Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Cậu nhớ lại mọi hành động gần đây nhất, có thể làm cho Giang Hạo Phong mất hứng, hẳn là chuyện uống rượu này đi, cậu ăn sáng xong liền tiếp tục ngồi ở trên ghế sô pha đọc kịch bản, ánh mắt nhìn chằm chằm lời kịch, đầu óc lại nghĩ làm thế nào để dỗ dành Giang thiếu gia.
Giang Hạo Phong vừa mới trở về nhà đã nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt đứng trước cửa nghênh đón mình, cậu mặt mày tươi cười tiếp nhận lấy túi văn kiện của y đặt qua một bên, lại duỗi tay ra tiếp lấy áo khoác của y.
Giang Hạo Phong không rõ mà nhìn cậu một hồi, mới đem áo khoác ngoài cởi ra đưa cậu.
Trên bàn cơm tối, Thẩm Thư Kiệt chờ y ngồi xuống rồi mới cười meo meo nói: “Vì cảm ơn anh ngày hôm qua chăm sóc tôi, hôm nay tôi tự mình xuống bếp làm vài món.”
Sau đó cầm lấy đôi đũa gặp một miếng thịt kho đặt vào trong bát y: “Nể mặt mũi nếm thử một chút?”
Giang Hạo Phong biểu tình vẫn như cũ, y cầm đũa lên gắp lấy miếng thịt Thẩm Thư Kiệt vừa bỏ vào bát lên ăn, nhìn không ra hỉ nộ, cũng không có tán thưởng, dì Vương chăm sóc cho Giang Hạo Phong nhiều năm đối với khẩu vị của y nắm rõ như lòng bàn tay, bình thường khi ăn Thẩm Thư Kiệt cũng không phát hiện ra cái gì khác thường, nhưng tới bữa cơm hôm nay, khẩu vị đồ ăn là do cậu tự do làm, đợi cho đến khi ăn xong cậu mới phát hiện Giang Hạo Phong có một tật xấu, đó là kén ăn.
Thích ngọt, ghét cay, ưa chua, chớ mặn.
Chán ghét rau dưa, thích nấm hương, rau dưa bình thường coi như có thể nuốt, còn bông cải xanh thì một miếng cũng đừng hòng.
Thẩm Thư Kiệt cong mắt quan sát sau đó giúp y gắp một miếng bông cải xanh, biểu tình của Giang thiếu gia rốt cuộc có chút nứt rạn, y cau mày, ngữ khí cứng ngắc: “Tôi ăn no rồi.”
A? Qủa nhiên là không ăn bông cải xanh.
Thẩm Thư Kiệt giống như phát hiện lục địa mới, xoay mặt cười khẽ một tiếng, cậu đi tới phòng bếp mang bánh ngọt buổi chiều mới làm xong hỏi: “Vậy còn ăn được cái này không?”
Lời đã nói ra tựa như bát nước đã hắt ra ngoài, y biểu tình nghiêm túc đứng dậy đi lên lầu: “Không ăn.”
Ngày hôm sau, Thẩm Thư Kiệt như trước chuẩn bị cơm tối, cậu mở tủ lạnh ra liền phát hiện dĩa bánh ngọt làm hôm qua liền không cánh mà bay, khoé miệng cong lên, lại chuẩn bị một phần khác, liên tục ba ngày cứ như vậy, cậu cuối cùng tại bữa cơm tối hỏi: “Giang Hạo Phong.”
“Ân.”
“Bánh ngọt trong tủ lạnh, là anh ăn sao?”
Giang thiếu gia vẻ mặt ghét bỏ gắp một miếng rau dưa vào bát, mặt không đổi sắc nói: “Không.”
“Vậy làm sao đều không thấy?”
“Tôi làm sao biết.”
“Thật kì quái.”
Giang Hạo Phong vẻ mặt quang minh chính đại: “Em đang hoài nghi tôi?”
Thẩm Thư Kiệt vô tội: “Làm sao có thể.”
Buổi tối khoảng mười một giờ, quản gia đem đèn phòng khách tắt đi, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi, cầu thang chỉ còn dư lại một ngọn đèn nhỏ, vì để đề phòng ban đêm có người xuống lầu té ngã, một lát sau, cầu thang vốn đang im ắng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân khẽ khàng, người xuống lầu gần như còn mang theo một chút chần chừ, đi được vài bước bỗng nhiên lại dừng lại, do dự một hồi mới tiếp tục xuống lầu, tiếng bước chân lách qua nhà ăn đi vào phòng bếp, tỉ mỉ lắng nghe mới có thể nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh bị mở ra, kế đó lại truyền tới một tiếng nặng nề đóng cửa, tiếng bước chân từ xa vọng lại, người kia từ phòng bếp đi ra mang theo vẻ mặt mất hứng, bước nhanh lên lầu.
Ngày tiếp theo, Thẩm Thư Kiệt dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Giang Hạo Phong, toàn bộ quá trình Giang thiếu gia chỉ nhìn chằm chằm mặt báo không thèm liếc cậu lấy một cái, Thẩm Thư Kiệt im lặng ăn xong phần của bản thân, sau đó cặp mắt trắng trợn nhìn chằm chằm Giang Hạo Phong: “Không ăn sandwich sao?”
Giang thiếu gia tiếp tục xem báo, không thèm trả lời.
Thẩm Thư Kiệt cũng không tức giận, cậu đặt thứ gì đó đến trước mặt Giang Hạo Phong, sau đó chậm rãi mở lồng ra bên trong liền xuất hiện một khối bánh kem: “Vậy ăn cái này đi?”
Giang Hạo Phong nhíu mày nhìn cái bánh ngọt trước mắt mình, môi banh ra thành một đường, vẻ mặt thập phần khó coi, Thẩm Thư Kiệt quan sát khoé mắt cong cong cười tủm tỉm nói: “Ngày hôm qua cũng may là tôi giấu đi, nếu không lại bị trộm nữa rồi.”
“Hai lần trước tôi uống nhiều rượu như vậy là tôi không đúng, về sau sẽ tận lực uống ít lại, anh đừng có giận nữa được không?”
Giang thiếu gia run lên một cái đặt báo xuống, hừ nhẹ một tiếng: “Tôi khi nào thì giận em? Em nhìn lầm rồi.”
Thẩm Thư Kiệt a một tiếng kéo dài thanh âm, sau đó cầm nĩa chọt một mẩu bánh ngọt đặt bên miệng y, Giang thiếu gia nhìn lướt qua, tựa như đang rối rắm cái gì đó, qua vài giây mới mang theo vẻ mặt ghét bỏ nuốt xuống mẩu bánh ngọt kia, sau đó nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, Thẩm Thư Kiệt cười đến cong cả mắt, cậu lại chọt thêm một khối bánh nhỏ uy tới bên miệng Giang thiếu gia: “Lần sau tôi sẽ cẩn thận giúp anh giấu đi thật tốt.”
Giang thiếu gia một miệng toàn bánh ngọt, biểu tình thập phần lãnh khốc: “Không cần.”
Đến cuối tuần, Giang Hạo Phong như cũ dậy rất sớm, y mặt không chút thay đổi đi tới phòng bếp mở cửa tủ lạnh ra nhìn nhìn, vừa lòng ngồi xuống bàn ăn chờ Thẩm Thư Kiệt xuống lầu ăn sáng, quản gia đem bữa sáng bày lên bàn, hỏi y: “Ngày hôm qua Thẩm tiên sinh có làm một chút điểm tâm ngọt, có cần mang lên không ạ?”
Giang Hạo Phong nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút: “Không cần.”
Thời điểm Thẩm Thư Kiệt đi xuống lầu, Giang Hạo Phong đã đợi gần nửa tiếng, cậu nghi hoặc hỏi: “Hôm nay không phải cuối tuần sao?”
“Ừm.”
“Vậy sao không nghỉ ngơi nhiều hơn một chút?”
Giang thiếu gia cầm báo tuỳ tiện lật vài tờ: “Không buồn ngủ.”
Thẩm Thư Kiệt ngồi vào trước bàn ăn, cầm lấy sandwich cắn một miếng, lại uống thêm một ngụm nước chanh: “Tôi hôm nay phải tới công ti, vai diễn kia đã lấy được, qua vài ngày nữa liền có thể trực tiến vào đoàn kịch.”
“Ân.”
“Anh tại sao lại không ăn?”
Giang thiếu gia nhăn mi nhìn miếng sandwich, không động thủ cũng không nói gì, Thẩm Thư Kiệt quan sát một chút liền đem phần sandwich trên tay của mình ăn hết, sau đó mới đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy phần bánh ngọt ra đặt trước mặt y: “Chung quy ăn khuya rất không tốt.”
Giang Hạo Phong đem báo để sang một bên: “Tôi nói muốn ăn cái này sao?”
Thẩm Thư Kiệt chớp mắt hai cái: “Vậy tôi ăn?”
“Tuỳ em.”
“Được rồi, không giành với anh.” Nói xong lại tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Qua vài phút, Thẩm Thư Kiệt đã ăn xong phần của mình,Giang Hạo Phong vẫn như cũ không có động tác gì: “Làm sao lại không ăn nữa?”
Giang thiếu gia mặt không biểu tình nhìn Thẩm Thư Kiệt, ngữ khí cứng ngắc nói: “Tôi chưa nói là muốn ăn cái này.”
Thẩm Thư Kiệt có chút không xác định được rốt cuộc hôm nay lại chọc trúng chỗ nào khiến y mất hứng, cậu vừa định đứng lên lấy nĩa chọt khối bánh ngọt, điện thoại liền vang lên, cậu đứng dậy nhận điện thoại sau đó cùng Giang Hạo Phong nói một tiếng liền vội vã chạy tới công ti.
Giang thiếu gia sắc mặt ngưng trọng giống như sắp có bão tới nơi, y nhìn theo bóng lưng Thẩm Thư Kiệt rời khỏi cửa, quay đầu trừng mắt nhìn khối bánh ngọt vô tội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...