Âm thanh của Tả Hồng trầm thấp, lại mang theo khuynh hướng cảm xúc mềm mại như tơ, giống như một âm điệu của tiếng đàn viôlông, trầm bổng du dương, nói đến câu chuyện cũ này, thật ra thì Quyên Tử một chút cũng không muốn đứng lên, tựa vào trong lòng người đàn ông này, suy nghĩ của cô lại trôi dạt đến nơi khác.
Về sau tương lai đứa bé của bọn họ ra đời, anh cũng sẽ như vậy, ở trên giường của đứa bé kể những câu chuyện cũ, kể về chuyện khi cha mẹ còn bé. Quyên Tử phát hiện, thật ra thì Tả Hồng là một người đàn ông rất ấm áp, loại tình cảm ấm áp này khiến cho cô cảm nhận được từ nó sâu trong đáy lòng, tựa vào trong ngực anh đột nhiên khiến cô cảm thấy những ngày tháng yên bình như vậy vô cùng tốt.
Tả Hồng nói đến một nửa, lại phát hiện cô gái trong ngực đã lăn ra ngủ rồi, cúi đầu nhìn xuống không khỏi bật cười, Quyên Tử nghẹo đầu, đặt trong khuỷu tay anh, đã ngủ thật say, khóe miệng mang theo một nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng mà chậm rãi, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp, Tả Hồng thật hy vọng vào giờ phút này thời gian có thể dừng lại, để giờ khắc này kéo dài mãi mãi, trong ngực anh có Quyên Tử, mà trong bụng Quyên Tử có đứa bé của bọn họ, ba người bọn họ chính là một nhà hoàn chỉnh.
Tả hồng nhẹ nhàng ôm cô, rất cẩn thận, chỉ sợ đánh thức cô, vừa ôm Quyên Tử đặt lên trên giường thì điện thoại trên đầu giường kêu lên, Tả Hồng cầm điện thoại trong tay nhìn một chút, xoay tay lại khoác chăn lên trên người Quyên Tử, ra ngoài phòng ngủ mới nhận:
“Tôi là Tả Hồng”
Mạc Vân Phong ở đầu bên kia trầm mặc một hồi lâu:
“Tại sao lại là cậu? Nói Vân Đan nghe điện thoại”
“Cô ấy đang ngủ, có chuyện gì thì nói với tôi”
Mạc Vân Phong phì cười:
“Tả Hồng cậu rất buồn cười cậu có biết không? Sao cậu lại ở đó với Vân Đan? Tôi cảnh cáo cậu…. cậu cùng Vân Đan là chuyện không thể, nhanh chóng tách ra đối với cậu và Vân Đan đều là chuyện tốt nhất”
Tả Hồng đi đến bên cạnh cửa sổ, đốt một điếu thuốc ngậm lên miệng:
“Vân Đan là ai? Tôi không biết, người tôi muốn chỉ là Quyên Tử, tôi yêu cô ấy, lúc yêu cô ấy, cô ấy chính là Quyên Tử của tôi, về phần Vân Đan, không có quan hệ gì với tôi”
“Cậu có ý gì?”
Mạc Vân Phong cảm thấy quả thật không thể nói lý lẽ với Tả Hồng.
“Ý của tôi rất đơn giản, chính là có trời cũng không can thiệp được chuyện của tôi và Quyên Tử, người nhà họ Mạc các anh có đồng ý hay không thì cô ấy đều là của tôi”
Nói xong, không đợi Mạc Vân Phong đáp lại, trực tiếp ngắt máy.
Mạc Vân Phong ngạc nhiên nhìn điện thoại di động, Vân Kha ngồi đối diện hé ra một nụ cười:
“Là Tả Hồng?”
Mạc Vân Phong gật đầu:
“Thằng nhóc này thật sự tính toán muốn dính vào Mạc gia chúng ta, ban đầu còn nói cái gì ước gì không có quan hệ gì cùng Mạc gia, bây giờ khi không lại đi tìm Vân Đan rồi, thật không có chút khí chất nào”
Vân Kha cười hì hì:
“Thật ra thì trong lòng đại ca cũng mong là như vậy đúng không dù ngoài miệng nói khó nghe như vậy. Mấy ngày nay em cũng đang suy nghĩ chuyện lúc còn bé, mặc dù Tả Hồng và Vân Đan chỉ gặp qua mấy lần, nhưng lần đó không phải là Tả Hồng dụ dỗ Vân Đan, Vân Đan từ lúc còn nhỏ như vậy đã đem Tả Hồng khốn khổ như vậy, có lẽ hai người bọn họ vừa mới bắt đầu chính là nhất định, đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng vẫn là cùng nhau, không tách ra”
Mạc Vân Phong thở dài:
“Nhưng cha cố chấp như vậy”
Vân Kha đột nhiên cười khẽ lắc đầu:
“Dù cha cố chấp, nhưng Vân Kha còn cố chấp hơn so với cha, chỉ cần Vân Kha quyết định đi theo Tả Hồng, cha có phản đối cũng không có ích gì”
Mạc Vân Phong cũng khó có khi nở nụ cười, có lúc thật đúng là một người khắc một người.
Quyên Tử đổi ngày đi làm, nghỉ ngơi một ngày một đêm, thần sắc Quyên Tử nhìn qua lấp lánh hơn nhiều, mới vừa bước vào tòa sản lại có cảm giác rất không thích hợp, vào phòng làm việc của mình, vừa ngồi xuống thì một cô vé liền đi vào cười mập mờ:
“Chị Quyên Tử, chúc mừng”
Quyên Tử không hiểu nhìn cô, cô bé đưa tờ báo trong tay cho cô:
“Chị Quyên Tử, chúng em thật không biết chị lại có gia cảnh lớn như vậy, chị thật là người khiêm tốn………. "
Sau khi cô bé kia đi ra ngoài, Quyên Tử cầm tờ báo lên, vừa nhìn không khỏi nhíu chặt mày, ngày hôm trước chụp ảnh cô và Triệu Hành chỉ là một bức ảnh mơ hồ chỉ nhìn thấy một bên mặt, hôm nay lại là chân dung rõ ràng của cô in ở phía trên, còn có ảnh Tả Hồng, Triệu Hành, thậm chí cả Mạc Quan Vinh….
Tựa đề thì viết vô cùng lớn :
«Vạch trần khăn che mặt của cô bé lọ lem, bối cảnh gia thế hiển hách và tình sử đặc biệt "
Tờ báo này giới thiệu thân phận của Quyên Tử, có lẽ là viết trong lúc vội vàng, khiến cho sự việc cũng không rõ ràng lắm, chỉ nói cô chính là thiên kim tiểu thư mà nhà họ Mạc đã tìm thấy, còn có chuyện tình cảm của cô cùng Tả Hồng và Triệu Hành, lại viể giống như một câu chuyện cẩu huyết, hai nam một nữ cộng thêm địa vị bối cảnh của ba người, thủ đoạn cũng dùng đủ, Quyên Tử tự mình xem cũng cảm thấy cực kỳ đặc sắc.
Quyên Tử lần đầu tiên phát hiện, thái độ của bản thân đối với giới truyền thông, nếu càng náo loạn thì càng lớn chuyện, nếu như ba người bọn họ chỉ là người thường có lẽ sẽ không ai chú ý, nhưng ba bọn họ đều không phải, giới truyền thông tóm được chuyện này chính là cơ hội kiếm tiền, Quyên Tử hận không thể làm ầm ĩ một trận, đành phải tạm thời nghỉ phép, đi theo Tả Hồng trở về thành phố B………
Cuối cùng cũng phải để nhà họ Mạc giải quyết chuyện này, Mạc Quan Vinh ra mặt, một cuộc điện thoại liền dập tắt tất cả mọi chuyện trên báo chí, sau mấy ngày ổn định thì moi chuyện mới tính là tạm lắng lại, nhưng Quyên Tử và quan hệ với nhà họ Mạc thì thật sự rõ ràng trước bàn dân thiên hạ.
Mạc gia quyế định đặt tiệc ở khách sạn cao cấp năm sao ở Thành Đông, chính thức để Quyên Tử nhận tổ tông, thật ra thì đối với Quyên Tử chuyện này chỉ là hình thức, khá là mâu thuẫn với Mạc Quan Vinh, ông vô cùng cố chấp, nói muốn để tất cả anh em bạn bè đều biết cô là Vân Đan của Mạc gia.
Có lúc Quyên Tử cảm thấy từ sâu trong huyết thống của Mạc Quan Vinh đều là quan niệm chấp nhất quá mức, hơn nữa lại còn mang tính chất biệt lập, ngoại trừ đối với người nhà họ Mạc, cho dù là con dâu cũng hờ hững không bình thường, Mạc gia đến nay cũng không có một đứa trẻ con nào, nhưng suy nghĩ một chút thì vấn đề này cũng coi như trong dự định, dù sao quan hệ vợ chồng của ba người anh họ này lạnh nhạt như vậy thì có đứa bé mới gọi là kỳ quái.
Cho nên vào một ngày mùa đông ở tuổi hai mươi bảy này, cô không giải thích được tại sao lại biến thành Mạc Vân Đan. Thời điểm cánh tay cô vòng ở khuỷu tay Mạc Vân Giới đi vào phòng tổ chức tiệc thì Quyên Tử vẫn cảm thấy như lạc vào một giấc mơ.
Khách khứa chật nhà, mỗi người đều mang theo khuôn mặt tươi cười, rõ ràng là muốn lấy lòng nịnh bợ, Quyên Tử vô cùng ghét như vậy, nhưng Mạc Quan Vinh vẫn kiên trì muốn tổ chức.
Hồ Quân ở dưới chọc mặt Tả Hồng một cái:
“cũng không khác lắm, Quyên Tử nhà cậu đúng thật là hoa thơm cỏ lạ, cậu vội càng gấp gáp cũng không sao”
Tả Hồng liếc anh một cái, ánh mắt êm ái chậm rãi rơi vào người vừa tiến vào, ăn mặc tỷ mỉ, trên người cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm, sắc mặt xinh đẹp cùng lễ phục trên người hợp nhau càng thăng thêm sức mạnh, làn váy thẳng tắp buông xuống, kiểu cách đơn giản, nổi bật dáng người cao gầy, phía trên khoác một chiếc choàng lông màu trắng, hở đầu vai, lộ ra chiếc cổ thiên nga đẹp đẽ, cẩn cổ đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai sáng trắng.
Tóc dài vấn nhẹ lên, bên trên cài một chiếc châm cài tóc trân châu, hai bên tóc mai rủ xuống một một cách tự nhiên, mặc dù trang điểm rất nhạt, nhưng vẫn mỹ lệ như cũ, đây mới là Quyên Tử của anh, lúc nào cũng là tiêu điểm, lúc nào cũng ngẩng cao đầu đứng ở nơi đó, cô gái xinh đẹp kiêu ngạo, đúng là người anh yêu tận xương tủy.
Bà Tả có chút sững sờ, đây chính là cô gái mà mình luôn luôn cho là hèn mọn hà tiện sao? Con bé cao quý xinh đẹp, giống y như con dâu thứ hai nhà họ Mạc hào hoa phong nhã cách đây hơn hai mươi năm, sao bà lại không nhìn ra, hai mẹ con họ lại giống nhau như thế này.
Cha Tiểu Hồng nói bà đúng là có mắt không nhìn thấy thái sơn, bà Tả không khỏi cẩn thận hồi tưởng, không thể không thừa nhận bà thật sự là võ đoán, bà vẫn luôn đứng ở góc độ của chính mình để suy nghĩ về cô gái này.
Năm đó bà đã dùng hết thủ đoạn tâm cơ, cuối cùng vẫn phải dựa vào đứa nhỏ ở trong bụng mới có thể trở thành bà Tả thực sự, ngồi lên được vị trí nữ chủ nhân của Tả gia phải mất bao gian nan ẩn nhẫn, cũng chỉ có mình bà là hiểu rõ, bà cũng chắc chắn, trong đầu cha Tiểu Hồng vẫn duy trì tư tưởng truyền thống kia, Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại**.
** câu này có nghĩa là: bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội lớn nhất
Mà trong lòng chồng bà đã nhiều năm như vậym nhưng thủy chung cũng không quên được vợ trước, điều này khiến cho bà cảm thất thất bại vô cùng, toàn bộ ý định gần như đều đặt trên người Tả Hồng, bà hi vọng con trai có thể thành công, bà hi vọng Tả Hồng so với bất cứ ai khác cũng phải mạnh mẽ, cho nên bà không cách nào nhịn được, thằng bé vì một Quyên Tử không hề có bối cảnh như vậy mà trở mặt với nhà họ Mạc.
Hơn nữa, từ lần đầu tiên nhìn thấy Quyên Tử, bà cũng không thích cô, tại sao không thích, bà Tả hiểu rõ tại sao, bởi vì Quyên Tử vừa nhìn thấy bà thì dường như pahs vỡ tất cả ngụy trang củ bà, hơn nữa cô cũng không hề miễn cưỡng che dấu, trực tiếp nói thẳng với bà:
“Tôi hiểu rõ tại sao bà phản đối, , tôi hiểu bà làm thế nào mà có được vị trí này”
Chi tới bây giờ, cho dù cô đã là cháu gái của nhà họ Mạc, nhưng bà Tả vẫn không thích cô, Quyên Tử giống như khiến cho một mặt của bà không cách nào che giấu, khiến cho những âm u hèn mọn trong lòng bà cất giấu bao lâu lộ ra ngoài ánh sáng, có một cô con dâu như vậy vào của, có thể nghĩ được địa vị của bà mẹ chồng này như thế nào, huống chi trước đây hai người còn có nhiều khúc mắc như vậy.
Nhưng bà Tả cũng hiểu, chuyện ngày hôm nay đã là chuyện bà không thể can thiệp được rồi, Quyên Tử là Mạc Vân Đan, với bối cảnh của Mạc gia, bà đã không có quyền cự tuyệt nũa rồi, hơn nữa con trai của bà cũng không có tiền đồ, sống chết quấn lấy cô gái này.
Đoạn thời gian vừa rồi của bà Tả rất tồi tệ, cái loại đấu chí trước đây gần như đã hoàn toàn biến mát, kết hôn cùng chồng hơn ba mươi năm nay, đến tận hôm nay, trong lòng ông vẫn nhớ thương vợ cũ và con gái, con trai thì chưa cưới vợ cũng đã quên chính mẹ đẻ, có có một cô con dâu tương lai như vậy……….
Bà Tả nhìn Quyên Tử, cô gái này cả đời cũng không để ý đến cái nhìn của bà, nhưng khi ánh mắt Quyên Tử nhìn lướt qua bà, bà Tả không khỏi có chút ngoài ý muốn, cũng không hề có chút dương dương tự đắc, hả hê hoặc là khi dễ châm chọc như trong tưởng tượng, vẫn bình thản như cũ, bình thản đến mức kiêu ngạo.
Ngày hôm nay Mạc Quan Vinh vô cùng vui mừng, ngồi ở chỗ đó, khuông mặt nghiêm túc nhưng luôn nở nụ cười vui vẻ, nhìn Mạc Vân Phong dẫn Vân Đan đi đến lần lượt từng bàn mời rượu, người tới căn bản đều là bạn bè thân quen của Mạc gia, mà những người bạn tri kỉ của nhà họ Mạc hầu hết đều là quan chức chính phủ có địa vị không tầm thường.
Sau một vòng kính rượu, Quyên Tử cũng không có để ý, lại có chút mệt mỏi, cũng may cuối cùng cũng đã đến chỗ Tả Hồng bên này, Quyên Tử vừa đi đến, Tả Hồng liền đứng lên, ở bên người cô, bàn tay lặng lẽ kéo cô qua một bên, để cho cô dựa nửa người vào người mình nghỉ ngơi một chút, lại cúi đầu tiền đến bên tai cô nhỏ giọng oán giận:
“tại sao lại đi giầy cao gót”
Quyên Tử liếc anh một cái, trong lòng cũng nói đâu phải cô vui lòng a! Còn không phải là bị ép buộc, cô cũng không thể đến đấy kêu là mình là một phụ nữ có thai.
Quyên tử chỉ dừng lại một chút, đã bị Mạc Vân Phong lôi đi, sắc mặt Tả Hồng có chút lạnh lùng.
Phong Cẩm Thành lại cười nói:
"Chúc mừng hồng tử, vợ đến tay hay không thì còn chưa biết, nhưng cửa lớn của ông anh cả này đã qua rồi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...