đừng có ra vẻ như mình rộng lượng lắm, hàng ngày cô phải treo cái mặt nạ lên che lấp đi bản chất ghen ghét đố kị của mình có phải là rất mệt mỏi không?"
Cuối cùng Tô Thư Niệm cũng không thể giả vờ được như cô ta, cô muốn cô ta lột bỏ vẻ mặt đáng kinh tởm kia ra.
Tỉnh Tuệ nghe cô nói vậy liền thu lại vẻ tươi cười của mình thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo đầy sự chán ghét
"Đúng vậy, tôi hận không thể băm cô làm trăm mảnh.
Cướp đồ của Lâm Tỉnh Tuệ này, trước giờ chưa ai có kết cục tốt cả".
"Cô không biết rằng Tiêu Cảnh Hoàn có một bí mật rất sợ cô biết không, anh ta ngày ngày sống trong nơm nớp lo sợ làm tôi nhìn mà muốn cười, bởi vì sao? Bởi vì cô sẽ hận anh ta, tôi sẽ mở to mắt chờ ngày hai người trở mặt thành thù, tưởng tượng thôi là đã thấy vô cùng thú vị rồi."
Cô ta nói xong liền bật cười thành tiếng, cả gương mặt xinh đẹp đều bị tiếng cười quái dị của cô ta mà trở nên đáng sợ.
"Đừng có mà nói linh tinh, cô là đồ đàn bà điên".
Tô Thư Niệm bị vẻ mặt và tiếng cười của cô ta doạ sợ, cùng với lời nói của cô ta mà gương mặt trắng bệch.
Cô đi vòng qua Tỉnh Tuệ rồi chạy mất.
Tỉnh Tuệ nhìn bóng lưng Tô Thư Niệm liền nhếch mép cười
"Mới vậy mà đã sợ rồi? Vậy khi cô biết anh ta là người đã đâm chết người đàn ông trước kia của cô, liệu cô có chịu được không?"
Tô Thư Niệm chạy đến mệt không thở ra hơi, cô dựa lưng vào tiếng thở.
Điện thoại trong túi vang lên, cô run rẩy lấy điện thoại ra nhìn thấy Tiêu Cảnh Hoàn gọi tới liền nhanh chóng nghe máy
"Em xuống đến nơi rồi"
Cúp máy, cô hít thở một hơi thật sâu rồi thở ra.
Làm mấy lần như vậy mới cảm thấy tốt hơn liền nhanh chóng đi ra cổng viện.
"Sao lâu vậy em?" Tiêu Cảnh Hoàn giúp cô thắt dây an toàn vuốt tóc cô hỏi.
"Em gặp mấy bác sĩ, nói chuyện một lúc nên hơi lâu.
Hoàn, để anh đợi lâu rồi"
Cô tìm đại một lí do để nói, nhìn vẻ mặt quan tâm của anh dành cho mình lại nhớ đến câu nói ban nãy của Tỉnh Tuệ.
Anh có bí mật gì mà sợ cô biết?
Tại sao khi biết được cô lại hận anh?
"Hoàn, anh có chuyện gì dấu em không?"
Suy nghĩ một lúc cuối cùng không nhịn được liền hỏi Tiêu Cảnh Hoàn, cô nhìn kĩ không bỏ sót một chút nào sự biến đổi trên mặt anh.
"Không có, anh thì giấu em được điều gì chứ?" Tiêu Cảnh Hoàn rất nhanh trả lời, anh khó hiểu nhìn cô.
"Không có gì, lái xe đi anh".
Tô Thư Niệm lắc đầu, cô xoay mặt sang bên kia yên lặng nhìn cảnh vật bên ngoài.
Vừa rồi cô quan sát anh rất kĩ, dù chỉ là thoáng qua thôi nhưng cô vẫn thấy được, ánh mắt anh loé lên sự sợ hãi.
Tại sao? Điều gì khiến một người đàn ông như Tiêu Cảnh Hoàn sợ hãi chứ?
Tiêu Cảnh Hoàn khởi động xe, anh tỏ ra như không có chuyện gì nhưng nếu để ý sẽ thấy bàn tay cầm lái của anh đang âm thầm siết chặt lại.
Anh lo sợ cô đã phát giác ra điều gì, hai người ngồi trong xe đều im lặng, mỗi người đều chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...