Tình Yêu Đau Dạ Dày

“Tôi là Tiêu Phàm, ảnh chụp du lịch cậu bảo có rỗi chuyển cho tôi.”

Vệ Đằng nhìn bức thư chỉ có một dòng, tâm tình đột nhiên trở nên tung tăng, xem ra anh ta không quên mình, ban đầu còn tưởng y sẽ rất không thèm ảnh chụp đó nữa kia.

Vội vàng chỉnh sửa đàng hoàng mấy tấm ảnh chụp trong máy tính, đem nén lại, lấy một cái tên kỳ quái gọi: “Tiêu Vệ Quế Lâm du”, sau đó gửi qua.

Sau khi gửi xong lại tiếp tục chơi đánh bài, liên tục thắng mấy ván. Vệ Đằng cảm thấy vận khí của mình hôm nay quả thật là tốt.

Tuy rằng biết xác suất Tiêu Phàm trả lời thư rất nhỏ nhưng vẫn là không hiểu sao lại chờ mong y hồi âm – nói thế nào, ảnh chụp đó mình cũng đã chỉnh sửa khá lâu, mỗi một tấm mở ra, đổi phương thức, đổi tên, có công lao có khổ lao mà.

Không ngờ rằng, vận khí ngày hôm nay quả nhiên tốt đến đáng sợ, mới qua 10 phút, Tiêu Phàm lại hồi âm.

“Cảm ơn, ảnh tôi xem rồi, chụp rất đẹp, vất vả rồi.”

Chỉ một câu nói, cũng đủ để Vệ Đằng thay đổi thành tâm tình tốt.

Bị người ghét, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Vệ Đằng đem lý do này giải thích cho tâm tình kì diệu không tên này, ngược lại cũng giải thích thông, hô một tiếng lại tiếp tục chơi bài.

“Tiểu Vệ, trường mới của cậu ra sao?” Chu Vũ lại gửi tin đến.

“Cùng bạn gái nói chuyện xong rồi?”

“Cọp cái nhà tớ ép tớ ngày mai cùng cô ấy đi dạo phố, tớ phi, đi dạo không phải là nơi dành cho đàn ông, hàng quán vật phẩm trên đường đều khiến tớ hoa mắt, thật không hiểu con gái sao lại thích đi dạo phố dữ vậy.”

“Được rồi được rồi, được lợi còn khoe khoang, dù sao so với tớ một mình cô đơn thật tốt, muốn đi dạo cũng không được.”

“Nữ sinh trường T nghe đâu rất đoan trang, nếu không trước tiên dụ dỗ hai người, một người làm em gái, một người làm vợ.”

“Nói nhẹ nhàng như vậy, không bằng cậu giúp tớ dụ dỗ một người đi. Tớ đi đánh bài, nóng quá ngủ không được, bái.”

Cũng không biết nguyên nhân ngủ không được là do nóng quá hay là do tâm tình có chút xao động.

Nói chung, Vệ Đằng chơi đánh bài đến nửa đêm, nằm trên giường mở to hai mắt nhìn trần nhà, mất ngủ.

Trường lớn như vậy, cùng Tiêu Phàm chạm mặt cũng không dễ dàng nha. Hắc Bạch song lang là chuyện gì xảy ra? Diệp Kính Văn kia, nam sinh ở cùng hắn là ai? Bí ẩn trong lòng ngày càng nhiều, phồng lên đến kịch liệt, nhớ đến Tiêu Phàm quen biết nhiều đàn ông “chất lượng tốt” như vậy lại khó chịu lạ lùng.

Vì sao lại muốn nhớ hắn, thật sự là bất thường.


Vệ Đằng nửa đêm lại mò dậy mở máy vi tính, lên trang blog của mình đi loanh quanh.

Mấy năm nay đi du lịch đến rất nhiều nơi, quen biết không ít bạn bè, hơn nữa vốn một đám bạn học bạn hữu, lượt khách thăm viếng trang blog thực ra rất cao nhưng điều kỳ quái là, bên trong nhật ký chỉ có một trang, đó chính là – các người bạn à tớ an cư ở trang blog XXX rồi, hoan nghênh lại đến làm khách nha.

Hệ thống hiển thị câu chào mừng tự động.

Vệ Đằng ban đầu chạy theo mốt lập blog, đáng tiếc là người rất lười nhác, nhật ký một ngày không viết, sau đó, dứt khoát đem nó để đó.

Hôm nay đột nhiên muốn viết gì đó, nhưng lại cảm thấy bản thân không hợp với bi xuân thương thu, cũng không viết ra được cái gì năm tháng như nước chảy, thời gian như tên bắn, trong nháy mắt lan tỏa không gian như mây khói những loại phong cách hoa lệ như vậy.

“Phát hiện gần đây bản thân có chút kỳ lạ, lòng hiếu kỳ với người nào đó nghiêm trọng ngoài kiểm soát, chẳng lẽ bị quỷ nhập?”

Những dòng giản đơn gõ ra, rất nhanh đã có hồi âm.

“Ác quỷ dám tìm cậu à? Còn chưa kịp đến gần đã bị cậu hù chết rồi, ha ha. Tiểu Vệ à, tò mò giết chết con mèo, cẩn thận một chút nha, nói không chừng khối bảo thạch cậu tò mò bên trong chứa lực lượng bom nguyên tử ấy.” Người hồi âm là Ngưu San San.

Dám chắc là subcribe blog của mình rồi, nếu không làm sao hồi âm nhanh vậy được.

Cô gái này, từ sau khi cùng Chu Vũ thành đôi xong, liền theo Chu Vũ xem Vệ Đằng làm bạn thân, một phụ nữ tốt, đáng tiếc tính cách có hơi bá đạo.

Tiện thể ghé qua blog cô ấy, nhìn thấy một tấm ảnh, bên trong là hình cái đầu cô ấy thật lớn, trên mặt trang điểm đậm, con mắt lớn tựa như cái hang.

Tay Vệ Đằng run lên, trực tiếp đóng trang blog.

Chu Vũ, anh em tốt, đồng tình với cậu nha.

Ngày kế trời trong xanh, bạn cùng phòng Chu Ngư mới sáng sớm đã thức dậy học bài, Vệ Đằng rửa mặt đánh răng cũng rất cố gắng làm nhẹ nhàng, để tránh bị người ta ghét.

Xuống lầu ăn sáng, kim đồng hồ vẫn chưa qua 8h, Vệ Đằng cảm thấy trở về ký túc xá cũng không thú vị gì, thế là đi dạo xung quanh hoa viên.

Giờ đã là ngày nghỉ cuối cùng của lễ quốc khánh, phần lớn học sinh đều đã trở về trường rồi, trên con đường mòn của vườn trường có người đang chạy bộ, cũng có người luyện tập bóng rổ.

Vệ Đằng trước nay không e sợ người lạ, vào sân bóng rổ, rất nhanh chóng cùng hòa mình với một đám nam sinh.

Những người đó hình như đều là người của đội bóng rổ trường, đều cao trên 1.85m, Vệ Đằng tuy rằng 1.78m, đứng cùng bọn họ vẫn là có điểm hơi nhỏ bé .


Người mặc dù không cao, nhưng ném bóng một ném một chuẩn. Một đám nam sinh bên cạnh đối với hắn lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

“Sư đệ, kỹ thuật rất khá nha, nhìn qua nhất định là tay lão luyện. Cậu tên là gì?” Một nam sinh cười rất rực rỡ, da dẻ ngăm đen, thân thiện vỗ vỗ vai Vệ Đằng.

“Khụ, tôi học năm 3, tên Vệ Đằng.”

“A… thì ra là sư huynh, ha ha, em là Sâm Lâm.” Người đó sờ sờ mũi có chút lúng túng, nhặt quả bóng đằng xa, mỉm cười đưa cho Vệ Đằng.

Thực ra người ở đây cũng rất hòa đồng mà, nhìn xem, cũng có những đứa trẻ tốt không nhăn nhó, ví dụ như người gọi Sâm Lâm này.

Vệ Đằng không khách sáo nhận lấy quả bóng, tự chia làm 2 nhóm, bắt đầu thi đấu.

Chơi một lát, bọn họ ngừng tập luyện trở về, trước khi đi còn muốn số di động của Vệ Đằng, Vệ Đằng cũng rất thoải mái cùng nam sinh kia trao đổi số.

Dù sao buồn chán, thư viện có điều hòa, đến đó xem tạp chí cũng tốt.

Thư viện lớn rất hiện đại, lầu lớn hơn 10 tầng, cửa sổ sát đất to to, lờ mờ nhìn thấy được những thân ảnh đang vùi đầu đọc sách bên trong.

Vệ Đằng đi vào thư viện, vừa định đi phòng đọc, nhưng lại vô cùng đau đớn phát hiện ra, không vào được!

Phi, đi vào lại phải soát thẻ! Lão tử vừa chuyển đến đây, làm sao có thẻ chứ? Ở trường chúng tôi không cần thẻ. Trường quỷ quái này không cần nhiều quy tắc như vậy chứ.

Vệ Đằng một bên nguyền rủa, chán nản ngồi trên ghế dựa ở một góc thang lầu, nhàm chán nhìn tấm bình phong giáo sử được trưng bày.

“Xin hỏi quyển ‘Tự do pháp luật hạ’(*) của Đan Ninh có ở đây không?”

Thanh âm quen thuộc vang lên từ phía xa, lỗ tai Vệ Đằng trong nháy mắt dựng thẳng lên.

“Rất tiếc, đều bị mượn rồi.”

“Vậy bao giờ trả sách? Tôi có thể tra xem ai mượn sách không? Tháng 12 à, được rồi, cảm ơn.”

Người từ phòng đọc lầu một đi ra quả nhiên là Tiêu Phàm.


“Hai, lại gặp mặt rồi.” Vệ Đằng cố gắng che giấu bớt tâm trạng hưng phấn, đi đến phía trước.

Mà Tiêu Phàm lại là vẻ mặt mạc danh kỳ diệu nhìn nhìn nam sinh che trước mặt mình, sau hồi lâu mới ra một câu: “Xin lỗi, cậu là ai?”

Thấy đối phương đứng ngây ngốc ở đó, Tiêu Phàm mới bỏ thêm một câu: “Tìm tôi có việc à?”

Vẻ mặt Vệ Đằng vốn hồng hào, nghe y hỏi như thế, cúi đầu xuống, bàn tay sau ót dùng sức gãi đầu.

“Vệ… Đằng…?” Thanh âm Tiêu Phàm mang theo sự kinh ngạc rõ ràng.

“A, nhận ra rồi?” Vệ Đằng rất nhanh chóng lại lên tinh thần, ngẩng đầu hướng Tiêu Phàm cười tươi, chẳng qua biểu tình Tiêu Phàm có chút phức tạp, dường như đang dốc sức kiềm chế gì đó.

Trời biết, cái bao phiền phức này lại có thể cùng trường với y, cư nhiên lại gặp? Tiêu Phàm trắng mắt nhìn trần nhà không nói gì.

“Cậu sao đột nhiên chuyển từ phái thoải mái sang phái duyên dáng vậy?” Tiêu Phàm liếc nhìn mái tóc đen gọn gàng của Vệ Đằng, cười cười nhẹ nhàng.

“Ha ha, em gái tôi nói như thế này thoạt nhìn tương đối vừa mắt.” Vệ Đằng dường như có chút lúng túng, lại giơ tay sờ sờ ót, khuôn mặt rõ ràng hơi ửng đỏ. “Tiêu Phàm, anh đúng là chăm chỉ nha, ngày nghỉ vẫn đi đến thư viện.” Hai người cùng ra ngoài, Vệ Đằng vừa đi vừa nói rất vui vẻ, không phát hiện ra sắc mặt kỳ quái của Tiêu Phàm.

“Tôi là đến mượn sách.”

“A, là vậy à… ha ha… cái kia…”

“Hở?” Tiêu Phàm dừng bước, đôi mắt thâm trầm nhìn thẳng hướng Vệ Đằng, nhưng phát hiện ánh mắt đối phương có chút mập mờ, tránh né ánh mắt mình.

“Tôi là nói hai chúng ta có thể gặp lại, cũng rất có duyên à.”

Rất vui có thể gặp lại anh.

Tuy rằng rất muốn nói nhưng nhìn dáng vẻ y, hình như đối với chuyện gặp lại mình cũng không vui vẻ gì.

“Phải a, cũng xem như là vậy đi.” Tiêu Phàm hiển nhiên là lời xã giao cho có lệ, với y mà nói, mấy ngày du lịch đã chịu đủ rồi, lúc kết thúc còn thở phào nhẹ nhỏm, cho rằng sẽ không lại có người ồn ào làm phiền y nữa. Không ngờ lại gặp cái bao phiền phức này.

Cũng không biết tại sao, nhìn thấy gương mặt tươi cười đã lâu không gặp kia, Tiêu Phàm lại cũng có chút mừng rỡ không hiểu, thậm chí đối với động tác gãi đầu nho nhỏ của hắn đều rất nhớ nhung.

Dáng vẻ Vệ Đằng như thế này, trái lại vừa mắt không ít, đầu tóc không giống con nhím, quần áo cũng không lòe loẹt không phân rõ màu sắc, cả người nhìn qua thanh thanh sảng sảng ngoan ngoan thuận thuận, thiếu chút nữa không nhận ra.

“Phi, muỗi cắn tôi.”

Tiêu Phàm nhún vai bất đắc dĩ, chỉ biết hắn chết cũng không đổi tính, bề ngoài có gọn gàng cũng không che được bản chất thô tục.

Hai người sóng vai đi đến chỗ rẽ, Tiêu Phàm phải về lầu nghiên cứu sinh, cùng Vệ Đằng nói tạm biệt.


Vệ Đằng vội vàng nhân cơ hội xin số di động của Tiêu Phàm.

Người kiêu ngạo như Tiêu Phàm, làm sao có thể chủ động liên lạc với hắn chứ, hận không thể đem hắn đá một cước văng xa mới đúng, cho nên lưu số dùng khi cần.

Vệ Đằng đem số của Tiêu Phàm lưu vào di động, lúc lưu tên còn đặc biệt thêm vào ký hiệu, như vậy tên tương đối nằm trong những hàng đầu của danh bạ.

Có thể hưởng thụ đãi ngộ đó chỉ có ba mẹ, Nam Nam và Chu Vũ, Vệ Đằng cũng không biết tại sao lại cho Tiêu Phàm hưởng vinh quang đặc biệt này.

Vệ Đằng vốn không phải người suy nghĩ tỉ mỉ, sau khi phát hiện hành động kỳ quái này cũng chỉ là gãi gãi đầu không hiểu, không nghĩ sâu hơn.

Tuy Tiêu Phàm là dáng vẻ lạnh lùng không để ý người khác hay là tác phong thân sĩ tao nhã, áo sơ mi và quần jean gọn gàng sạch sẽ, mái tóc cũng được chải đến chỉnh chỉnh tề tề.

Toàn thân vẫn là có lớp bảo vệ trong suốt sẽ dội ngược lại sự quan tâm của người khác.

Trên mặt không có bao nhiêu nụ cười, thích cau mày.

Nhưng Vệ Đằng bỗng nhiên cảm thấy, bản thân không hiểu, rất vui gặp được y, rất muốn nhìn thấy y, đồng thời rất chờ mong được gặp lại y.

Sau quốc khánh, Vệ Đằng liền học cùng với khoa hóa học, một đợt kiểm tra, có người bảo đã chết một đám người, sắc mặc đám sinh viên đều không tốt, Vệ Đằng lại cũng không dễ tìm người nói chuyện, mỗi lần vào lớp đều ngồi cuối cùng.

Vài ngày sau, Chu Ngư lại đột nhiên thay đổi thái độ, hào hứng mời Vệ Đằng ăn cơm.

Vệ Đằng có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn là rất hào phóng vỗ vỗ vai vị bạn cùng phòng ký túc xá này, cùng nhau đi nhà ăn.

“Mấy ngày nay lạnh nhạt cậu là tớ không tốt, Eo, ký túc xá liền hai người chúng ta, lạnh nhạt với nhau như ở trong mộ phần vậy.”

“Đúng vậy, tớ còn tưởng cậu xem tớ không vừa mắt, không muốn nói chuyện với tớ nữa kìa.” Nói ra ngược lại Vệ Đằng cũng thở dài một hơi.

“Cậu có phải là cảm thấy tớ rất khủng bố không? Kỳ thực tớ có chứng bệnh trước kỳ thi, mỗi lần sắp đến kiểm tra thi cử thì cái gì cũng không buồn quan tâm, liều mạng cũng muốn đạt chuẩn, phiếu điểm phải đưa về cho cha mẹ ký tên, tớ cũng không muốn ba mình bị cao huyết áp.”

“Phải a, lúc học cao trung cần thứ hạng, lên đại học vẫn phải ký phiếu điểm, ai, học sinh đúng là mạng khổ.”

“Đúng đúng đúng, tớ nai lưng ra thức suốt 3 ngày, cảm thấy bản thân mình sắp nhanh chóng siêu độ thành tiên rồi.”

“Ha ha, không khác nhiều, tớ mỗi lần kiểm tra cũng như vậy.”

Hai người trên bàn ăn cậu một lời tôi một ngữ nhưng không biết giáo sư triết học đang dùng cơm ở bên cạnh vách tường mỉm cười thú vị.

“Hai cậu thanh niên nhiệt tình ở cạnh nhau, giống như chọc vào hai tổ ong vò vẽ vậy.”

(*): chắc là quyển hạ của cuốn “Tự do pháp luật”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui