Khi đạo diễn nhìn thấy hai người họ cùng nhau đến đoàn phim, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho Giang Ngôn Sanh, chớp chớp mắt, làm tốt lắm.
Giang Ngôn Sanh rất xấu hổ khi nhìn thấy đạo diễn như vậy.
Cậu dường như không làm bất cứ điều gì, nhưng lại như đã làm mọi thứ.
"Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành một đợt huấn luyện kéo dài một tháng.
Nội dung huấn luyện chính là tư thế, hình thể, võ thuật và các phương diện khác.
Vì là phim truyền hình cổ trang nên chúng ta cũng phải học một chút về cầm kì thư hoạ, cưỡi ngựa, bắn tên chúng ta cũng phải học một chút.
Không cần phải giỏi nhưng cũng phải chăm chỉ học."
"Bây giờ! Mọi người chia thành hai nhóm, mọi người tự chọn là tốt rồi."
"Giang ca cùng nhau tổ đội không?" Hứa Nhuận Thuần đang đứng bên cạnh mời cậu thành một đội.
Giang Ngôn Sanh lập tức nhìn Lục Tư Niên đang đứng ở bên cạnh mình, nếu không tổ đội với cậu ta, cậu ta có thể sẽ đơn độc vì tính khí trẻ con của mình.
"Giang ca?"
"Nga, tôi."
Chưa đợi Giang Ngôn Sanh nói xong, Lý Viêm Tùng đã vòng tay qua cổ Hứa Nhuận Thuần từ phía sau, "Đừng làm phiền Giang lão sư, cậu đừng lo lắng."
"Khụ, Lý Viêm Tùng, anh đang làm gì vậy! Anh muốn giết tôi?" Hứa Nhuận Thuần vỗ mạnh vào cánh tay của Lý Viêm Tùng.
"Này, sao cậu không biết ơn tôi a, tôi là đang cứu cậu." Lý Viêm Tùng thì thào nhắc nhở Hứa Nhuận Thuần nhìn sang chỗ Giang Ngôn Sanh.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tư Niên, cậu ta lập tức rụt cổ lại, "À, Giang ca, để em suy nghĩ lại.
Tốt hơn là em nên hợp tác với tên không đáng tin cậy này! Nếu không, cuối cùng anh ta cũng sẽ đơn độc.
Thật tội nghiệp." "
Giang Ngôn Sanh nhìn Hứa Nhuận Thuần và lắc đầu.
"Lục lão sư, tôi có thể cùng anh tổ đội không?" Đột nhiên, một giọng nói thanh tú vang lên bên cạnh anh.
Giang Ngôn Sanh sửng sốt một chút, hóa ra chỉ có cậu là lo lắng vô ích.
Cậu lo lắng rằng Lục Tư Niên sẽ đơn độc, giờ xem ra là do cậu suy nghĩ quá nhiều.
Chờ đã, nếu nói như vậy, rốt cuộc cậu mới là người là cô đơn tội nghiệp kia sao?
Khi Giang Ngôn Sanh đang chuẩn bị tìm mục tiêu mới, cậu nghe thấy Lục Tư Niên từ chối một cách ngắn gọn, "Không."
Khụ khụ, cái này quá trực tiếp, quá không biết xấu hổ! Như vậy cô gái kia phải trả lời làm sao a.
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô gái, trông xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, Giang Ngôn Sanh giải vây nói: "Cái kia cô đừng để ý! Hắn không phải có ý đó, chỉ là trước đó hai chúng tôi đã nói sẽ tổ đội, đúng không?! "
Giang Ngôn Sanh nháy mắt với Lục Tư Niên, ai biết đứa trẻ hư hỏng này, quay đầu không nói.
Hảo, bây giờ đến lượt cậu xấu hổ, cậu tự giải vây cho mình.
"Haha, cô đừng để ý! Tính khí của hắn là như vậy, không nói lời nào kì thật chính là cam chịu."
"Thôi, được rồi, xin lỗi, là tôi quấy rầy."
Sau khi nhìn cô gái rời đi, Giang Ngôn Sanh quay lại và dạy cho Lục Tư Niên một bài học, "Dịu dàng với con gái một chút."
"Tại sao?"
Giang Ngô Sanh sửng sốt một hồi, nhịn một hồi lâu mới nén ra vài chữ nói: " Phải có phong thái của một quý ông.
Đúng, đúng vậy, phải có phong thái của một quý ông.
Cậu làm như vừa rồi con gái đều khóc mất thôi."
"Có gì mà phải khóc, tôi chỉ đang bày tỏ suy nghĩ của mình thôi.
Tôi thực sự không muốn ở chung một nhóm với cô ấy."
"Tôi biết, nhưng cách diễn đạt của cậu có thể nói hoa mỹ hơn một chút, chừa cho các cô ấy chút mặt mũi.
Con gái da mặt mỏng, can đảm lắm mới mở lời mời cậu.
Cậu thẳng thắn như vậy là không tốt..
"Giang Ngôn Sanh khó khăn nói.
"Nhưng tôi nghĩ đây là cách trực tiếp và hiệu quả nhất, tiết kiệm thời gian và công sức, tốt cho cả cô ấy và tôi".
"Cậu đứa nhỏ này như thế nào nói không hiểu a! Cậu như thế này không có con gái nào thích cậu."
"Không! Có rất nhiều fan nữ thích tôi."
Hảo, tôi không nói về vấn đề này nữa.
"Vâng, vâng, vâng, cậu có rất nhiều fan nữ."
Nhìn thấy Giang Ngôn Sanh ngừng nói, Lục Tư Niên hoảng sợ.
"Anh tức giận."
"Nếu tôi có thể tức giận, thì tôi là quả bóng bay bị rò rỉ." Giang Ngôn Sanh buồn cười khi nhìn thấy Lục Tư Niên cẩn thận kiểm tra, trong mắt đứa nhỏ này anh có thích tức giận không? Không đời nào!
"Giang ca sao có thể a! Nếu là Giang ca thì phải là hoa."
"Hả, tại sao?"
"Bởi vì là Giang ca, anh được mọi người yêu quý và nổi tiếng!"
"Tôi nào có được hoan nghênh."
"Vừa rồi không phải có người mời anh thành lập đội."
"Lục lão sư thì không như vậy.
Còn về độ nổi tiếng thì tôi không thể so sánh được với cậu, Lục lão sư.
Suy cho cùng thì tôi cũng chỉ là một con tôm, còn Lục lão sư là một con cá voi xanh."
"Vậy chúng ta là một nhóm?"
"Nếu Lục lão sư muốn."
"Vậy thì tôi đây sẽ cố mà làm!"
Này, nhóc.
Quên đi, cậu không cùng trẻ con chấp nhặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...