Cuối cùng thì tình cảm giấu giếm mười năm của Giang thiếu gia cũng được đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng mà sáng hôm sau vợ đã kéo hành lý ra ngoài đóng phim mất rồi.
Vẻ mặt Giang thiếu gia âm trầm, bắt đầu hối hận việc cho Thẩm Thư Kiệt đi làm diễn viên.
Giang thiếu gia tự mình khó chịu hai ngày thì hẹn Lý Minh ra ngoài uống trà.
“Tôi hy vọng sau này cậu đừng có tài lanh mà ép vợ tôi đi công tác.”
Lý tổng ra vẻ vô tội: “Tôi không có ép Tiểu Thẩm làm việc.”
“Vậy vì sao gần đây em ấy lại bận như vậy hả?”
“Công việc đều do cậu ấy nhận, sao tôi biết được?”
“Ngay cả nghệ sĩ trong công ty mình mà còn không biết, còn kinh doanh làm gì nữa?”
Lý tổng ra vẻ xem thường: “Công ty tôi có hơn trăm nghệ sĩ lớn nhỏ, chẳng lẽ tôi phải để ý hết sao?”
“Vợ của tôi giống bọn họ sao?”
“…”
Thẩm Thư Kiệt quay xong bộ phim của Tôn Đạo cũng không về nhà mà đi tham gia một chương trình phỏng vấn.
Sau khi quay xong, Thẩm Thư Kiệt nhìn đồng hồ rồi đến công ty đón Giang Hạo Phong tan làm. Cậu muốn cho Giang Hạo Phong bất ngờ nhưng thang máy vừa mở ra thì đã thấy Giang thiếu gia cầm áo khoác đứng bên ngoài, Thẩm Thư Kiệt hỏi anh: “Anh muốn đi đâu?”
Giang thiếu gia thấy cậu đến thì có chút kinh ngạc, anh cau mày bình tĩnh đi vào thang máy: “Anh xuống lầu lấy văn kiện, em vào văn phòng chờ anh trước đi.”
Thẩm Thư Kiệt kéo hành lý đi ra, Giang thiếu gia đóng cửa thang máy, tiện tay bấm tầng trệt, chờ thang máy đi xuống dưới lại bấm đi lên.
Khi Thẩm Thư Kiệt vào văn phòng thì thư ký đang dọn dẹp văn kiện trên bàn làm việc, Thẩm Thư Kiệt chào hỏi với cô, thư ký ngạc nhiên nhìn cậu: “Sao Thẩm tiên sinh lại đến đây? Giang tổng vừa mới tan làm rồi.”
Giang tổng đã tan làm chưng ra vẻ mặt khó coi đẩy cửa đi vào, lạnh lùng nói với thư ký: “Cô đi ra ngoài đi.”
Thẩm Thư Kiệt nhịn cười chờ thư ký ra ngoài mới nhào vào lòng Giang Hạo Phong ôm anh cười ha ha: “Đồ lừa đảo!”
Vẻ mặt Giang Hạo Phong vẫn khó coi như trước: “Sao lại đến đây?”
“Muốn cho anh bất ngờ.”
Giang Hạo Phong lạnh lùng lên tiếng: “Về nhà.”
Buổi phỏng vấn của Thẩm Thư Kiệt được phát sóng vào chiều thứ năm, hôm đó cậu còn cố ý điện kêu Giang Hạo Phong nhớ xem đúng giờ.
Giang Hạo Phong nhìn đồng hồ rồi mở TV trong văn phòng, chương trình phỏng vấn này cũng có chút danh tiếng, tuy rằng thời gian không được phát sống vào cuối tuần nhưng danh tiếng vẫn luôn tốt.
MC rất có kinh nghiệm, cô ấy bắt tay với Thẩm Thư Kiệt rồi mời cậu ngồi: “Hoan nghênh Thư Kiệt đã đến đây.”
“Cám ơn chị.”
MC bắt đầu nói chuyện phiếm với cậu: “Thật ra tôi và Thư Kiệt đã quen biết nhau rất lâu, hình như khi đó em mới vừa vào giới giải trí.”
Thẩm Thư Kiệt cười tít mắt: “Đúng vậy, lúc ấy phải cám ơn chị Nguỵ đã chăm sóc cho em.”
“Nhân duyên của Thư Kiệt rất tốt, thật ra năm nào chị cũng chú ý đến hướng đi của em, bây giờ em ngày càng nổi tiếng rồi, lát nữa nhớ ký tên cho chị đó, nếu không sau này muốn xin chữ ký cũng khó.”
Thẩm Thư Kiệt cười: “Sao chị Nguỵ lại nói như vậy, em còn phải cám ơn mọi người đã ủng hộ.”
“Ha ha, chị biết em không phải xuất thân từ diễn viên, vậy vì sao lúc trước em lại theo đuổi nghề này?”
Thẩm Thư Kiệt suy nghĩ, đột nhiên trả lời: “Bởi vì người yêu của em.”
“Cái gì?” MC có chút kinh ngạc, cô lập tức nhìn kịch bản, hình như hướng đi không đúng.
“Là người yêu của em, giới thiệu công việc này cho em.”
“Trời, Thư Kiệt, tin tức này có thể phát ra không?”
Thẩm Thư Kiệt cười gật đầu: “Không sao, thật ra em đến tham gia chương trình này là vì muốn nói cho mọi người biết, em kết hôn, có lẽ sau này sẽ nghỉ một khoảng thời gian.”
“Chuyện này…” MC sững sờ một lát rồi cười: “Vậy có thể chia sẻ cho mọi người biết em và người ấy quen nhau thế nào không?”
“Ừm, lúc trước em đến nhà anh ấy (cô ấy) làm bánh ngọt, sau đó em đụng vào người anh ấy (cô ấy).”
“Trời ơi, tình huống hai người gặp nhau thật là… Lãng mạn.”
“Ha ha, không lãng mạn chút nào, lúc đó vẻ mặt anh ấy (cô ấy) lạnh như băng làm em giật cả mình.”
“A, là một vị băng sơn mỹ nhân sao?”
Thẩm Thư Kiệt tạm dừng vài giây: “Không, đó là nam.”
“Trời ơi… Em… Có thể nói quá trình hai người yêu nhau không?”
Thẩm Thư Kiệt nháy mắt với máy quay: “Người này có chút không được tự nhiên, ngoài miệng thì không nói gì nhưng trong lòng lại có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ, cho đến giờ anh ấy cũng chưa nói cho em biết là khi nào thì yêu em, nhưng mà em đoán, anh ấy vừa nhìn thấy em thì đã yêu rồi.”
“Em yêu anh ấy trễ hơn, bọn em quen biết nhau năm mười tám tuổi, hai mươi tuổi thì em gả cho anh ấy, dùng năm năm để thích anh ấy, và yêu anh ấy từng giây.”
“Em đến với chương trình này là muốn nói cho fan biết, có lẽ em phải nghỉ ngơi rồi, em phải ở chung với người yêu, vì anh ấy mà làm bánh ngọt anh ấy thích, còn có thể ra ngoài chơi với nhau.”
“Ngày trở lại chưa biết được, mọi người không cần chờ em.”
Thư ký nhìn thấy Giang thiếu gia chạy khỏi văn phòng thì sững sờ, Thẩm Thư Kiệt tính toán thời gian anh về nhà, cậu bưng bánh ngọt đứng ở bàn ăn chờ anh, nhịp thở của Giang Hạo Phong có chút hỗn loạn, Thẩm Thư Kiệt nghiêng đầu cười với anh: “Gấp như vậy làm gì?”
Giang thiếu gia hít thở sâu, hỏi cậu: “Có ý gì?”
“Bánh ngọt mà anh thích đây, có muốn ăn thử không?” Nói xong còn giúp anh cởi áo khoác đặt lên thành ghế.
Giang thiếu gia nhìn bánh ngọt tinh xảo trên bàn, cầm thìa ăn một ngụm, bơ mềm mại vào miệng liền tan chảy, ngoại trừ ngọt ngào thì đầu lưỡi còn cảm nhận thấy một thứ gì đó.
Giang thiếu gia cảm thấy thứ trong miệng có hình tròn, anh khiếp sợ ngẩng đầu, Thẩm Thư Kiệt ngồi bên cạnh anh, lấy một cái hộp tinh xảo ra rồi cười nói: “Hợp đồng của chúng ta đã tới kỳ hạn rồi.”
“Tiếp theo em muốn ký hợp đồng bằng miệng với anh, thời hạn hôn nhân là cả đời, được không?”
Vừa dứt lời đã bị Giang Hạo Phong ôm vào lòng, giữa những đợt môi lưỡi dây dưa, Thẩm Thư Kiệt nghe thấy giọng nói trầm thấp ôn nhu của người nọ: “Được, lần này là ước hẹn cả đời.”
HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...