Tình yêu dịu dàng

Hôm nay bạn bè trong lớp đi với người yêu hơi nhiều, nên buổi tiệc đông hẳn lên. Quỳnh nhớ lúc mới vô năm thứ nhất, sinh nhật Khánh Du chỉ có vài người bạn. Vả lại, Khánh Du cũng ít quan hệ với ai, nên cũng không có bạn nhiều. Cũng giống như Quỳnh, sống khép kín và rất ít bạn.
Chợt Khánh Du bấm tay Quỳnh:
- Quỳnh để ý anh ngồi với nhỏ Thùy nhe. Ðừng có nhìn, anh ấy đang nhìn về phía mình đấy. Không hiểu sao nãy giờ ảnh hay nhìn về phía tụi mình hoài à.
Quỳnh không ngó qua, nhưng cô biết ngay. Không ngờ Khánh Du cũng phát hiện ra. Cô mỉm cười tò mò:
- Ảnh có quen với Du không?
- Không, người yêu của nhỏ Thùy đó. Mình thấy hai người đi chơi mấy lần, nhưng không nói chuyện. Không hiểu ảnh nhìn mình hay Quỳnh.
Quỳnh buộc miệng:
- Ảnh là bạn anh Quốc đó, hôm trước ảnh tới nhà anh Quốc chơi, mình làm đổ nước vô áo ảnh.
Khánh Du phì cười:
- Sao tới nỗi như vậy lận?
Quỳnh kể tỉ mỉ chuyện xảy ra hôm đó. Cô thấy nó không có gì đặc biệt nhưng không hiểu sao Khánh Du cười mãi. Cô nàng không ngớt miệng:
- Trời ơi, ngộ quá, tức cười quá. Thảo nào mà ảnh nhìn Quỳnh dữ vậy.
- Chuyện qua rồi, tại sao lại nhìn.
- Chắc tại ảnh thấy Quỳnh tức cười, chuyện đặc biệt như vậy mà không nhớ sao được. Thế hôm ấy Quỳnh có giặt áo trả anh ta không?
- Mình giặt, nhưng giao cho anh Quốc, mình không biết, mà chắc mấy ảnh cũng không để ý cái áo đó đâu. Mà sao Du để ý tới mấy chuyện đó?
- Tại mình thấy ngộ.
Quỳnh ngồi im ngẫm nghĩ. Cô không để ý Quốc đã rời giàn nhạc và đi về phía cô. Anh ngồi xuống cạnh cô:
- Về chưa Quỳnh?
- Anh không thích nhảy nữa hả?
Quốc lắc đầu:
- Ở đây sơ sài quá, không hứng thú.
- Không hứng thú mà anh chơi suốt mấy bài.
- Em ngồi đếm à?
Quỳnh đứng lên:
- Em không thèm đếm.
Quốc cười lớn và cũng đứng dậy. Anh giơ tay về phía Dương:
- Về trước nghe mày.
- Bye - Dương vẫy tay lại.
Khi cả hai đi ra đường, Quốc ngước mắt nhìn lên trời, có vẻ khoan khoái dễ chịu:
- Bạn em hiền quá, không quậy như bạn anh. Nhưng nói chung, tối nay cũng được, anh thích lắm.
- Anh thích ở điểm nào?
- Chơi với mấy cô bé con nhà lành thấy cũng lạ lạ, các cô trong sáng nên cũng dễ thương.
Quỳnh chợt đứng lại, vẻ nghi ngờ:
- Nói vậy, bạn anh ghê gớm lắm sao? Họ quậy lắm à?
Quốc nói lảng đi:
- Thì mỗi người có phong cách chơi khác nhau, mỗi thứ có cái vui riêng.
Anh đến mở cửa cho Quỳnh, rồi nhìn đồng hồ:
- Ðịnh đưa em đi một vòng nhưng khuya rồi, thôi về vậy.
Quỳnh lo lắng:
- Vậy nếu gặp mẹ hoặc ba anh, anh sẽ giải thích sao?
Quốc nhún vai:
- Em chịu khó đi bộ về vậy. Anh sẽ bỏ em xuống ở ngã tư.
Quỳnh bặm môi nhìn ra ngoài. Một nỗi buồn và cảm giác bị khinh rẻ ùa vào từng ý nghĩ. Như thuờng lệ, cô lại lặng thinh.

Quốc bỏ cô xuống ở ngã tư. Cô lững thững đi trên vỉa hè. Khép sát áo vào người cho đỡ lạnh, những lúc thế này, cô thèm được có vòng tay Quốc choàng lên vai, che chở ấm áp. Khuya nay một mình ngoài đường, cô cảm thấy mình cô đơn quá.
Khi cô về đến ngôi biệt thự sang trọng mà mình đang sống thì mọi người đã ngủ. Cô ngước lên nhìn sang phòng Quốc, đèn đã tắt. Bất giác cô tự hỏi, nếu người cô yêu là một tên con trai bình thường thì cô có phải chịu cảm giác lẻ loi không?
***
Quỳnh gửi xe rồi vào thư viện. Vào mùa thi, tìm một chỗ trống không phải là dễ. Cô phải đến thật sớm để giành chỗ mà mình hay ngồi. Nếu không thì phải ngồi ở dãy bàn ngoài kia, vừa chật vừa có người đi qua đi lại, khó mà tập trung cho được.
Quỳnh đi thẳng đến chỗ ngồi trong góc phòng, đặt chiếc giỏ xuống giành chỗ, rồi đi về phía bàn mượn sách. Khi cô trở lại thì thấy chỗ bên cạnh đã có người ngồi. Một người quen đến mức làm cô ngạc nhiên. Ðó là Dương.
Anh ta cũng chợt ngước lên. Nhận ra Quỳnh, đôi mắt anh ta nhướng lên đầy vẻ bất ngờ:
- Quỳnh cũng vào đây học à?
- Dạ - Cô cười nhỏ nhẹ - Chỗ này là của em.
- Thật là một sự trùng hợp. Anh ngồi ở đây, Quỳnh không khó chịu chứ?
- Dạ không.
- Hôm sinh nhật gặp Quỳnh, anh đã thấy trái đất tròn. Bây giờ lại gặp lần nữa ở đây, nó tròn thật đấy Quỳnh, em thấy vậy không?
- Dạ thấy.
- Sao hôm đó em về sớm vậy?
- Dạ, tại anh Quốc muốn về.
- Em là bà con thế nào với Quốc vậy?
- Dạ, là bà con xa, em cũng không biét rõ lắm.
- Vậy à?
Quỳnh mở giỏ lấy tập. Chợt nhớ ra, cô quay qua Dương, ngập ngừng:
- Hôm đó em vô ý quá. Lẽ ra em đã xin lỗi anh, nhưng lúc đó em không nhớ, hôm nay...
- Hôm nay nhớ lại nên nói luôn hả? Khỏi xin lỗi anh mấy chuyện đó. Anh không để ý đâu.
- Dạ.
- Này! Quỳnh học chung lớp với Thùy hả?
- Dạ.
- Hai cô có thân lắm không?
- Dạ, cũng hơi hơi.
- Vậy hả? - Dương nói một cách lơ đãng. Rồi không nói gì nữa.
Quỳnh cũng cúi xuống học. Ban đầu cô hơi lo ra khi phải ngồi cạnh một người vừa lạ vừa quen thế này. Nhưng chỉ một lát cô đã quên ngay và cắm cúi học một mạch. Bên cạnh cô, Dương cũng cúi đầu nhìn xuống quyển sách, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
Ðến chiều, Quỳnh định về thì thấy anh ta đã xếp quyển sách trước mặt, có vẻ muốn về. Thế là cô ngồi lại, chờ anh ta về trước. Dương đứng dậy:
- Anh về trước nghe Quỳnh.
- Dạ.
Quỳnh chỉ hơi ngước lên rồi lại cúi xuống quyển sách, chợt cô thấy một mảnh giấy đặt trước mặt mình, làm cô ngước lên nhìn Dương không hiểu. Anh ta cười:
- Tặng Quỳnh đấy.
Và anh ta kéo ghế bước ra. Quỳnh cầm giấy lên nhìn. Cô vô cùng sửng sốt khi nhận ra đó là bức ảnh của mình. Chỉ là nét phát họa, nhưng giống lạ lùng.
Dương vẽ cô bằng cách nào, cô không hình dung nổi. Nãy giờ anh ta không hề quay qua nhìn cô. Anh ta cứ lẳng lặng làm những gì mình thích. Ðúng là một người quá rỗi rảnh.
Buổi tối, khi cả nhà đã ngủ, Quỳnh và Quốc ngồi ở góc cầu thang trong bếp. Cô chợt nhớ đến bức vẽ của Dương và hỏi ngay:
- Anh Quốc này, bộ sinh viên kiến trúc đều có thể làm họa sĩ hết hả?
- Sao em hỏi vậy?
- Lúc trưa em gặp anh Dương trong thư viện, anh ấy vẽ em lúc nào em không hay. Nhìn giống lắm.
Trong bóng tối, Quỳnh thấy Quốc cau mặt:
- Nó vẽ tặng em à?
- Dạ.
- Rồi có nói chuyện nhiều không?

- Dạ không.
Quốc im lặng hơi lâu, rồi lên tiếng:
- Quỳnh này, nếu có gặp Dương ở đâu đó, em đừng để nó tán tỉnh đấy.
Quỳnh mở to mắt, kinh ngạc:
- Anh nói cái gì vậy? Anh thừa biết anh ấy là người yêu của bạn em mà.
- Ðiều đó cũng không có nghĩa gì cả. Có người yêu thì sao?
- Anh nói vậy nghĩa là gì?
- Trên đời này đâu phải chỉ có cô bạn em là đẹp. Em cũng đẹp và còn nhiều người khác cũng có nét đẹp hấp dẫn riêng. Ðừng nghĩ con trai có người yêu là không nhìn ngó đến ai nữa.
Quỳnh lạc giọng:
- Em không chấp nhận được quan niệm của anh. Còn đạo đức nữa, người ta không thể sống buông thả như vậy.
- Cái đó lại là lĩnh vực khác. Ðạo đức không cấm cản người ta yêu nhiều người.
Quỳnh ngồi im suy nghĩ một lúc rồi hất tay Quốc ra khỏi vai cô:
- Nói vậy là anh cũng như anh ta, đối với anh ta, tình yêu chỉ là thứ giải trí. Anh có thể vừa yêu em, vừa thích thêm người khác, phải không? Thật là kinh sợ.
Thấy Quốc không nói gì, cô bật lên khóc:
- Mãi đến giờ em mới hiểu thêm anh. Thật kinh khủng, quá sức tưởng tượng của em.
Quốc mạnh mẽ ôm cô lại:
- Nãy giờ em đi xa quá rồi, anh đang nói về bạn anh mà.
- Em không cần biết về bạn anh, em chỉ kinh ngạc khi phát hiện ra quan niệm của anh. Hãy nói thật với em đi, ngoài em ra, anh còn thích mấy người nữa?
Cửa sổ có tiếng động. Cả hai đứng im nghe tiếng chân đi trở lên lầu. Quốc mỉm cười:
- Em có thể yên tâm rồi đó. Khi sợ nhìn em đáng yêu quá.
Anh ghì Quỳnh vào người một cách mạnh mẽ, nhưng lại rất nhẹ nhàng khi chạm môi vào môi cô. Quỳnh không đẩy ra hay chống cự, cô chỉ mím môi lại để phản ứng. Nét mặt Quốc ngỡ ngàng:
- Em sao vậy?
Quỳnh cụp mắt nhìn xuống đất:
- Sau khi nghe anh nói về tình yêu, em cảm thấy mình giống món đồ quá. Em chỉ có cảm giác bị xúc phạm, đừng làm như vậy với em.
Quốc buông cô ra:
- Em thật là nhiễu sự, đa nghi nữa.
- Em rất muốn nghe anh giải thích.
Và cô ngẩng lên nhìn Quốc. Cái nhìn da diết, đau đáu, chờ được nghe anh nói một cách khẳng khái, đứng đắn. Nhưng Quốc chỉ im lặng lập lờ và thế là cô thất vọng. Cô lách qua khỏi anh, đi ra cửa.
Quốc đi theo chặn trước mặt cô:
- Lúc nãy anh chỉ nói về thằng Dương, anh nói vậy vì sợ em sẽ bị nó đốn ngã. Dương nó là công tử, sống bạt mạt lắm. Nó không chỉ cặp bồ với một mình bạn em đâu. Em ghen giống như vợ ghen chồng vậy, hay hạch hòi, anh không thích thế.
Quỳnh ngồi lặng một lúc rồi cô chậm chạp gỡ tay Quốc ra, đứng dậy đi. Quốc đi theo, kéo cô lại:
- Em đi đâu vậy?
- Em về ngủ.
- Ðang nói chuyện mà, làm gì bỏ đi ngang như vậy.
Chợt nghe tiếng chân đi xuống cầu thang, Quỳnh hoảng hồn ngó ra phía phòng khách, mặt tái đi vì sợ. Quốc vội đóng cửa lại, kéo cô đi ra phía sau.
- Em đã nói là em không cần biết bạn anh thế nào, em chỉ muốn biết anh nghĩ gì về em thôi.
- Anh khó chịu khi bạn anh tán tỉnh em.
- Anh nói không đúng. Vẽ một người không phải là thích người đó. Thực tế là anh ấy không hề nói chuyện nhiều với em.
Quốc quát khẽ:
- Tại sao em cứ bắt anh phải nói thẳng ra điều mà anh không muốn chứ? Thật là bực mình.

Thấy Quỳnh buồn buồn nhìn xuống, anh dịu lại:
- Đã mấy lần nó bảo em đặc biệt và đùa là muốn làm em rể của anh.
Quỳnh ngẩng mặt lên, mắt mở lớn không tin. Cô nói máy móc:
- Anh ấy là người yêu của bạn em.
- Em thơ ngây quá, với thằng Dương, điều đó không có nghĩa là gì cả.
- Thế tại sao anh không nói thật cho ảnh ấy biết, rằng mình không phải là bà con và anh yêu em.
Quốc nghiêm mặt:
- Anh không thể nói điều đó với bất cứ ai và anh muốn lúc nào em cũng phải nhớ điều đó.
Quỳnh thẫn thờ:
- Vâng, yêu phải con của một người giúp việc là một sự sỉ nhục. Xin lỗi, vì em đã quên điều đó.
- Em đừng mặc cảm hay mỉa mai anh, anh không hề muốn như vậy mà.
- Em bắt đầu nghĩ tại sao mình không chia tay đi. Tình cảm không có kết thúc như anh và em chẳng khác nào đày đọa mình, em sẽ không chịu mãi được đâu.
- Đừng có điên, Quỳnh.
Quỳnh nhỏ giọng như muốn kết thúc câu:
- Khuya rồi, em về đây.
Cô lầm lũi mở cửa đi ra ngoài. Quốc vẫn đứng yên trong bóng tối. Anh cúi đầu với vẻ chán nản, bực dọc. Thật lâu, anh mới rời căn bố đi lên lầu. Vẻ mặt cau có.
Không phải chỉ riêng Quỳnh, mà từ lâu anh đã nghĩ đến chuyện chia tay. Nhưng cho đến nay đó cũng chỉ là ý nghĩ. Cũng như Dương, anh quen biết lung tung và cặp bồ với những cô vừa mắt. Nhưng không hiểu sao anh không bỏ Quỳnh được. Tình cảm đó nghiêm túc ngoài ý muốn. Và thật không sao giải thích được khi Quỳnh muốn chia tay thì anh lại không đồng ý.
Hôm sau Quốc đi suốt ngày. Buổi chiều hết giờ học, anh không về mà đi thẳng đến phòng bida, nơi mà anh hay lui tới ngoài giờ học.
Quốc quăng mấy quyển tập xuống chiếc bàn gần lối đi. Anh đứng ngó quanh, rồi đi thẳng đến bàn bida phía trong. Anh ngang nhiên giật cây cơ trên tay Hùng:
- Ra đi, để tao chơi bàn này.
Hùng nhún vai, bỏ về phía bàn nước, ngồi tán chuyện với cô tiếp viên. Anh ta bỏ học từ lâu, nhưng lại khoái chơi với nhóm dân kiến trúc. Đó là một cái tên chuyên môn quậy và khoái chọc ghẹo người khác. Hôm đến nhà Quốc, chính anh ta đã ngáng chân Quỳnh. Sau vụ đó, anh ta rất hay hỏi thăm về cô em họ hiền và nhút nhát của Quốc.
Quốc không ưa gì tên công tử láu táu này. Nhưng vẫn cứ chơi, mà không riêng gì anh cả nhóm đều ngầm coi thường tính con gái của anh ta. Anh ta chỉ có mỗi một thế mạnh để có thể chơi với nhóm. Đó là tiền và địa vị của gia đình anh ta.
Quốc chơi vài bàn rồi nghỉ. Hôm nay anh có tâm trạng chán nản, bất ổn. Anh đến đây vì nghĩ mình sẽ dễ tránh mặt Quỳnh. Nhưng chính ý nghĩ tránh cô lại làm anh bồn chồn.
Quốc đến ngồi bên cạnh Hùng, lơ đãng hút thuốc và nghe anh ta đùa giỡn với cô tiếp viên. Anh chợt nhìn đồng hồ và định về thì Dương tới. Thấy Quốc, Dương đi về phía anh.
- Hôm qua tao gặp em gái mày, cổ có nói không?
- Không, sao?
- Không có gì. Chỉ gặp vậy thôi. Mày có cô em hiền quá.
- Ừ, tính nó ngoan lắm.
- Cô bé học trường nào vậy?
- Khoa học xã hội.
Quốc trả lời nhát gừng, nhưng Dương không có vẻ để ý. Anh ta hỏi với vẻ quan tâm trên mức bình thường:
- Học khoa nào?
- Báo chí.
Dường cười một cái, rồi nhận xét:
- Ngành đó có vẻ không hợp với cổ, cổ hiền quá.
Quốc mỉa mai ngầm:
- Chuyện của mày với Minh Thùy tới đâu rồi. Đi lòng vòng cũng gặp toàn là bạn, trái đất tròn thật.
- Hôm qua tao đã nói với mày câu đó.
- Mày quen với cô bé đó là thật hay chơi vậy?
Dương chỉ cười chứ không trả lời. Vừa lúc đó, Minh Thùy từ ngoài cửa đi vào, cô đứng ngó dáo dác tìm kiếm. Thấy Dương, cô hớn hở đi đến bàn:
- Anh Dương.
Quốc quay qua ngó Dương, anh ta kéo ghế cho Minh Thùy:
- Sao em biết anh ở đây vậy?
- Em hỏi chị Thuần, chiều nay gọi hoài sao không nghe anh trả lời, anh tắt máy hả?
- Tìm anh có chuyện gì không?
- Sáng mai nhà em đi Vũng Tàu, em muốn rủ anh đi. Đi nhé anh.
- Anh chưa biết, nếu đi anh sẽ trả lời sau.
Quốc chợt đâm ngang:
- Đi vui không Thùy? Cho anh đi với.

Nãy giờ Thùy chỉ chăm bẳm nói chuyện với Dương nên quên chào mọi người. Nghe Quốc lên tiếng, cô vội quay lại:
- Xin lỗi. Nãy giờ em quên chào anh.
- Đi chơi có rủ Quỳnh không?
Thùy cười lớn lên:
- Tại em đi với gia đình chứ không có rủ bạn, nhưng nếu anh thích thì mời mấy anh đi cho vui.
Quốc cười, khoát tay:
- Đùa thôi, chứ anh không đi đâu.
- Quên nữa, sáng nay Quỳnh không đi học, nó có bệnh gì không anh?
Quốc khựng lại một chút, rồi lắc đầu:
- Anh không gặp nó nên không biết, để anh về hỏi lại.
Dương có vẻ chú ý:
- Nếu cổ bệnh thì cho biết để bạn bè đi thăm.
Quốc lơ đãng nhìn ra ngoài:
- Chắc không sao đâu.
Nói vậy, nhưng anh lại thầm thấy lo trong lòng. Anh ngồi thêm một lát nữa, rồi đứng lên ra về.
Đèn trong nhà lớn còn để sáng, nhưng dãy phòng phía sau thì đã tắt. Quốc rất muốn đi thẳng ra sau, nhưng không dám. Anh vào nhà rồi xuống bếp tìm dì Phượng. Bà đang loay hoay lau chùi trong phòng. Anh đứng ở cửa hỏi với vẻ tự nhiên:
- Lúc nãy con gặp bạn Quỳnh, cổ nói Quỳnh nghỉ học, cổ có sao không dì Phượng?
Dì Phượng bỏ giẻ lau xuống, quay hẳn lại trả lời:
- Dạ sáng nay nó nhức đầu nên dậy trễ thấy trễ học quá, nên nó nghỉ luôn.
- Rồi bây giờ đỡ chưa?
- Dạ, đỡ rồi cậu.
- Để tôi xuống thăm Quỳnh một chút.
- Dạ phiền cậu quá. Nó không sao đâu cậu.
Nhưng Quốc đã mở cửa đi thẳng xuống dãy nhà sau. Trong phòng Quỳnh đèn đã tắt, nhưng Quốc thấy cô ngồi gục đầu bên bàn học. Anh đến đứng ngoài cửa sổ, gõ nhẹ vào chấn song:
- Quỳnh.
Quỳnh giật mình ngẩng lên, cô nhìn ra ngoài, rồi lo ngại:
- Sao anh xuống đây?
Quốc bước hẳn vào phòng, bật đèn lên và đường hoàng ngồi xuống chiếc ghế bên tường:
- Anh bảo với dì Phượng là thăm em bệnh, không sao đâu. Sáng nay em không đi học, có chuyện gì không?
- Tại em nhức đầu. Bây giờ hết rồi.
- Đêm qua thức khuya lắm phải không? Nói thật với anh đi.
Quỳnh nghiêng đầu nhìn xuống bàn như né tránh cái nhìn của anh.
- Sao anh hỏi vậy?
- Anh nghĩ chuyện hôm qua làm em buồn, đêm qua anh cũng không ngủ được.
- Anh nghĩ chuyện gì?
- Chuyện của mình, nguyên ngày nay anh không muốn về nhà, nhưng lúc nào cũng nghĩ tới em.
- Em nghĩ, có lẽ từ đây về sau đừng nên gặp nhau nữa. Lỡ ba mẹ anh biết thì em khó sống lắm. Rồi lại ảnh hưởng đến mẹ em nữa.
- Nhưng anh không thể vắng được em.
- Anh vẫn còn nhiều bạn gái khác mà, giống như anh Dương vậy. Đúng không?
- Đừng nói chuyện đó nữa.
Quốc nói và chợt đứng dậy, tắt đèn rồi kéo Quỳnh đứng lên. Đẩy cô nép vào tường để ở ngoài không nhìn thấy, Quỳnh hoảng hốt:
- Đừng liều như vậy anh.
- Anh yêu em nhiều lắm.
Anh liều lĩnh hôn cô tới tấp. Nhưng Quỳnh không bị cuốn theo cảm xúc đó. Nỗi sợ làm cô luôn tỉnh táo. Cô cố đẩy anh ra:
- Anh không sợ ba mẹ anh có thể đi xuống sao?
Quốc như tỉnh lại. Anh buông Quỳnh ra, rồi miễn cưỡng bật đèn.
- Cứ sống trong tình trạng như vậy, anh xuống tinh thần quá. Ngày mai tám giờ em đến quán đi, anh cần nói chuyện với em.
Quỳnh do dự một chút, rồi gật đầu. Bao nhiêu cố gắng để chia tay, bây giờ vụt tan biến như cô chưa từng nghĩ tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận