Tô Thư Niệm cùng Ngải Lợi từ spa đi ra đã là tối muộn, Tiêu Cảnh Hoàn vừa gọi điện nói muốn đến đón cô.
"Ngải Lợi, hay là đi ăn cơm luôn với bọn mình.
Tiện thể giới thiệu anh ấy với cậu".
"Được thôi".
Ngải Lợi đồng ý, từ lâu cô đã muốn gặp người đàn ông Tiêu Cảnh Hoàn này.
Cô muốn xem xem, anh ta đối với Tiểu Niệm là thật tâm hay chỉ là mua vui.
Hai người đợi mười phút, Tiêu Cảnh Hoàn lái xe đến.
Anh xuống xe nhìn thấy cô đứng cạnh Tô Thư Niệm liền gật đầu chào hỏi, rồi ánh mắt nhìn sang Tô Thư Niệm cưng chiều nói
"Sao hôm nay lại muốn đi spa vậy? Mọi lần kêu em đi em còn nói không thích mà".
"Thì tự nhiên muốn đi thôi, với cả đi cùng cậu ấy nói chuyện cho đỡ buồn.
Hoàn, đây là Ngải Lợi, bạn thân em".
Tô Thư Niệm giới thiệu anh với Ngải Lợi, cô cũng chỉ có mỗi cậu ấy là người bạn tri kỉ mà thôi.
"Cô Ngải, rất vui được gặp cô.
Mong cô chiếu cố đến Tiểu Niệm nhà tôi nhiều hơn".
Tiêu Cảnh Hoàn ôm Tô Thư Niệm quay sang chào hỏi, anh không có một chút dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn nào như trong tưởng tượng của Ngải Lợi.
"Anh quá lời rồi.
Chúng tôi là bạn bè, dĩ nhiên là sẽ quan tâm nhau rồi".
Ngải Lợi cũng lịch sự đáp lại.
Vị Tiêu Cảnh Hoàn lừng danh này thật là khiêm tốn quá đi.
"Vậy chúng ta tìm chỗ nào ăn tối, được không?"
Tô Thư Niệm kéo tay anh hỏi, cô thật sự đói đến cồn cào ruột gan rồi.
Trong nhà hàng Hàn Quốc, Tô Thư Niệm và Ngải Lợi đang vui vẻ vùi đầu ăn thịt nướng.
Còn nhiệm vụ nướng thịt, đều là của Tiêu Cảnh Hoàn.
"Nghỉ một chút, anh ăn miếng thịt bò này xem.
Ngon không?"
Tô Thư Niệm đút cho anh miếng thịt bò vừa nướng xong, vẫn còn nóng hổi.
"Ừm.
Ăn nhiều một chút".
Tiêu Cảnh Hoàn nhai thịt gật đầu, anh lại gắp vào bát cô bao nhiêu là đồ.
Rồi nhìn sang Ngải Lợi ngồi đối diện lịch sự cười
"Cô Ngải cũng ăn nhiều một chút, đừng khách sáo".
Ngải Lợi cũng lịch sự gật đầu đáp lại anh.
Cô nhìn ra được, sự ân cần dịu dàng kia hoàn toàn không phải giả.
"Anh Tiêu, có cần tôi viết một bài báo khác để đánh lạc đi sự chú ý của mọi người không? Anh cũng biết đấy, mấy người trên mạng kia đều đang chửi mắng Tiểu Niệm với những lời lẽ rất khó nghe".
Tiêu Cảnh Hoàn đặt đũa xuống nhìn Ngải Lợi, anh không nghĩ tới người phụ nữ trước mặt lại mở lời trước
"Tất nhiên là phải viết một bài khác, nhưng tôi muốn cô Ngải chụp cho tôi và Tiểu Niệm một bức ảnh thật đẹp.
Ngày mai tôi muốn công khai với cả nước rằng Tiểu Niệm mới là người phụ nữ của tôi.
Và tin tức này sẽ là độc quyền của cô".
Ngải Lợi há miệng ngạc nhiên, anh ta là muốn công khai sao?
Tiêu Cảnh Hoàn tiếp tục "Cô chỉ việc viết bài, tôi sẽ phụ trách đẩy tin này lên đầu.
Và tôi đảm bảo cô sẽ không phải chịu thiệt thòi đâu".
"Anh đừng hiểu lầm, tôi không cần gì cả.
Tôi chỉ muốn dời sự chú ý của quần chúng đi thôi, tôi làm vậy tất cả đều là tình bạn giữa tôi và Tiểu Niệm.
Ngải Lợi vội xua tay, cô thật sự không cần lợi ích gì cả.
"Cô Ngải hiểu lầm tôi rồi, tôi không có ý gì khác.
Tôi chỉ là không muốn cô làm không công mà thôi, với cả đây cứ coi như quà gặp mặt của tôi dành cho cô.
Hi vọng cô đừng nghĩ gì khác".
Tiêu Cảnh Hoàn cười nhạt, anh nhìn sang Tô Thư Niệm bên cạnh.
Tô Thư Niệm đặt đũa xuống
"Hai người ăn đi, đừng nói nữa.
Tiểu Lợi, cậu đừng suy nghĩ lung tung"
Cô nhìn sang Tiêu Cảnh Hoàn vẫn điềm nhiên nướng thịt, khẽ kéo tay anh nói nhỏ
"Hoàn, anh thật sự muốn công khai sao? Hai bác...sẽ không nổi giận chứ?"
Tiêu Cảnh Hoàn nhìn cô rụt rè nắm tay áo anh trong lòn liền mềm nhũn, anh cưng chiều xoa đầu cô
"Không sao, có anh đây".
————
Ăn tối xong bạn trai của Ngải Lợi đến đón cô ấy về, Tô Thư Niệm cũng leo lên xe trở về với Tiêu Cảnh Hoàn.
"Người bạn đó của em, có vẻ là người tốt".
Tiêu Cảnh Hoàn vừa lái xe vừa nói.
"Đúng vậy, em chỉ còn giữ liên lạc với mỗi cậu ấy.
Ngải Lợi là người duy nhất thật lòng coi em là bạn bè"
Tô Thư Niệm ngả đầu vào ghế, bầu không khí ấm áp trong xe làm cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Về đến nhà, Tiêu Cảnh Hoàn nhìn cô đi vào sân liền đi tới ngồi xuống trước mặt cô
"Leo lên, anh cõng em lên phòng".
Tô Thư Niệm thích thú nhảy phắt lên lưng anh, cô nằm dài trên lưng Tiêu Cảnh Hoàn đi qua vườn hoa.
Mùi thơm của hoa cỏ bay trong không khí tạo nên một không gian vô cùng lãng mạn.
"Chúng ta sẽ mãi như thế này chứ?"
Tô Thư Niệm nghiêng đầu hỏi anh, trong mắt cô đong đầy hạnh phúc.
"Đương nhiên, anh sẽ lấy em".
Tiêu Cảnh Hoàn nghiêm túc đáp lại cô.
Tô Thư Niệm nghe vậy hai má đỏ ửng, cô chôn mặt vào hõm vai anh lẩm bẩm.
Nhưng Tô Thư Niệm không hề biết rằng, những ngày tháng hạnh phúc này lại vô cùng ngắn ngủi.
Để rồi mấy năm sau nghĩ lại ngày này chỉ có thể đau lòng thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...