Ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng qua khung cửa soi sáng căn phòng bé nhỏ. Đêm qua tôi ngủ cùng anh ấy, thật hạnh phúc làm sao khi được ôm chặt trong vòng tay ấm áp. À, chắc cũng không phải là ôm mà trong lúc ngủ say anh ấy tưởng tôi là cái gối. Trời vừa sáng, anh ấy phải thức dậy sớm chăm sóc cho những cây hoa xinh đẹp của mình. Những nàng hoa vươn mình chào đón nắng sớm trước một người đàn ông thật điển trai.Nhìn anh ấy tôi mỉm cười.- Chào anh, sáng mát nha.- Hì, nhóc cũng vậy. Đêm qua nhóc ngủ có ngon không? Anh sợ chỗ lạ nhóc ngủ không được.Anh ta chu đáo thật. Tôi cười tươi như hoa nở.- Ngủ ngon lắm luôn.- Hì, vậy nhóc vào ăn sáng đi rồi đi học, anh nấu bữa sáng xong rồi kìa.- Cảm ơn anh nhiều nha.- Không có gì.Bây giờ tôi mới phát hiện, ngoài cái nét điển trai ra còn thêm sự quan tâm của anh ấy luôn làm cuốn hút mắt người nhìn. Tôi vào bếp ăn sáng rồi đi học. Bữa sáng thật tuyệt.Sau bữa sáng...- Em đi học đó nha.- Ừm, nhóc đi vui. Tạm biệt, trưa về sớm anh nấu ăn đợi nhóc.
- Tạm biệt.Tôi lên xe chạy đi, anh ấy nhìn theo mãi. Sao tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có một người anh kết nghĩa từ trên trời rơi xuống.***
Tôi chạy xe ngang ghé qua rước Công Anh. Cô nàng đang đợi tôi trước nhà, thấy tôi nàng vẫy tay.- Chào, sáng mát nha.Tôi dừng xe lại.- Chào, lên xe đi. Công Anh lên xe, tôi bắt đầu chạy. Từng ánh nắng sớm soi qua hàng cây dịu nhẹ, những cây hoa dại đang đưa hồn mình hòa quyện cùng thiên nhiên rộng lớn của đất trời. Cô nàng hỏi:- Nhà bạn gần đây không?- Gần, cách đây khoảng một ki lô mét.- Vậy à. Lần trước có nghe bạn nhắc đến chị hai, chị ấy là người ra sao vậy?- Hì, chị hai tên Thảo, rất hiền còn dễ thương nữa. - Dễ thương đến mức nào?- Dễ thương giống như bạn vậy ấy.Mặt cô nàng ngượng ửng hồng.- Chị ấy thường làm gì cho bạn?- Chị hai đã chăm sóc cho mình từ khi cha mẹ mất đến giờ.- Quao, ngưỡng mộ quá. Bạn có chị hai yêu thương còn mình thì không. Mình là đứa con một trong gia đình, vì thế cha mẹ luôn ép buộc mình làm những gì mà họ cho là đúng. Họ thì luôn luôn cùng công việc, bỏ mặt mình buồn chán, họ suốt ngày bắt mình phải ở nhà một mình, cô đơn lắm. Không biết sao từ khi tiếp xúc nói chuyện với bạn, mình thấy mến lắm. Hay chúng ta làm bạn thân nha.Bạn thân sao. Có thêm một người bạn thân như Công Anh thì tốt biết mấy. Tôi gật đầu.- Ừm, từ nay chúng ta sẽ là bạn thân với nhau có phước cùng hưởng có nạn cùng chia. Nếu sau này có cần gì thì nói ra, mình sẵn lòng giúp đỡ.- Hì, tuân lệnh đại ca.Trời, lại là hai tiếng đại ca. Công anh gọi mình là đại ca sao, bạn ấy bị lây nhiễm bởi bọn kia mất rồi.- Ây này, gọi mình là lớp trưởng hay Hoàng được rồi, đừng gọi đại ca mà.- Hì, mình đã là bạn thân thì nên như vậy chứ, giống như mấy bạn kia vậy đó.- Lè, chắc chết tôi mất.- Mà này, sao mấy bạn cứ gọi là đại ca vậy?- Vì mình là lớp trưởng, người đứng đầu phụ trách lớp, giúp đỡ bạn bè khi gặp phải khó khăn, khi bạn bị người khác đánh, ăn hiếp thì mình sẽ có ngay, nên từ đó mấy bạn cứ gọi mình là đại ca. Với lại còn phải giảng lại cho bạn nghe những bài không hiểu, phải có trách nhiệm với những gì lớp vi phạm.- Quao, đại ca thật cao cả. Từ nay đi học sang nhớ ghé rước em nha, đi chung với anh vui thật.- Hì, oke.Không biết bạn ấy thấy chán thật, hay là vì bị gia đình bức ép quá, nên hai hôm nay đi cùng với mình có cơ hội muốn bùng nổ ra đây. Sợ nhất là những người như vậy, bạn ấy dại trai quá.Khi đến trường, chúng tôi cùng vào lớp. Vừa đến cửa thì bọn kia ôm chặt cổ tôi lớn tiếng.- Chào đại ca.Nguyên nói:- A... hôm nay đại ca đi học cùng nàng lớp phó luôn nha.Huấn thêm vào.- Đại ca dụ dỗ cô nàng lớp phó sao hay thật. Hôm nay nàng ta như một đóa hoa tươi vậy ấy.- Mấy đứa này nghĩ xấu cho anh không à. Xin tuyên bố với cả bọn từ nay Công Anh sẽ là bạn thân của tụi mình.Cả bọn nhiệt tình vỗ tay.- Quao, thật sao. Chào mừng Công Anh gia nhập vào nhóm cá biệt của lớp cùng tên đại ca khờ.
- Mấy đứa tụi bây dám nói xấu anh với người mới vậy à. Anh xử lý bây giờ.
- Lè, tụi này sợ đại ca quá.Huấn nói với Hồng, Tuyền.- Ây ây, hai bạn đừng thấy con nhà người ta hiền mới nhập bọn nên ăn hiếp nha.Hồng kéo áo Huấn.- Bạn thôi đi nha. Tụi này không có xấu xa như vậy đâu.Tuyền nhéo tay Huấn.- Bạn to gan quá nha. Sao dám nói tụi mình như vậy.- Á á... đau đau, con gái gì mà như thế chứ... đại... đại ca... cứu... cứu em...Tôi cười.- Thôi bớt dỡn đi. Cả bọn giơ tay lên cười to.- Tuân lệnh đại ca.Dạo này cả bọn lộng hành dữ lắm, không xem đại ca ra cái gì luôn. Công Anh cũng thế, nhìn bạn ấy vui hơn ngày thường. Tiếng trống cho tiết một đã bắt đầu. Chúng tôi cùng vào lớp. Ngồi cạnh Công Anh có vẻ thật thân thiết. Sao tự dưng từ trước giờ tôi không nhận ra cô nàng dễ thương, xinh đẹp khác lạ đến như thế nhỉ. Cạnh nàng tôi có cảm giác rất mến thương, giống như chúng tôi đã từng như vậy từ kiếp nào. Hay tôi đã yêu Công Anh mất rồi.Những tiết đầu thật dài, cuối cùng cũng đến tiết năm của môn Hóa. Cô giáo bước vào, với tà áo dài tung bay nhìn cô thật hiền dịu. Cả lớp đứng dậy chào. Cô mỉm cười.
- Chào các em, các em ngồi xuống đi.Người cô hiền dịu này chính là mẹ của anh Nhiên. Nhìn mãi mà chẳng thấy xấu xa chút nào như lời anh ấy nói cả. Cô mở sổ điểm ra.- Cả lớp lên kiểm tra bài cũ nhé. Lê Thành Tuấn, lên kiểm tra.Bạn ấy đứng lên.- Dạ thưa cô, em chưa thuộc bài.- Vậy à, lần sau cô sẽ kiểm tra lại, em nhớ học cho cô nha. Người tiếp theo, Trần Anh Hoàng cậu lớp trưởng.Tôi đi lên đứng cạnh cô.- Em cho cô biết, tính chất vật lí của benzen là gì?- Thưa cô, các hiđrocacbon thơm đều là chất lỏng hoặc rắn ở điều kiện thường, nhiệt độ sôi tăng theo chiều của của phân tử khối. Các hiđrocacbon thơm ở thể lỏng có mùi thơm đặc trưng, không tan trong nước, có khả năng tan trong nhiều chất hữu cơ. - Ừm, tốt lắm. Đúng là lớp trưởng gương mẫu, có học bài làm bài tập đầy đủ mười điểm.Ồ, yeah... tất cả bài kiểm tra toàn mười rồi. Tôi chở về chỗ ngồi, tôi không ngờ những cố gắng của mình lại cao đến như vậy. Cô giáo thật dễ mến mà, trong tất cả thầy cô trong trường, cô Băng là người tôi thích nhất
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...