Trên thực tế, Thang Già Nam và Lục Diễn thật ra đã quen biết nhau từ học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất. Hai người mặc dù ở cùng một ký túc xá nhưng hiếm khi nói chuyện với nhau.
Lục Diễn là loại học sinh không có tiếng tăm gì chỉ nghiêm túc đọc sách, có thời gian liền ngâm mình trong thư viện, hơn nữa cũng không thích xã giao.
Ngày thường phòng ngủ thường xuyên tổ chức liên hoan uống rượu đều không tham dự vì vậy ngoại trừ trong lớp Thang Già Nam rất ít gặp mặt anh ở những nơi khác.
Trong kỳ nghỉ đông sau năm thứ nhất, cuộc hôn nhân 24 năm của ba mẹ cậu cũng chấm dứt vào ngày 3/12 âm lịch này, Thang Già Nam cùng mẹ đến thành phố A nhờ cậy nhà dì.
Dì cùng dượng là một cặp vợ chồng không có con nên đối xử với Thang Già Nam rất tốt, cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của mẹ cậu. Thang Già Nam đã cùng họ trải qua một năm rất tốt đẹp, dù vậy cũng không thể lấp đầy được khoảng trống trong tim của Thang Già Nam sau khi gia đình tan vỡ.
Vào ngày mồng chín Tết Nguyên Đán, Thang Già Nam một mình ra ngoài định đi dạo quanh khu dân cư, không ngờ giữa chừng trời bắt đầu mưa.
Thang Già Nam không có ô hay điện thoại di động, cậu chỉ mặc một bộ quần áo lại đang đi dép lông nên đành phải trú mưa trong cửa hàng lạnh đến mức cảm thấy cả người đều đông cứng thành một cục.
Lúc này, một người đàn ông đi đến cạnh cửa hàng, mặc áo khoác lông vũ màu đen, quần áo mở rộng, bên trong chỉ có một kiện áo đơn giản, trên tay cầm một ít rau và thịt, suy nghĩ đầu tiên của Thang Già Nam khi nhìn thấy là muốn hỏi, cậu ấy không lạnh sao?
"Chú, bán cho một tờ báo hôm nay." Người nọ từ trong túi lấy ra năm đồng tiền giấy đưa cho ông chủ.
Ông chủ cầm tờ báo đưa cho, hỏi: "Tiểu Lục, ba cháu có khỏe không?
"Tốt hơn so năm ngoái nhiều."
"Vậy là tốt rồi, có chuyện gì nói với chú, một mình chiếu cố ba cháu cũng không dễ dàng."
Thang Già Nam hình như nghe thấy anh ta "Ừm" một tiếng liền cầm ô xoay người, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau. Nhìn rõ hình dáng của đối phương, Thang Già Nam run rẩy lộ ra tia kinh ngạc, "Lục Diễn?"
Lục Diễn cũng sững sờ, nhìn Thang Già Nam hai ba giây không nói một chữ, tựa hồ không nhớ tới thiếu niên gọi tên mình này rốt cuộc là ai.
Thang Già Nam không ngờ lại gặp người quen ở đây, vẫn là bạn cùng lớp, cậu như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vã nói:
"Là Thang Già Nam, hai chúng ta ở chung phòng ký túc xá, tôi ngủ ở giường đối diện anh, nhớ không?"
Do số lượng tuyển sinh vào trường Thang Già Nam được mở rộng, các nam sinh năm nhất đều ở chung một ký túc xá tám người, Lục Diễn không thường ở phòng nên không nhớ được Thang Già Nam là ai cũng là điều dễ hiểu.
Mặt Thang Già Nam cũng dày, tự giới thiệu xong liền chen chúc trong ô của Lục Diễn, cũng mặc kệ Lục Diễn có muốn hay không, "Cho tôi ké chút, tôi đứng ở đây mười phút rồi, trời mưa lạnh quá."
Nhìn Thang Già Nam mạnh mẽ chen chúc, suy nghĩ đầu tiên của Lục Diễn là cự tuyệt, nhưng nhìn thấy chóp mũi đỏ bừng vì rét lạnh của cậu, lời nói đến bên miệng lại bị nuốt xuống.
Thang Già Nam: "Lục Diễn, anh ở đâu? Lát nữa có thể cho tôi mượn ô không? Chờ về nhà sẽ trả lại cho anh."
Lục Diễn: "...Được."
( Edit tại Paradise of Danmei)
"Cảm ơn anh ha... À mà này, anh viết xong báo cáo thực tập chưa? Giảng viên nói khai giảng liền phải nộp, tôi một chữ còn chưa viết được...."
Từ khi thi đại học xong, Thang Già Nam đã dùng hết sự chăm chỉ của mình. Sau khi vào đại học, cậu hoàn toàn buông thả và trì hoãn tất cả bài tập về nhà cho đến cuối kì nghỉ.
Thang Già Nam nói xong liền chuyển chủ đề tới việc thi cử, nói mình bởi vì học kỳ trước trượt bài thi là do ngủ quên nên vào học phải bù lại, bây giờ đến sách còn chưa mở ra, cảm thấy cực kỳ lo ngại. Lục Diễn yên lặng nghe cậu nói, trong lòng chỉ có một ý nghĩ – – ồn ào.
Lục Diễn đến bây giờ còn chưa thấy ai nói nhiều đến như vậy.
Cũng may nhà Lục Diễn ở ngay tiểu khu phía trước, tới nơi liền đưa dù cho Thang Già Nam. Nơi này là một cửa hàng cho thuê, có một số cửa hàng còn nền xi măng, không có trang trí gì.
Lục Diễn đưa dù cho Thang Già Nam xong liền đi đến một cửa hàng gần nhất, Thang Già Nam liếc mắt một cái, ở bên trong là một người đàn ông trung niên – chỉ có một chân, ngồi trên băng ghế.
Thang Già Nam có chút kinh ngạc, đột nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao Lục Diễn lại nỗ lực đến như vậy, tức khắc có chút hổ thẹn. Cậu đang nghĩ có nên vào chào chú ấy một tiếng hay không, lại cảm thấy sau khi Lục Diễn đưa ô cho mình liền tỏ vẻ không muốn mời cậu vào, chần chừ một chút mới bung ô rời đi.
Ngày hôm sau, Thang Già Nam chọn hai túi quà tết, sau đó mang chiếc ô mượn của Lục Diễn cho mình mượn đến tận nhà anh. Cửa nhà Lục Diễn đang đóng, Thang Già Nam gõ cửa một cái, một lúc sau có người tới mở cửa nhưng người mở cửa không phải là Lục Diễn, là người đàn ông trung niên cậu đã thấy hôm qua, hẳn là ba của Lục Diễn.
"Anh bạn trẻ, cậu tìm ai?" Lục Chấn Khang quan sát một lượt từ trên xuống dưới Thang Già Nam xong liền hỏi.
"Chào chú ạ!" Thang Già Nam cúi người, "Cháu là bạn học của Lục Diễn, ngày hôm qua lúc trời mưa cậu ấy đã cho cháu mượn ô nên giờ mới đến trả lại... À còn nữa, đây là chút quà cảm ơn, hy vọng chú có thể nhận..."
Vừa nói Thang Già Nam đem túi quà đưa đến trước mặt Lục Chấn Khang.
Nghe đến là bạn học của Lục Diễn, Lục Chấn Kha thoáng kinh ngạc, sau liền mở cửa ra: "Là bạn học của Lục Diễn à? Bên ngoài lạnh, vào đi cháu."
"Cảm ơn chú! " Thang Già Nam mang theo hai túi quà cùng đi vào cửa.
Nhà Lục Diễn dưới chân là sàn xi măng, không có đồ vật trang trí gì, trên tường treo một cuốn lịch cũ kỹ đã ố vàng, phía dưới bên phải có một cái bàn phủ trên đó trải một tấm khăn trải bàn đã phai màu, dưới bàn có một cái bếp lò.
Thang Già Nam ngửi được một mùi hương, có mùi như than đá, cả phòng không có trang trí gì nhưng nhìn chung cũng không có quạnh quẽ chút nào.
"Ba, là ai đến?" Thanh âm của Lục Diễn từ trong phòng bếp truyền đến.
"Có một cậu thanh niên đến, nói là bạn học của con còn mang đến một số thứ." Lục Chấn Kha chống gậy đi vào bếp. "Đi lên với bạn học đi, còn lại để ba."
Lục Diễn cởi tạp dề rồi đi ra, liếc mắt liền thấy Thang Già Nam đang đứng bên ngoài.
Nói thật, khi đó ấn tượng của Lục Diễn đối với Thang Già Nam không có gì tốt, nói rất nhiều, hơn nữa còn không biết nhìn sắc mặt người khác, là loại người mà Lục Diễn không thích, cho nên đối với sự gần gũi của Thang Già Nam vẫn luôn lạnh lùng, xa cách.
Cho nên đến một đoạn thời gian sau, Thang Già Nam đều cho rằng tính cách Lục Diễn là như thế.
Vì thế hoàn toàn bỏ qua sự thờ ơ và xa lánh mà Lục Diễn lúc nào cũng biểu đạt, càng dùng phương thức mạnh mẽ hơn để đáp trả, chỗ nào cũng muốn dẫn theo Lục Diễn, dẫn đến khi đối mặt với Thang Già Nam cả ngày cười hì hì, Lục Diễn sẽ có cảm giác thật bất lực.
( Edit tại Paradise of Danmei)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...