Tình Yêu Đơn Giản


Sau đêm giáng sinh chính là giáng sinh, sau giáng sinh là tết dương lịch, sau tết dương lịch là tết âm lịch.

Không khí vui vẻ của ngày lễ hòa tan sự lãnh lẽo của mùa đông.

Ngày mồng một tháng giêng của Chu Dịch còn chưa kết thúc, vẫn đang tiến hành ing.
Trong khách sạn tráng lệ, nhìn chú rể đang tươi cười, Chu Dịch cảm thấy như không hề quen biết, thật sự không thể liên tưởng đến người đó trong kí ức.

Chàng trai có mùi hạt dưa đó làm sao có thể là người đàn ông quần áo là lượt, vui vẻ cười híp mắt lại này chứ? Rõ ràng vẫn cao 1m8, rõ ràng vẫn còn như vậy, nhưng đâu phải người đứng trên sân bóng rổ cô hay thấy nữa.
Đưa tiền mừng lên, Chu Dịch và Trữ Hải Dương chào hỏi, sau đó cô xoay người, bước ra khỏi khách sạn.

Cô cần tìm một chỗ để làm sáu năm yêu thầm của cô tỉnh táo lại.
Ngồi trên chiếc ghế đá trong công viên, Chu Dịch nhìn con đường tràn ngập màu đỏ của lễ tết, người đến người đi.

Ven đường có hai mẹ con đi qua, cô con gái nũng nịu nói với mẹ, con muốn ăn chocolate.

Bà mẹ dịu dàng nhìn con, nói ăn nhiều chocolate sẽ bị đau răng, con đã ăn hai miếng rồi, không được ăn nữa.

Bên cạnh bọn họ, có một cặp đang cãi nhau, ầm ĩ đi qua.

Chu Dịch nhẹ nhàng thở ra.


Quất Tử nói đúng, cô chỉ thích thời gian yêu thầm đó thôi, không phải người ấy.

Khó trách khi đó bố mẹ không can thiệp, hẳn họ biết tình cảm của con gái sẽ không bệnh mà chết.
Trên bầu trời mờ sương bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ, hỗn hỗn loạn loạn.
Trên giao lộ cách đó không xa, Lâm Chính Đông đang đợi đèn đỏ, không ngờ lại nhìn thấy Chu Dịch ngồi không nhúc nhích.

Anh bỗng cảm thấy tức giận, tuyết lớn như vậy, cô nhóc đó không sợ ốm sao, thế là lập tức đỗ xe vào lề đường.
Nghe thấy tiếng còi, Chu Dịch bất giác nhìn qua.

Người đàn ông mở cửa, mặc áo khoác đen, dưới ánh đèn mờ nhạt, trông anh như chàng hoàng tử trong giấc mộng.

Anh đi đến bên cô, mơ mộng đền vậy, mơ mộng đến mức không chân thật.
“Đang nghĩ gì thế? Lên xe!” Một giọng nói xé ngang giấc mộng, tỏ rõ chủ nhận của nó mạnh mẽ nhường nào.
“Ặc… Tổng giám đốc Lâm.” Chu Dịch lấy lại tinh thần, xoa xoa hai bàn tay đang lạnh cóng, đứng dậy.
“Lên xe trước.” Giọng nói người đàn ông cứng đờ.
“À.” Cô định từ chối, nhưng cuối cùng đành nuốt lời từ chối đó về dưới ánh mắt của người kia.
Ngồi trong xe ấm áp, Chu Dịch thoải mái, thầm nói trong lòng: có tiền tốt thật đó.
“Sao lại ở đây, tết dương lịch không có hoạt động gì sao?” Lâm Chính Đông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Dịch từ từ bình thường trở lại, hỏi.
“Đi đến lễ đính hôn của bạn học.” Lúc ở gần ông lớn, cô vẫn căng thẳng lắm.
“Ban nãy còn ngồi đó chờ gì thế?!”
“A? Ặc ~ ha ha, nghĩ thông một chuyện thôi.” Chu Dịch tự giác, hỏi gì trả lời nấy.
“Người em thích?” Ông lớn hỏi.
“A?”
“Người đính hôn đó!”
“A? Á, sao anh biết? Ha ha, đã từng như vậy.” Cô nhẹ nhàng trả lời.

Sau khi nghĩ thông, cô cảm thấy rất nhẹ nhàng rất nhẹ nhàng.
Sau đó Lâm Chính Đông không trả lời.

Anh lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm rồi, liếc mắt cũng có thể hiểu vẻ mặt của cô gái này.
“Chúc mừng em thất tình, anh mời em ăn cơm.” Lâm Chính Đông khởi động xe, miệng hơi cong lên, thể hiện tâm trạng vui vẻ hiện tại, “Muốn ăn gì?”
“Kem sundae [1]!” Chu Dịch cũng không hỏi nhiều, dù sao đó cũng là sự thật.
“Cái gì?”
“Kem sundae, chính là kem cốc đó, tiệm KFC có bán.


Anh không biết?” Chu Dịch thích món này nhất.

Lúc còn nhỏ, ông nội thường nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đi đến một quầy bán quà vặt gần đó để mua kem.

Kem lạnh lạnh, cô vẫn thích nó từ hồi đó đến giờ.
“Trong trời tuyết? Ăn kem cốc?” Mặt Lâm Chính Đông tối sầm lại.
“Em thất tình rồi.” Chu Dịch thản nhiên nói.

Vốn cô còn định đi một mình, giờ có người mời, tuy người trước mặt không phải Quất Tử mà là một ông lớn, nhưng cô vẫn chấp nhận.
Dưới sự chỉ dẫn của Chu Dịch, cuối cùng bọn họ đi vào một tiệm KFC.

Nhìn nét mặt Lâm Chính Đông, Chu Dịch vội vội vàng vàng tìm chỗ cho anh ngồi, rồi hỏi anh ăn gì để cô đi gọi.
Lâm Chính Đông nhìn quanh, nhíu mày, nói: “Giống em.”
Đợi đến lúc Chu Dịch ăn xong hơn nửa cốc kem sundae, không ngừng ho khan, sắc mặt Lâm Chính Đông trở nên rất tệ, rất tức giận.

Giận cô ăn những thứ lạnh như vậy trong trời tuyết, càng giận bản thân dung túng cô.
Dung túng à, không ngờ một người lạnh lùng như anh cũng có thứ cảm xúc lạ lẫm này.

Cúi đầu nhìn Chu Dịch vẫn liên tục ho khan, mắt nhìn cốc kem sundae chằm chằm, cuối cùng anh không nhịn được nữa, kéo tay cô lôi đi, mở cửa xe, lên xe.

Hành động liên tục.
“Đi đâu thế? Em còn chưa ăn xong mà.” Chu Dịch kháng nghị, đương nhiên là kháng nghị không có tác dụng.
“Đi làm ấm dạ dày của em.”
“À, khụ khụ ~ khụ khụ, không sao đâu.” Đây là tổng giám đốc Lâm mà mọi người quen sao? Không phải nghe nói là thanh cao kín đáo, kiêu ngạo, lạnh lùng, cách xa người khác trăm ngàn mét, một khối băng tỏa khí lạnh nghìn năm hay sao? Chẳng lẽ không phải cùng một tổng giám đốc Lâm?
Người ngồi ở ghế điều khiển không nghe được lời Chu Dịch nói.


Anh khởi động xe, phóng như bay.
Cho đến khi nhận được túi thuốc, Chu Dịch vẫn chóng hết cả mặt.

Không phải chỉ là ăn kem, ho khan mấy tiếng sao, cần phải đi khám bác sĩ à? Quan trọng nhất là một túi thuốc to đùng như vậy, cô cũng không phải ấm sắc thuốc.
“Số di động của em.” Lâm Chính Đông nhìn người đang có vẻ mặt không cam tâm là Chu Dịch, nói, rõ ràng là câu trần thuật.
“132XXXXXXXX.”
“Đây là số anh, lưu kĩ vào.”
Chu Dịch lấy điện thoại ra, nhìn dãy số trên màn hình, vừa lưu vừa hỏi: “Sao không phải 888? Không phải người có tiền đều dùng loại số đó sao?”
Lâm Chính Đông bật cười thành tiếng, cô nhóc này thật đúng là.

“Đây là số riêng của anh.

Về nhà nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng ăn đồ lạnh.” Anh nhìn người nào đó ngoan ngoãn gật đầu, mới nở nụ cười thỏa mãn.
Chu Dịch trông thấy cửa khu nhà mình, vội kêu Lâm Chính Đông đỗ xe.
“Cám ơn kem sundae và thuốc của tổng giám đốc Lâm, hôm sau em sẽ trả lại tiền thuốc men cho anh.” Chu Dịch trịnh trọng nói cám ơn, mở cửa xe bước xuống, vẫy tay nói tạm biệt.
Trong xe, Lâm Chính Đông bất đắc dĩ lắc đầu.
– Chú thích:
[1] Kem sundae: kem mứt (có trộn hoa quả nghiền).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui