Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào mắt Đường Khê, thấy cô cố ý làm cho mình vui, anh cảm động vô cùng.
Anh vòng tay qua eo cô, ấn cô xuống ghế sô pha, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đường Khê đặt ngón tay lên vai anh, đẩy nhẹ một cái, nói: "Anh còn chưa nói ngược lại câu của em, ưm..."
Đường Khê vừa nói xong đã bị đầu lưỡi của anh dây dưa, trêu đùa.
Cô bị nụ hôn của anh làm cho mơ màng, phát hiện ngón tay anh đã len lỏi vào cổ cô, cô giữ tay anh lại, thở hổn hển nói: "Không được, đừng làm ở đây, về… về phòng ngủ."
Tần Kiêu nắm lấy tay cô, hôn từng ngón tay của cô, thấp giọng nói: "Tần Kiêu yêu Đường Khê."
Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh chứa đầy tình yêu vô tận, Đường Khê không cách nào từ chối bộ dạng này của anh, cô vòng tay qua cổ anh và nói: "Anh nói sai rồi, ngược lại phải là Đường Khê yêu Tần Kiêu, anh thua rồi nhé!"
Tần Kiêu ừ một tiếng, vùi đầu vào cổ cô, ngậm lấy chóp tai của cô, giọng nói như dòng điện truyền vào tai cô: “Anh thua rồi, em có thể yêu cầu anh bất cứ chuyện gì.”
Cảnh đêm mờ mịt, đôi mắt phản chiếu ánh đèn chùm pha lê của Đường Khê dần mờ đi, cô đã thiếp đi từ lúc nào.
Khi cô tỉnh lại đã là ngày hôm sau, đã không còn thấy bóng dáng Tần Kiêu ở bên kia giường, Đường Khê nhìn về phía phòng tắm, bên trong cũng không có tiếng động gì, có lẽ anh đã tắm rửa xong xuôi rồi ra ngoài.
Gần đây, mỗi sáng khi Tần Kiêu không đi làm, anh sẽ ở trên giường cùng Đường Khê một lúc, để rời giường cùng lúc với cô, Đường Khê nhìn giờ trên điện thoại, mới hơn tám giờ, sớm vậy đã có một mình rời giường trước, không phải lại có công việc gì chứ.
Đường Khê từ trên giường ngồi dậy, vừa định đứng dậy thì nhìn thấy chiếc lọ ước mà hôm qua cô đã cầm xuống dưới lầu đang nằm trên tủ đầu giường.
Đêm qua, cô và Tần Kiêu chỉ chơi một ván mini game là kết thúc, sau đó cả hai "làm ẩu" ngay trên ghế sô pha, và rồi sau đó chính cô cũng không biết làm thế nào mà mình lên được đây, chắc chắn là Tần Kiêu đã mang lọ ước này lên.
Cô đưa tay chạm vào lọ ước, cô mỉm cười rồi đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi, cô cố ý ghé qua phòng sách của Tần Kiêu trước khi xuống lầu, nhưng không thấy anh trong đó.
Cô chậm rãi đi xuống lầu, vừa đến đầu cầu thang, cô nghe thấy tiếng thái thức ăn phát ra từ phòng bếp.
Đường Khê tưởng là Tần Kiêu gọi dì Bạch tới nấu cơm, nên cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi vào phòng bếp, định chào hỏi dì Bạch một tiếng.
Cô bước đến cửa bếp, ánh mắt ngơ ngác.
Người đang bận rộn nấu ăn trong bếp lúc này không phải dì Bạch, mà là người chồng chưa từng nấu ăn bao giờ của cô.
Cô dừng lại trước cửa bếp và cười nói: "Chào buổi sáng."
Nghe thấy giọng Đường Khê, Tần Kiêu quay lại đối mặt với Đường Khê, anh vẫn đang cầm con dao làm bếp trên tay, gương mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên.
"Chào buổi sáng."
"Anh làm món điểm tâm gì đó?"
Đường Khê nhấc chân đi tới, thấy trong thùng rác bên cạnh có rất nhiều trứng rán và giăm bông bị cháy đen, xem ra anh định làm bánh kếp.
Nhưng rất rõ ràng, anh đã không thành công.
Thấy cô nhìn vào thùng rác, Tần Kiêu hơi quay người để che tầm nhìn của cô.
Đường Khê hỏi: "Làm bánh kếp hả?"
Tần Kiêu ậm ừ nói: "Đang thử, vẫn chưa xong, em ra phòng khách ngồi đợi chút đi."
Đường Khê thấy anh còn muốn tiếp tục làm, trông có vẻ không định bỏ cuộc, cô không cười nhạo anh, cũng không đả kích lòng tự tin của anh mà cho anh một sự tôn trọng: "Chiên trứng cũng khó lắm chứ không đơn giản đâu, lần đầu chiên trứng mà không có ai đứng cạnh trông sẽ rất dễ bị cháy, anh chiên đi, em đứng bên cạnh quan sát rồi chỉ cho."
Cô nhướng mày nhìn Tần Kiêu bằng vẻ mặt khoe khoang.
Tần Kiêu cười nói: "Vậy vất vả cho cô giáo Đường chỉ dẫn rồi."
Cô giáo Đường?
Cái kiểu xưng hô kỳ quái gì thế này?
Đường Khê vỗ vỗ ngực, thuận theo lời nói: "Cứ tin tưởng cô giáo Đường, lớp học nấu ăn của cô giáo Đường, dạy một kèm một, đảm bảo học xong sẽ biết làm."
Nghe thấy giọng của cô có chút khàn khàn, Tần Kiêu rót một ly nước ấm đưa cho cô: "Uống nước trước đi."
Đường Khê cầm ly nước, ngẩng đầu uống một hớp, đặt ly nước qua một bên, nhìn đống dưa chuột thái sợi dày hơn ngón tay út trên thớt, cô xoay người tìm cho anh một cái máy cắt rau củ đa năng.
Tần Kiêu nhìn máy cắt rau củ, không biết nó dùng để làm gì.
Đường Khê làm mẫu cho anh xem: "Anh để quả dưa chuột này lên trên, rồi trượt nó xuống, vậy là chúng ta có dưa chuột bào sợi rồi. Máy này không chỉ cắt được dưa chuột bào sợi, mà còn cắt được cả khoai tây bào sợi và cà rốt bào sợi."
Tần Kiêu nói: "Anh chưa thấy em sử dụng cái này bao giờ."
Anh thường đứng bên cạnh Đường Khê xem cô nấu ăn, Đường Khê chỉ toàn thái sợi thức ăn bằng dao.
Đường Khê nói: "Em sử dụng cái này hồi mới học nấu ăn, nấu lâu quen tay, giờ em có thể tự cắt rất nhanh nên cũng không cần nó nữa. Anh chưa nấu ăn bao giờ nên cứ dùng cái này đi, đừng có lấy dao làm gì, em sợ anh cắt vào tay."
Nghe những lời quan tâm của cô, Tần Kiêu cong môi nói: "Được."
Đã nói là hướng dẫn anh làm bữa sáng, nên Đường Khê không nhúng tay nhiều, cô đứng bên cạnh chỉ anh cách làm, nhắc anh nên cho bao nhiêu nguyên liệu và khi nào nên tắt lửa.
Tráng bánh kếp cũng không khó, có Đường Khê ở cạnh nhắc nhở, lần này trứng không bị cháy khét nữa.
Hai cái bánh kếp rất nhanh đã làm xong, Đường Khê nhìn anh rồi nói: "Anh ăn một cái chắc không đủ đâu, anh làm thêm cái nữa đi."
Tần Kiêu bỏ bánh kếp vào đĩa rồi nói: "Đủ."
Hai cái bánh kếp này thoạt nhìn làm rất đơn giản, nhưng thật ra trong lòng anh không thoải mái chút nào, Đường Khê ở bên cạnh nhìn, mỗi bước đi của anh đều giống như đang vượt qua một khảo nghiệm, sợ nếu không vượt qua sẽ mất mặt.
Cuối cùng cũng làm đến bước cuối cùng, hai cái bánh kếp nhẹ nhàng lấy ra khỏi chảo, bề ngoài cũng ổn, mắm muối và trứng muối đều được cho vào theo hướng dẫn của Đường Khê, hương vị chắc không đến nỗi quá tệ, cái này cũng coi như một thành công.
Làm tiếp cái thứ ba, nhỡ thất bại thì khó coi lắm, vẫn là tự luyện tập khi không có mặt Đường Khê thì tốt hơn.
Anh mang bánh kếp đến phòng ăn, Đường Khê bưng hai cốc nước ấm đi theo, cầm điện thoại lên chụp ảnh bánh kếp trên bàn.
Thấy cô chụp ảnh, Tần Kiêu hỏi: "Chụp làm gì?"
"Kỷ niệm lần đầu tiên chồng em làm bữa sáng cho em."
Tần Kiêu không hiểu nói: "Không đăng lên vòng bạn bè chứ."
Đường Khê quan sát sắc mặt của anh và hỏi: "Anh muốn em đăng nó lên vòng bạn bè à?"
"À không, đừng đăng." Tần Kiêu vội vàng trả lời.
Nghe anh trả lời nhanh như vậy, Đường Khê hiểu ra, anh cảm thấy bánh kếp trông không đẹp mắt lắm, để cô đăng lên thì xấu hổ.
Cái đồ ngạo kiều.
Đường Khê trong lòng phàn nàn, nhìn anh và nói đùa: "Tại sao không đăng? Đây là lần đầu tiên chồng làm bữa sáng cho em, trông ngon thế còn gì, em thực sự muốn đăng lên vòng bạn bè để khoe khoang cho đám bạn em thấy chồng em tốt thế nào”.
“Khê Khê.” Tần Hiểu híp mắt, giơ tay nhéo cằm cô.
"Được rồi, được rồi, em không nói nhảm nữa, em đói bụng rồi, ăn sáng thôi." Đường Khê vỗ vỗ cánh tay của anh làm nũng.
Tần Kiêu cúi đầu hôn lên môi cô, động tác có chút mãnh liệt.
Ăn sáng xong, Đường Khê hỏi Tần Kiêu: "Có công việc không?"
“Không, ở nhà với em.” Tần Kiêu vòng tay qua eo cô, nói: “Lại nghĩ ra trò gì để chơi với anh à?”
Khi hai người ở riêng với nhau, Đường Khê thường kéo anh chơi một số trò chơi trẻ con, lần nào Tần Kiêu cũng rất phối hợp, nhưng những trò chơi trẻ con này cuối cùng lại bị anh chơi thành trò chơi người lớn.
"Ra ngoài dạo đi, để anh cảm nhận cuộc sống của những người xung quanh chúng ta thoải mái và an nhàn thế nào."
Lúc ăn sáng, Đường Khê đã bàn bạc với Tần Kiêu rằng họ sẽ không dọn nhà, bởi vì Đường Khê thực sự rất thích không khí sinh hoạt xung quanh chỗ này.
Phía sau căn biệt thự của họ có một công viên, sau khi một giáo viên nhạc viện về hưu, ngày nào cũng đến công viên dạy múa hát miễn phí cho mọi người, dần dần hình thành một đội văn nghệ nghiệp dư, ngày ngày khua chiêng gõ trống, mọi người xung quanh cũng tụ tập ở công viên như một thói quen. Mỗi sáng khi Đường Khê thức dậy và đi ngang qua đó, cô có thể thấy rất nhiều người, rất náo nhiệt.
Tần Kiêu không có ý kiến gì với đề xuất của Đường Khê.
Sau khi thay xong quần áo, hai người tay trong tay chậm rãi đi tới công viên.
Công viên nằm ngay phía sau biệt thự, ra khỏi cửa rẽ trái, vài phút nữa là tới nơi.
Vì là kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán nên công viên náo nhiệt hơn ngày thường, khắp nơi đều có người, có gia đình đang chơi đùa với con cái, có người đang đi dạo tận hưởng ánh nắng ban mai.
"Thế nào? Chỗ này rất náo nhiệt đúng không? Chắc anh chưa từng để ý tới chỗ này đâu ha?" Đường Khê hỏi Tần Kiêu.
Tần Kiêu đi làm không đi ngang qua đây và anh cũng không phải là người có lòng dạ thảnh thơi để dừng lại ngắm cảnh xung quanh.
Tần Kiêu khẽ gật đầu, trước mặt đột nhiên có một cơn gió thổi qua, Đường Khê vùi mặt vào lòng Tần Kiêu, đi về phía trước mấy bước, cảm giác gió không còn quá lớn, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Tần Kiêu giơ tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay của cô, hỏi: “Có lạnh không?”
Đường Khê lắc đầu: "Không lạnh, chúng ta qua bên kia đi."
Đường Khê giơ ngón tay chỉ về phía bên phải: "Bên kia có người biểu diễn hái lẵng hoa*, còn có người tập Thái cực quyền."
*Hái lẵng hoa: một văn hoá độc đáo của Trung Quốc.
Không biết cô nghĩ ra trò gì mà bật cười.
Tần Kiêu thấy cô cười ngây ngô bèn hỏi: "Cười cái gì?"
Đường Khê nói: "Em chợt nghĩ mai mốt chúng ta già, có khi nào chúng ta cũng vào công viên này, em thì theo mấy cô hái lẵng hoa, anh thì ở bên kia múa Thái cực quyền."
Cô dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Kiêu, suy nghĩ xem có nên để anh theo các cụ học hai chiêu Thái Cực quyền rồi múa cho mình xem hay không, với khí chất của anh, múa Thái Cực Quyền nhất định sẽ rất ngầu.
Tần Kiêu thấy cô nhìn chằm chằm mình, hai mắt đen láy, khóe miệng không kìm được nhếch lên, có thể nhìn thấu hình ảnh cô đang tưởng tượng lúc này, anh giơ tay gõ lên trán cô: "Đừng nghĩ nữa, hôm nay anh sẽ không múa Thái cực quyền cho em xem đâu."
Đường Khê: "..."
Anh cũng quá nhạy cảm rồi đó.
Cô còn chưa kịp nói gì, Tần Kiêu đã bổ sung thêm một câu:
“Em có làm nũng cũng vô dụng.” Không đời nào có chuyện anh học Thái cực quyền trước đám đông như vậy.
Đường Khê cắn môi, nhướng mi, vừa ngây thơ vừa ủy khuất nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Thật sao? Làm nũng cũng vô dụng sao?"
Thấy cô như vậy, Tần Kiêu vội vàng vòng tay qua eo cô, đem mặt cô áp vào ngực anh, nhìn chung quanh một lượt, cúi đầu ghé vào tai cô nói: “Sau này không được lộ vẻ mặt như vậy trước mặt mọi người nữa nghe không, em chỉ được làm cho mình anh coi thôi."
Đường Khê nghe lời ghen tị của anh, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Được."
Hai người đi dạo quanh công viên, đang định về thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lớn từ phía sau.
"Tần Kiêu, hahaha, người anh em, để tôi gặp được anh rồi nhé."
Đường Khê nghe thấy ai đó gọi Tần Kiêu, quay lại và nhìn thấy một người đàn ông với khuôn mặt quen thuộc đang mỉm cười bước tới.
Đường Khê nhận ra người đi tới, tim đập thình thịch, vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tần Kiêu mím môi, khóe miệng hơi cứng ngắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn người vừa đến chào hỏi.
Đường Khê thở dài.
Sao lại xui xẻo như vậy, cô vừa thuyết phục Tần Kiêu không chuyển nhà, lại gặp phải Lý Tráng Tráng ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...