Tình yêu dịu dàng

Quỳnh quay ngoát người bỏ chạy ra ngoài đường. Cô gọi taxi về nhà. Trong lòng cô là những ý nghĩ bão táp cuồng loạn, nên không có thời gian để nghĩ cách trả lời với mẹ về chuyện "mua sắm" vừa rồi.
Cô vào nhà một lúc thì Quốc về. Anh vào bằng cổng lớn, dựng bừa xe trong sân rồi băng băng đi xuống dãy nhà sau. Đứng ở cửa, anh nhìn mẹ con Quỳnh một cách uy quyền và thù ghét. Và trong khi bà Phượng còn ngơ ngác chưa kịp hiểu gì thì anh đã gằn giọng:
- Tôi muốn ngay từ bây giờ, dì và cô này đi ra khỏi nhà tôi, lập tức đi ngay trong đêm nay. Sáng ra nếu còn thấy cô, tôi sẽ không nương tay đâu.
Quỳnh điếng người, chao đảo như từ trên cao rơi xuống hố. Như bị đẩy vào cơn lốc xoáy mù mịt hỗn loạn, cô đứng sững nhìn Quốc, không tin người nói câu đó là chính anh. Cả bà Phượng cũng bị bất ngờ chới với. Bà không hiểu nổi sự thay đổi đảo lộn kỳ quặc như thế. Giọng bà lo sợ lẫn kinh ngạc:
- Sao thế cậu Quốc? Có chuyện gì xảy ra không? Mẹ con tôi đã làm gì sai thế?
- Dì không cần biết, hãy lo thu dọn đồ đi.
- Ông chủ, bà chủ bảo cậu đuổi tôi à? Tôi đã làm gì sai thì cậu cứ nói để tôi sửa. Hay là để tôi hỏi lại bà chủ được không cậu?
Quỳnh kéo tay mẹ lại, dáng điệu vững vàng cố giấu tâm trạng cay đắng hận đời. Cô nói chững chạc:
- Đừng hỏi gì hết mẹ ạ.
Cô bước tới đứng trước mặt Quốc:
- Chúng tôi sẽ dọn đi ngay, anh không cần phải sợ chúng tôi chống đối.
Quốc có vẻ bị hẫng. Nhưng anh lập tức trấn áp tới:
- Được vậy thì đi ngay đi, đừng nói nhiều.
Anh hầm hầm bỏ đi lên sân trước rồi dắt xe ra khỏi nhà.
Quỳnh ngồi khụy xuống giường, gương mặt như hóa thành sáp. Bà Phượng mặt tái xanh, đến ngồi bên cô, dáng điệu hoảng hốt.
- Chuyện gì xảy ra vậy Quỳnh? Tại sao mới lúc nãy cậu ta còn tử tế với mình, bây giờ lại đuổi thẳng thừng như vậy? Con làm gì phật lòng cậu ta không?
- Anh ta là công tử nhà giàu, tầm thường như con, không làm anh ta hài lòng nổi đâu. Họ là chủ, có quyền đuổi mình đi bất cứ lúc nào họ muốn, mẹ đừng tiếc ở đây nữa mẹ ạ.
- Nhưng từ đó tới giờ bà chủ có phiền trách mình chuyện gì đâu. Sao đột nhiên đuổi đi. Mẹ không sao hiểu nổi, gì thì cũng phải có lý do chứ. Để mẹ lên hỏi bà chủ.
Quỳnh cương quyết lắc đầu:
- Đừng hỏi mẹ. Cách hay nhất là đi ngay, đừng lên nhà trên nữa.
- Đâu phải con nít mà giải quyết mờ ám vậy. Cứ gặp bà chủ hỏi rồi mẹ đi mới yên tâm.
Quỳnh chợt trào nước mắt, giọng đứt quãng:
- Mẹ không có lòng tự trọng sao? Người ta đã... coi rẻ mình, sao mẹ cứ cố bám họ như thế? Nếu lúc trước mẹ đồng ý đi thì bây giờ mình đâu phải chịu nhục. Mẹ có hiểu cho con không?
Cơn xúc động bất ngờ của Quỳnh làm bà Phượng kinh ngạc, rối bời. Bà hỏi nhanh:
- Có chuyện gì vậy con? Con phải nói thật ẹ hiểu để mẹ còn biết đường giải quyết chứ.
Quỳnh nói bừa:
- Con và anh ta cãi nhau, tính anh ta kiêu căng lắm. Cứ tưởng mình là vua. Hôm nay không đuổi được thì ngày mai cũng có thể đuổi, liệu mẹ có thể ở mãi được không?
Bà Phượng khóc sụt sịt và bắt đầu nhận thức hết vấn đề.

- Nửa đêm nửa hôm thế này, biết ở đâu mà dọn. Mẹ có biết nhà trọ nào đâu, đồ đạc lê mê thế này đem vô khách sạn đâu có được.
Vấn đề thực tế đó kéo Quỳnh ra khỏi cơn xúc động. Lúc nãy đầu óc bừng bừng tự ái, cô không nghĩ đến chuyện thực tiễn. Và cô ngồi thừ người trong nỗi hoang mang tột độ.
Bà Phượng vẫn khóc sụt sịt, nói như than thở:
- Liệu có đứa bạn nào nhờ được không con? Nhờ nó đi tìm nhà giùm, chứ mẹ đâu có quen biết ai mà hỏi. Mang tiếng ở thành phố chứ suốt ngày có đi đâu xa đâu.
Quỳnh chợt đứng dậy, đến bàn lục lọi. Chiếc chìa khóa Dương đưa lúc trước, may mắn là vẫn còn trong ngăn kéo. Cô đứng bần thần suy nghĩ. Rồi thoắt chạy nhanh ra khỏi nhà.
Cô vào trạm điện thoại, bấm số máy gọi Dương rồi tựa vào vách đứng chờ.
Trong máy, giọng anh thật trầm. Trong một phút, Quỳnh thấy thần kinh mình chợt dịu đi khi nghe tiếng nói thầm tĩnh của anh ta. Cô nín thở nói nhỏ:
- Alô. Quỳnh đây.
- Quỳnh à? Gọi anh có chuyện gì không?
- Anh Dương! Có lần anh đã bảo giúp em, tìm chỗ ở, bây giờ em cần đến anh, chìa khóa anh đưa em còn giữ, em có thể đến đó cho qua tối nay không? Với mẹ em nữa, chỉ một tối nay thôi.
Giọng Dương thoắt, ngạc nhiên pha chút hài lòng:
- Anh đã nói rồi, đó là nhà của em, em có thế đến bất cứ lúc nào.
- Vâng, cám ơn anh lắm.
- Khoan cúp máy. Em có thể nói vắn tắt với anh không? Chuyện gì xảy ra vậy?
- Vâng có chuyện - Quỳnh ngập ngừng rồi lặng thinh.
Dương chờ không nghe cô nói, anh lên tiếng:
- Alô.
- Alô. Em còn nghe đây.
- Bao giờ em dọn?
- Em sẽ đi ngay bây giờ. Nói chuyện với anh xong em sẽ về thu dọn và đi ngay.
- Có cần anh giúp không?
- Thôi, anh ạ. Em làm phiền anh nhiều rồi. Em với mẹ lo được rồi.
- Thôi được, vậy thì em về ngay đi.
- Cám ơn anh.
Quỳnh gác máy rồi thẫn thờ đi ra. Mẹ cô đang chờ cô ở nhà. Tối nay quả thật là một cú xốc cho cả mẹ con cô. Quỳnh biết mẹ lo sợ và hoang mang ghê gớm. Nhưng dù sao, sự buông xuôi của bà cũng làm cô dễ giải quyết hơn.
Cả hai mẹ con còn đang thu xếp đồ thì chợt thấy Dương xuất hiện ở cửa. Bà Phượng tò mò nhìn anh, chưa kịp hỏi thì Quỳnh đã bỏ khung hình xuống giường, bước ra cửa:
- Sao anh đến đây giờ này?
- Anh đến phụ dọn với Quỳnh.

Dương quay qua chào Bà Phượng, Quỳnh vội giới thiệu:
- Anh ấy là bạn anh Quốc đó mẹ. Cũng là bạn con nữa.
Nghe bảo là bạn Quốc, bà Phượng có vẻ ngần ngừ. Bà đang dị ứng với cậu tiểu chủ. Bây giờ bạn cậu ta đến, bà thật sự e dè. Nhưng Dương đã nhanh chóng trấn an bà rằng cách ôm chiếc thùng ra xe rồi giúp hai người lần lượt chuyển đồ.
Thật ra, đồ đạc không nhiều lắm, đựng gọn trong cốp xe. Và cuộc rút lui diễn ra không nặng nề khốn đốn lắm. Nhưng tâm lý bà Phượng và Quỳnh thì trĩu nặng nỗi lo.
Dương nhiệt tình giúp hai người thu xếp chỗ ở mới. Khi xong xuôi thì đêm đã khuya. Bà Phượng mệt mỏi vào ngủ trước, còn Quỳnh thì ngồi bó gối trên salon. Cô áp mặt trên cánh tay. Dáng điệu như người thất chí. Không còn một chút nghị lực.
Dương ngồi đối diện với Quỳnh, lặng lẽ quan sát cô. Lần đầu tiên anh thấy Quỳnh như vậy. Anh suy nghĩ mãi vẫn không đoán ra nổi chuyện gì. Nhưng hỏi cô thì không tiện nên anh làm thinh ngồi chờ.
Quỳnh chợt ngước lên, vẻ mặt vẫn ủ rũ. Cô hỏi nhỏ:
- Khuya rồi, anh Dương không về sao?
- Còn Quỳnh, không định nghỉ ngơi sao? Vô nghỉ đi anh mới về.
- Vâng.
Không còn lý do gì ở lại, Dương đứng dậy:
- Anh về nghe.
Quỳnh tiễn anh xuống đến tận tầng dưới, khi anh sắp đi xuống, cô chợt giữ lại:
- Tối nay anh cực với em quá, cám ơn anh nhiều lắm.
- Em không nói gì còn hay hơn là nói chuyện khách sáo với anh. Thôi, em lên ngủ đi.
- Dạ.
Dương nhảy xuống những bậc thang. Những bước chân nhẹ nhàng vui vẻ. Anh huýt sáo nho nhỏ một bản nhạc. Đó là phong cách hiếm hoi anh có được từ lúc biết Quỳnh.
***
Hôm sau, Dương đến phòng bida. Anh chơi rất hăng suốt buổi sáng. Đến mười giờ không thấy Quốc đến. Anh nghĩ hôm nay anh ta đến sòng bạc thì một lát sau anh ta xuất hiện.
Vẻ mặt Quốc thật ngầu, quạu quọ và chìm đắm trong trạng thái u ám. Anh ta không chơi, mà cứ ngồi ở bàn nước, lầm lì hút thuốc.
Dương quăng cây cơ vào một góc, rồi đi về phía bàn:
- Không chơi sao? Vào thế chỗ của tao đi.
Quốc cười khẩy, rồi nói đầy ẩn ý:
- Mày thế chỗ tao và cũng biết nhỏ giọt trong cách cho à? Tao thế chỗ mày thì ít quá đấy.
Dương hiểu ngay, anh nhún vai:
- Ai vào chỗ ai, cứ xem là một cuộc chạy đua, đối đầu cũng được.

Quốc quăng phắt điếu thuốc, nhìn Dương bằng cặp mắt đổ lửa. Từ đêm qua đến giờ, anh phát điên lên khi Quỳnh thật sự bỏ đi. Anh chỉ muốn dồn cô vào chân tường để bắt cô khuất phục. Thế mà cô không hề nhún mình trước anh. Lẽ tự nhiên anh nghĩ Quỳnh đã ngã về phía tên bạn đểu giả này. Anh tức điên lên, nhưng không thể gây chiến, vì thực ra Dương đâu có trực tiếp khiêu khích.
Dương không hiểu tâm lý Quốc lúc này. Chính anh cũng đang muốn hỏi tội Quốc và anh hỏi thẳng:
- Tại sao Quỳnh bỏ đi? Mày làm cái gì dồn ép người ta vậy?
Quốc quay phắt lại:
- Mày cũng biết chuyện đó nữa à? Nhanh thật, như vậy chứng tỏ hai người liên lạc nhau thường xuyên chứ gì?
Dương điềm nhiên:
- Hôm qua chính tao phụ Quỳnh dọn đi và cổ đang ở nhà riêng của tao. Sao? Mày hài lòng chứ? Tao nghĩ chính mày là người bức bách tới mức đó, đúng không? Nếu...
Nhưng Dương chưa nói hết câu thì đã bị đấm vào giữa mặt choáng váng. Anh chưa kịp định thần lại thì Quốc đã hung hăng hất đổ cả chiếc bàn và xô mạnh Dương ngã sầm xuống gạch. Anh điên tiết nằm đè lên Dương, đấm như điên lên người tên bạn thù nghịch. Chưa bao giờ anh tức giận tột cùng như thế.
Mấy người bạn bên bàn bida ùa lại, cố kéo Quốc đứng lên. Anh vùng vẫy như điên, cố thoát ra để trút tiếp trận đòn của mình. Nhưng vì bị đến bốn, năm người giữ tay lại, nên anh bị đẩy về phía tường một cách bất lực.
Trong khi Quốc còn đang giãy cố thoát ra, thì Dương được mấy người kia giúp đứng dậy. Vừa gượng lên được, anh đã hất tay Hùng ra, lao vào đánh trả lại Quốc.
Ban đầu, mấy người bạn còn cố cản hai người, nhưng rồi bị phản ứng dữ quá, nên ai cũng chịu thua cho yên thân. Ðược buông ra, Dương và Quốc lại lao vào nhau. Ðến lúc cả hai tàn sức mới tạm dứt trận chiến.
Hùng và Tuấn đưa Dương về. Quốc cũng được hai tên bạn hộ tống. Lúc xuống đường, thiên hạ nhìn hai người với vẻ kinh sợ, nhưng ai cũng bất cần.
Vĩnh định đưa Quốc về nhà, nhưng anh nhất định không chịu và đòi đến chỗ của Dương.
Lúc đó, Quỳnh cũng vừa ngoài phố về. Thấy máu me trên mặt và trên áo Quốc, cô kinh hồn đi nhanh đến gần anh, tay vô tình quăng chiếc giỏ xuống gạch. Cô không dám chạm vào người Quốc, mà nhìn qua Vĩnh.
- Ảnh làm sao vậy anh Vĩnh?
Vĩnh chưa kịp trả lời thì Quốc đã vặc cánh tay cô:
- Vì em, anh ra nông nỗi thế này. Em vừa ý chưa? Nói đi! Anh đánh nhau với nó vì em đấy.
Quỳnh sợ quá, vội lùi lại như muốn bỏ chạy, nhưng cô vội trấn tĩnh:
- Em không muốn hai người có xô xát vì em, em sợ lắm. Anh có sao không để em...
Quốc gạt ngang:
- Không cần em lo. Em hay lắm. Bây giờ có nhiều người lo rồi, em không cần anh nữa phải không? - Anh chợt quát lên - Em đá anh như viên sỏi dưới chân em, em là người như thế nào vậy?
Quỳnh khẽ nhăn mặt khổ sở:
- Anh đuổi em đi mà không cần biết em khốn khổ ra sao. Bây giờ lại trách em. Ở đây đâu phải là nhà của em, tại sao đến đây trách móc, tại sao không bỏ hẳn em đi?
Quốc chợt dịu lại, thái độ hung hăng biến mất. Anh ngồi sụp xuống ghế, khóc lên:
- Ðừng bỏ anh Quỳnh. Về nhà anh đi em. Anh không bao giờ đuổi em nữa đâu.
- Em không dám tin cách hứa của anh. Ðã đi rồi thì em không bao giờ quay lại đó nữa đâu.
- Em muốn sống với thằng Dương phải không?
- Anh quan tâm chuyện đó làm gì?
- Chẳng lẽ em không còn thương anh nữa sao? Sao lại đối xử với anh như vậy?
Quỳnh thoáng nhìn qua Vĩnh. Có mặt người thứ ba, nhất là người đó là bạn Quốc, cô rất ngại. Và cô có tâm lý thu mình lại. Thấy cái nhìn chăm bẵm của Quốc, cô hiểu lúc này anh chờ đợi đến mức khao khát, nhưng vẫn dè dặt:
- Anh đang thương tích lung tung thế này, hay là anh về nằm nghỉ đi, chuyện gì sẽ nói sau.
Nhưng Quốc vẫn cương quyết:

- Em phải có thái độ rạch ròi, phải trả lời ngay, hoặc là chọn anh và trở về nhà. Hoặc là chọn nó thì anh sẽ lập tức cưới Hồng Sương. Em chọn đi.
Quỳnh mím môi nhìn Quốc. Chưa bao giờ cô nhận thức hết bản chất hiếu thắng bốc đồng của anh như bây giờ. Thấy Vĩnh tò mò nhìn mình. Cô cũng không cần gìn giữ nữa, cô liếm môi giọng nói mềm mỏng nhưng cứng rắn:
- Em không dám phiêu lưu với tình cảm hiếu thắng của anh. Em sẽ không trở về và anh có thể cưới bất cứ ai anh thích, em đau đớn đấy nhưng vẫn chấp nhận.
Quốc hét:
- Vậy là em chọn thằng Dương chứ gì?
- Sao anh lại đặt cho em vấn đề kỳ cục vậy. Ðâu nhất thiết không có anh thì em phải có người khác, em không yêu anh Dương nên không nghĩ đến chuyện lựa chọn.
Giọng Quốc dịu lại:
- Em không hề yêu nó thật chứ? Vậy thì đừng ở đây nữa, về nhà đi em.
- Bây giờ về, rồi bao giờ em lại phải đi vì anh đuổi? Em không dám phiêu lưu, trước đây yêu anh là em đã phiêu lưu rồi.
- Anh xin thề là không bao giờ đuổi, nếu em chịu nghe lời anh.
Quỳnh kêu lên:
- Trong tình yêu, anh không bao giờ công bằng. Còn em thì muốn đưọc xem là người yêu bình đẳng, chứ không phải người máy của anh. Có lẽ anh nên về nhà nghỉ đi.
Nãy giờ Vĩnh ngồi im nghe. Anh chợt nhìn Quỳnh với vẻ đồng tình, cho nên khi cô bảo Quốc về, anh bèn lên tiếng:
- Bây giờ mày đang nóng, áp đặt người ta quá không tốt đâu. Về nhà đi, chờ bình tĩnh lại rồi nói chuyện tiếp.
Vĩnh kéo tay Quốc đi ra cửa. Nhưng anh giằng lại, hất tay Vĩnh ra và hầm hầm đến đứng trước mặt Quỳnh:
- Em phải rời khỏi đây ngay, nếu em không muốn trở lại nhà anh, anh sẽ tìm cho em chỗ khác, chính anh chứ không phải là thằng Dương.
- Rồi đến lúc nào đó nổi giận, anh sẽ đuổi em đi chỗ khác. Thôi anh Quốc ạ, từ đó giờ em dựa vào anh nhiều quá rồi, bây giờ em muốn tự lập.
Quốc gắt lên:
- Tại sao em cứ nói câu đó hoài vậy? Em phải biết nghe lời anh.
Quỳnh nói nhỏ nhẹ, nhưng phê phán thẳng thừng:
- Khủng khiếp cho ai đó sẽ là vợ anh, người ấy phải trở thành máy móc theo sự sai khiến của anh. Nếu không thì hậu quả thật nặng nề.
- Em cay đắng với anh đó hả? Từ lúc quen nó đến giờ, em luôn chống đối anh.
- Không phải từ lúc quen với ai khác, mà em biết sợ từ khi nhận ra anh không hề nghiêm túc trong tình cảm.
- Ðó là một cách lý giải vụng về để em che giấu ý đồ của em, chứ nói thẳng là em đã thay đổi đi, thà em nói thật để anh dễ dứt khoát.
Quỳnh quá mệt mỏi khi phải đối phó với cách gán ghép ích kỷ đó, cô buông xuôi:
- Tùy anh nghĩ. Em không thanh minh.
- Có nghĩa là em thừa nhận. Có không?
Anh chợt lao ra cửa một cách hùng hổ, quẫn trí. Vĩnh vội lên tiếng:
- Anh về nghe Quỳnh - Rồi anh vọt nhanh theo Quốc.
Quỳnh đi theo hai người, đến lúc họ mất hút dưới cầu thang. Cô đến ngồi xuống bậc thang cuối, chống tay suy nghĩ miên man. Nếu Quốc biết thấy anh thương tích như vậy, cô đau lòng đến mức nào thì có lẽ anh sẽ không giận cô.
Lẽ ra cô đã bị mềm lòng. Nhưng vì Quốc hung hăng quá, anh luôn nghi ngờ đổ lỗi. Kinh khủng nhất là tính độc đoán không bỏ.
Trong mắt cô bây giờ, Quốc là một công tử quen đuợc nuông chiều, nên chẳng biết nghĩ tới ai ngoài bản thân anh. Ngay cả lối yêu cũng thiếu kiên định, ích kỷ. Cô sợ lắm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận