Đến tối muộn Tô Thư Niệm mới từ nghĩa trang trở về biệt thự, đôi chân cô sưng tấy đỏ ửng vì đứng trên giày cao gót quá lâu.
Vào đến phòng khách nhìn thấy Tiêu Cảnh Hoàn đang ôm một tập tài liệu lớn cẩn trọng đọc kĩ rồi hạ bút kí duyệt.
Không hiểu sao tim cô lại đập thình thịch khi thấy cảnh này, không biết có phải cảm kích vì chuyện anh đã làm hay không.
Tiêu Cảnh Hoàn ngẩng đầu thấy cô gái nhỏ đứng trước cửa phòng khách nhìn mình chằm chằm bèn dừng việc trên tay lại lên tiếng
"Sao còn đứng đó, thay giày rồi đi lên tắm rửa đi".
"Chân tôi đau, không đi được nữa".
Cô nhỏ giọng nói, không hiểu sao đi cả buổi không có cảm giác gì nhưng vừa có người nhắc đến việc thay giày cô mới cảm giác được đau đớn.
Đúng là kì lạ!
Tiêu Cảnh Hoàn buông tập tài liệu xuống đứng lên đi đến chỗ cô, không nhìn thì thôi vừa nhìn anh liền chau mày gương mặt anh tuấn sa sầm lại nhìn cô
"Em đi bộ về?"
"Ừm".
Giọng nói của cô lại nhỏ thêm một chút, lúc ra khỏi nhà cô cầm theo ví tiền nhưng đã mua đồ và trả tiền taxi hết rồi nên chỉ còn cách đi bộ về.
Lúc này Tô Thư Niệm như học sinh đi học muộn bị thầy giáo bắt gặp vậy cúi gằm mặt, cắn môi không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
"Đồ phụ nữ ngu ngốc, đáng đời".
Tiêu Cảnh Hoàn không chút thương tình mắng.
Tô Thư Niệm không ngờ tới Tiêu Cảnh Hoàn không chút thương xót mắng mình nhất thời ngẩn người.
Cô nhìn người đàn ông đi vào trong bếp không thèm để ý đến mình liền cảm thấy khó chịu hậm hực xỏ dép vào loẹt quẹt định đi lên gác.
Người đàn ông từ bếp trở ra trên tay nhiều thêm một chậu nước nhỏ, thấy cô dùng dằng bước đi liền gọi giật lại
"Đi đâu, lại đây".
Tô Thư Niệm bĩu môi, giọng điệu y như ra lệnh vậy.
"Còn đứng đó, ngồi xuống".
Thấy cô vẫn đứng yên trước mặt anh ngẩng lên nhướn mày ra lệnh.
Cô nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống, Tiêu Cảnh Hoàn để cái chậu nhỏ xuống dưới chân cô "Ngâm vào, sẽ dễ chịu hơn".
"Ừm".
Tô Thư Niệm đặt đôi chân nhỏ vào chậu, nước ấm nhanh chóng làm dịu đi đau đớn của cô, cô thoải mái nhắm mắt hưởng thụ.
"Tiêu Cảnh Hoàn, sao tự nhiên anh lại tốt với tôi như vậy?" Cô quả thật không quen được anh đối xử tốt như thế này, cảm giác như được sủng mà lo sợ vậy.
"Tôi đã nói rồi, nếu em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ yêu em, chiều em đến tận trời".
Tiêu Cảnh Hoàn lạnh nhạt nói, đến anh cũng không hiểu những việc mà mình làm nữa.
Anh đúng là mắc bệnh thần kinh mà!!!
Tô Thư Niệm im lặng không nói, cô không muốn phá hủy sự yên bình khó mà có được này.
-----------
Cuối tuần Tiêu Cảnh Hoàn hiếm khi nghỉ ngơi vậy mà lại đề nghị dẫn cô ra biển chơi, anh thuê một chiếc cano rồi ngồi lên Tô Thư Niệm mặc áo phao leo lên ôm lấy hông anh nhỏ giọng hỏi lại lần nữa
"Anh...có thật sự biết lái cano không vậy?"
Mặt Tiêu Cảnh Hoàn đen lại, một lúc sau anh nghiến răng tức giận nói
"Nếu em sợ thì lên bờ mà đứng"
Tô Thư Niệm thấy anh giận liền khôn hồn ngậm chặt miệng lại.
Cô đếm lại, từ lúc anh nói muốn lái cano đưa cô ra xa một chút chơi thì cô đã hỏi đi hỏi lại câu hỏi này đúng 12 lần rồi.
Cảm thấy mình có chút quá đáng, cô nhỏ giọng nói xin lỗi.
"Ôm chặt vào, nếu rơi thì em cứ ở dưới đáy biển mà ngắm san hô đi.
Tôi lười nhặt" Tiêu Cảnh Hoàn nói xong liền bắt đầu khởi động, chiếc cano lao vụt đi như một cơn gió.
Buổi chiều ở bãi biển rất nhiều người nhưng hai người họ lại chê phiền phức trực tiếp bỏ qua việc tắm mà lựa chọn lái cano đi vòng quanh.
Mới đầu Tiêu Cảnh Hoàn chỉ lái mấy vòng gần bờ nhưng sâu trong anh lại muốn lái ra xa chơi mới cảm thấy thú vị liền nhắc cô gái nhỏ phía sau ôm chặt anh lái chiếc cano ra xa hơn, đến khi Tô Thư Niệm nhìn sắc trời đã gần tối mà xung quanh họ không có một bóng người mới nhận ra hai người đã đi quá xa liền lên tiếng
"Trời sắp tối rồi, mau quay về thôi".
"Đang vui mà, về gì chứ".
Anh không đồng ý.
"Nhưng hình như chúng ta đã đi quá xa rồi, lỡ như..."
"Không phải sợ, có tôi ở đây". Anh lớn tiếng nói an ủi cô.
Bỗng nghe thấy phía sau có tiếng động cơ Tô Thư Niệm quay đầu lại thấy phía sau họ có 4,5 chiếc cano đang lao nhanh đến một người nhìn thấy hai người họ liền lớn tiếng nói với mấy chiếc cano phía sau
"Bọn chúng kia rồi, hôm nay nhất định phải lấy được mạng của nó".
"Tiêu...Tiêu Cảnh Hoàn..." Tô Thư Niệm lắp bắp gọi tên anh.
"Mẹ kiếp.
Ôm chặt vào, tôi tăng tốc đây".
Tiêu Cảnh Hoàn thấp giọng chửi tục, anh dặn cô ôm chặt rồi tăng tốc.
Chiếc cano phía sau thấy hai người tăng tốc cũng nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ bám chặt hai người không tha.
"Đoàng..."
Tiếng súng vang lên phía sau, Tiêu Cảnh Hoàn nhanh nhẹn bẻ tay lái sang bên trái, viên đạn đi lệch hướng bị rơi xuống mặt biển.
"Trong túi quần tôi có súng, em mau lấy ra".
Anh thấp giọng nói với Tô Thư Niệm, may mà anh có thói quen lúc nào cũng đem theo súng bên người nếu không hôm nay hai người họ thật sự phải bỏ mạng ở đây rồi.
Mặt Tô Thư Niệm trắng bệch, cô run rẩy lấy trong túi quần anh ra một khẩu súng lục rồi đưa cho anh nhưng vẫn lo lắng
"Chúng có rất nhiều người".
"Ngoan, không phải sợ.
Lát nữa tôi đứng dậy em phải mau chóng nằm xuống, nhớ chưa?" Trong lúc nguy hiểm này anh vẫn không quên bảo toàn cho cô trước.
"Nhớ".
Lúc này việc tốt nhất là nghe lời, không làm anh thêm vướng bận.
Tiêu Cảnh Hoàn gật đầu với cô, anh cầm lấy súng lên đạn sắc mặt càng thêm thâm trầm lạnh lùng trong lúc bọn chúng lao tới anh bất ngờ quay mạnh tay lại chiếc cano xoay ngược lại lấy tốc độ nhanh nhất lao về phía chúng
"Đoàng...đoàng..."
Tiếng súng liên tiếp vang lên cùng với tiếng súng là từng người từng người trúng đạn rơi xuống biển.
Chiếc cano theo sát họ nhất đã bị anh bắn trúng người ngồi trên cano cũng rơi xuống biển,anh lái xa tới chiếc cano đó nhặt khẩu súng của chúng vừa rơi xuống đưa cho cô dặn
"Cầm lấy, lúc nguy hiểm nhất định phải nổ súng để bảo vệ mình.
Không được sợ, ngoan".
Giọng nói của anh khàn khàn, ánh mắt nhìn chiếc cano đang lao tới chuyển lạnh.
Tô Thư Niệm áp chế sự sợ hãi xuống cầm lấy khẩu súng trong tay siết mạnh.
Chiếc cano sang trái rồi lại sang phải để tránh đạn nháy mắt Tiêu Cảnh Hoàn đã bắn chết được gần chục người, trước mắt chỉ còn lại một chiếc cano cuối cùng.
Tiêu Cảnh Hoàn vốn nghĩ viên đạn này sẽ lao đến anh và anh cũng đã sẵn sàng để chiến đấu nhưng người bắn vốn nhằm vào anh nhưng lại chuyển hướng nghiêng sang phải nổ súng chĩa về Tô Thư Niệm.
Anh không ngờ đến việc này nên không kịp chuyển tay lái tránh viên đạn, nháy mắt viên đạn bay tới càng gần Tiêu Cảnh Hoàn bỗng nghiêng người đỡ đạn cho cô
"Hự..."
Viên đạn bắn thẳng vào lưng anh, màu đỏ thẫm của máu nhanh chóng thấm ướt áo sơ mi của anh.
Tô Thư Niệm vội ôm lấy cơ thể anh, cảm nhận máu của anh đã nhuốm đỏ tay cô mới kêu lên
"Tiêu Cảnh Hoàn..."
-----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...