Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Hôn Nhân

Đường Khê đi ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn lên trên cửa, nói với Tần Kiêu: “Cao quá, phải vác ghế ra đây đứng mới dán được.”
 
Tần Kiêu vẫn đứng tại chỗ, cầm câu đối Tết trên tay, mặt không thay đổi chút nào, cứ như thể bị người ta điểm huyệt định thân, không nhúc nhích được.
 
Đường Khê thấy anh như vậy, không khỏi buồn cười, có điều xét thấy chuyện này gây ra tổn thương nghiêm trọng trong lòng anh, cô không thể lại xát muối lên vết thương của anh, khiến bóng ma tâm lý của anh thêm trầm trọng, cho nên cô cắn đầu lưỡi, liều mạng nín cười, điềm nhiên nói lảng sang chuyện khác như thể không có chuyện gì: “Tần Kiêu, anh mau vác ghế ra đây dán câu đối tết đi, ngoài này gió thổi, em đứng đây thấy hơi lạnh.”
 
Tần Kiêu thấy cô bảo lạnh thì mới hoàn hồn khỏi cảm giác xấu hổ khủng khiếp, sải bước đi tới trước mặt cô, để câu đối Tết lên kệ tủ ở cửa, nắm bàn tay hơi lành lạnh của cô, bỏ vào trong túi áo của anh, hỏi: “Còn lạnh không?”
 
Thể chất của Đường Khê hơi hàn, vào đông, tay chân dễ bị lạnh, dù có mặc nhiều quần áo thì bàn tay sờ tới sờ lui vẫn thấy lạnh, thực ra cô không cảm thấy lạnh, chỉ cố ý kể khổ để đánh lạc hướng sự chú ý của anh mà thôi.
 
Cô tì cằm lên ngực anh, ngẩng mặt lên nhìn mặt anh, cười lắc đầu, nói: “Không lạnh, Tần Kiêu, vì sao anh mặc ít quần áo hơn em nhiều mà người lại nóng hơn em nhỉ?”
 
Tần Kiêu cụp mắt, lặng lẽ nhìn cô, hỏi: “Em muốn làm à?”
 
Đường Khê: “...”
 
Cô nói muốn làm lúc nào, chẳng qua cô muốn an ủi linh hồn bị tổn thương của anh nên kiếm đại một cái cớ để khen anh mà thôi, thế mà lại bị anh xuyên tạc thành ý này, đầu óc của người đàn ông này rốt cuộc được làm từ gì vậy.
 
Cô nhanh chóng rụt tay khỏi ngực anh, lùi lại một bước, lắc đầu nói: “Dán câu đối Tết trước đi đã.”
 
Tần Kiêu nói nghe như tiếc nuối: “Không làm thì trêu ghẹo anh làm gì?”
 
Đường Khê: “...”
 
Cô thực sự không nên đồng tình với anh, người đàn ông này tự mình nghĩ xiên nghĩ xẹo rồi lại đổ lỗi cho cô.
 
Cảm xúc trìu mến vừa rồi dâng lên trong lòng biến mất hầu như không còn tung tích, cô giận dỗi giục anh: “Mau dán câu đối Tết đi, đừng lề mề, dán xong câu đối Tết em còn phải nấu cơm tối nữa.”
 
Tần Kiêu nhìn cô một cái, xoay người vào bếp bê ghế ra để trước cửa, Đường Khê vịn ghế đề phòng anh trèo lên ghế bị ngã.

 
Tần Kiêu cầm tấm hoành phi để dán phía trên cửa, nói với Đường Khê: “Em không cần phải giữ đâu, một mình anh dán được rồi, em đi vào đi.”
 
Đường Khê nói: “Em không giữ ghế, ghế dễ bị đổ lắm.”
 
Tần Kiêu leo lên ghế, đứng trên ghế, cúi đầu xuống nhìn cô, nói: “Em bỏ tay ra đi, không đổ đâu.”
 
Đường Khê không muốn tranh cãi vấn đề ghế có đổ hay không với anh, cô ngẩng đầu lên nói với anh: “Anh dán nhanh lên, dán xong đi vào.”
 
Tần Kiêu không nói thêm gì nữa, canh chừng khoảng cách bằng mắt, dán tấm hoành phi lên chính giữa.
 
Đường Khê thấy anh dán xong hoành phi bèn đưa chữ Phúc cho anh.
 
Hai người phối hợp với nhau dán chữ Phúc, câu đối cho cửa nhà. Thời gian không còn sớm nữa, Đường Khê vào bếp chuẩn bị cơm tối, Tần Kiêu rửa sạch toàn bộ những thực phẩm cần rửa xong, rảnh rỗi, đứng bên cạnh nhìn Đường Khê nấu cơm, trong đầu lại bắt đầu nghĩ chuyện Đường Khê nói lúc vừa mới về tới nhà.
 
Cả chợ thực phẩm đều biết chuyện hồi trẻ anh từng yêu thầm một cô gái nhưng vì nghèo nên không dám tỏ tình?
 
Lý Tráng Tráng nói như vậy ở chợ?
 
Tối hôm anh gặp Lý Tráng Tráng đó, anh đã dặn Lý Anh bảo Lý Tráng Tráng chuyển sang chợ khác, hôm sau Lý Anh báo lại với anh chuyện đã được giải quyết, hiện giờ anh lại nghe được chuyện này từ miệng Đường Khê, đây chính là cái mà Lý Anh nói đã giải quyết rồi sao?
 
Tần Kiêu nhíu mày, quay người đi ra khỏi phòng bếp.
 
Đường Khê nghe thấy tiếng cửa mở ở phòng khách, nhìn ra ngoài một cái, thấy Tần Kiêu cầm điện thoại đi ra ngoài, đoán chừng chắc hẳn trong lòng anh vẫn canh cánh chuyện ở chợ thực phẩm, nhớ lại dáng vẻ cực kỳ mất tự nhiên của anh, tranh thủ lúc anh không có ở đây, cô lén cười trộm.
 
Tần Kiêu đi ra ngoài sân, đứng bên cạnh chiếc đu dây, gọi điện cho Lý Anh.
 
Dạo này cuộc sống của Lý Anh khá tốt, tình cảm của ông chủ bà chủ ngọt ngào, tâm trạng ông chủ tốt đẹp, mặc dù thỉnh thoảng vung cơm chó cho anh ta nhưng chỉ cần anh ta giữ chắc được bát cơm chó thì ông chủ sẽ vừa vung cơm chó vừa hào phóng vung tiền thưởng cho anh ta.
 

Hai ngày nay được nghỉ, ông chủ và bà chủ cùng đón tết với nhau, không có chuyện gì cần tìm anh ta, sáng nay anh ta thấy ông chủ đăng một bài show ân ái ở vòng bạn bè bèn thổi phồng đôi câu ở dưới, ông chủ còn nhắn tin riêng với anh ta, bảo muốn tặng anh ta một chiếc xe, cho anh ta tự chọn.
 
Ông chủ hào phóng tặng xe, đương nhiên anh ta sẽ không khách sáo. Chỉ có điều hôm nay anh ta ăn Tết ở gia tộc, mồng một đầu năm vẫn chưa kịp chọn xe, giờ nhìn thấy ông chủ gọi điện tới, anh ta bất giác cho rằng ông chủ gọi điện hỏi xem anh ta đã chọn xe xong chưa, anh ta không nghĩ gì nhiều, hớn hở nghe máy.
 
“Tổng giám đốc Tần.”
 
Tần Kiêu lạnh giọng hỏi: “Cậu mất mấy ngày để mua lại quầy thịt lợn của Lý Tráng Tráng vậy?”
 
Lý Anh nghe thấy anh hỏi vậy, trong lòng hơi hồi hộp một chút, lập tức nhớ lại chuyện trước đây mình giấu giếm, thận trọng đáp: “Một ngày.”
 
Tần Kiêu: “Một ngày?”
 
Lý Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp: “Đúng vậy thưa Tổng giám đốc Tần, một ngày.”
 
Dựa theo hiệu suất làm việc của anh ta thì hẳn là anh ta không phạm sai lầm gì trong công việc, ban đầu Tổng giám đốc Tần dặn anh ta buổi tối đi làm chuyện này, lúc anh ta nhận nhiệm vụ, Lý Tráng Tráng đã lan truyền chuyện này cho mọi người biết hết cả rồi, chuyện này không liên quan gì tới anh ta.
 
Tần Kiêu: “Cậu không có chuyện gì khác muốn nói cho tôi biết à?”
 
Quả nhiên ông chủ vẫn biết rồi.
 
Chuyện đã qua lâu vậy rồi, đáng lẽ người ở chợ thực phẩm đã không còn hào hứng thảo luận chuyện này nữa rồi mới phải, ông chủ cũng không mấy khi tới chợ thực phẩm, xác suất phát hiện ra chuyện này là rất nhỏ, anh ta cứ tưởng chuyện này thế là qua, không ngờ nó lại vỡ lỡ đúng vào ngày mồng một đầu năm khi cả nhà sum họp, không phải ông chủ và bà chủ về nhà tổ đón Tết hay sao? Tại sao lại phát hiện chuyện này vào đúng lúc này.
 
Lý Anh nhanh chóng động não, giả ngu hỏi: “Còn chuyện gì khác ạ? Tổng giám đốc Tần, ý anh là chuyện gì ạ?”
 
Tần Kiêu nhếch môi, im lặng thăm dò Lý Anh.
 
Anh không chắc Lý Anh có biết chuyện này hay không, bởi vì chuyện này chỉ lan truyền bên trong chợ thực phẩm, Lý Anh không ở đây, không đi chợ này nên chưa chắc đã biết.

 
Nếu như Lý Anh không biết thì anh sẽ không nói cho Lý Anh biết chuyện này.
 
Lý Anh không nhận được câu trả lời của ông chủ, nghĩ đến chuyện bình thường đi theo ông chủ, đôi mắt thâm sâu khó dò của ông chủ dường như có thể nhìn thấu tất cả, tưởng tượng tới cảnh đôi mắt đó nhìn chằm chằm mình, anh ta không chịu nổi áp lực tâm lý, chủ động thành khẩn: “Tổng giám đốc Tần, ý anh là chuyện Lý Tráng Tráng tung tin đồn nhảm hồi niên thiếu anh từng yêu thầm một cô gái phải không, chuyện này nghe là biết là tin giả rồi.”
 
Lý Anh nói chắc như đinh đóng cột, tức giận bất bình: “Lúc tôi nghe nói chuyện đó, tôi không hề tin đó là thật, người đàn ông tài mạo song toàn lại có gia thế tốt như Tổng giám đốc Tần sao lại vì tự ti mà yêu thầm một cô gái nhưng không dám tỏ tình chứ. Anh chỉ cần đứng một chỗ, liếc mắt nhìn cô nào là cô đó sẽ mê như điếu đổ, chủ động theo đuổi anh ngay, đâu cần phải yêu thầm. Lý Tráng Tráng đúng là tung tin đồn nhảm.”
 
Sau khi nghe được chữ nghèo từ miệng Đường Khê, giờ Tần Kiêu lại nghe được từ miệng Lý Anh một từ khác.
 
Tự ti.
 
Sắc mặt Tần Kiêu nặng nề, anh lạnh giọng hỏi: “Tự ti?”
 
Lý Anh: “Đó là Lý Tráng Tráng nói thôi, đương nhiên là Tổng giám đốc Tần không tự ti rồi.”
 
Nói thực, chuyện Lý Tráng Tráng kể ông chủ yêu thầm người khác kết hợp với chuyện ông chủ bảo anh ta mua lại quầy thịt lợn của Lý Tráng Tráng thì Lý Anh còn thấy có thể tin được nhưng nói ông chủ tự ti, Lý Anh không tin.
 
Ông chủ của anh ta rõ ràng rất tự luyến, không hề liên quan gì tới hai chữ tự ti.
 
Tần Kiêu chất vấn: “Cậu biết chuyện này sao không nói cho tôi?”
 
Lý Anh: “...”
 
Cho nên ông chủ gọi điện thoại tới không phải để xác nhận xem anh ta có biết chuyện này không mà là đang thử thăm dò anh ta sao?
 
Anh ta vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc Tần, lúc đó đáng ra tôi phải báo cáo với anh nhưng mợ nấu cơm tối cho anh, anh nói muốn về nhà ăn tối, bảo tôi tạm dừng báo cáo, tôi thấy tình cảm của anh và mợ tốt đẹp như vậy, cho rằng lời đồn này quá mức hoang đường nên không dám lãng phí thời gian quý giá của anh. Thời gian của anh là để làm việc và ở bên mợ, sao có thể lãng phí vì thứ chuyện buồn cười như thế này được.”
 
Tần Kiêu thản nhiên nói: “Lý Anh, chọn xe chưa?”
 
Lý Anh nhạy cảm nhận ra có khả năng xe của anh ta sắp bốc hơi rồi.
 
“Tổng giám đốc Tần, dâu tây anh đăng trong vòng bạn bè là mợ rửa cho anh à, mợ thật tốt với anh.”
 

“Anh với mợ chụp ảnh chung với nhau thật là hoàn hảo, đúng là ông trời tác hợp.”
 
“Nhìn thấy dáng vẻ anh và mợ ở bên nhau, tôi cảm thấy đời này mình không thể kết hôn nổi, bởi vì tôi không thể nào có được cuộc hôn nhân hoàn hảo giống như Tổng giám đốc Tần.”
 
Bản năng tham tiền kích thích Lý Anh tuôn ra một tràng nịnh bợ.
 
Tần Kiêu im lặng một lát, ngắt lời anh ta: “Cứ từ từ chọn.”
 
Ba tiếng từ từ chọn quả thực là tiếng trời.
 
Lý Anh nhẹ nhàng thở phào: “Được rồi, Tổng giám đốc Tần, chúc anh và mợ năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.”
 
Tần Kiêu không tiếp tục nghe những câu thổi phồng muôn màu muôn vẻ của anh ta nữa, cúp điện thoại, mang theo tâm trạng phức tạp trở lại trong phòng, ngồi trên sô pha một lát, ngẩng đầu liếc nhìn Đường Khê trong phòng bếp, đứng dậy đi tới chỗ cửa phòng bếp, lẳng lặng chăm chú nhìn Đường Khê.
 
Đường Khê cảm nhận được cái nhìn của anh, cô dở khóc dở cười, an ủi: “Không sao đâu, mọi người cũng chỉ nghe như nghe chuyện cười thôi mà, nghe xong là quên ngay, giờ cũng không còn ai nhắc chuyện này nữa. Tại chị Thái quen em nên mới nhắc em phải chú ý thôi, chị ấy cảm thấy em cần phải giữ chặt người đàn ông ưu tú như anh, không thể để những người phụ nữ khác cướp mất anh được, nếu không em có khóc cũng không có chỗ để mà khóc.”
 
Tần Kiêu trầm tĩnh hỏi: “Em cảm thấy đây là chuyện cười à?”
 
Đường Khê: “...”
 
Sao lần nào anh cũng bắt được những thứ trọng điểm kiểu này vậy.
 
“Ý em là họ cảm thấy Lý Tráng Tráng kể chuyện cười, không ai tin anh ta cả.” Nếu như anh không chột dạ mua lại quầy thịt lợn của Lý Tráng Tráng thì người ở chợ thực phẩm đều sẽ chỉ cho rằng Lý Tráng Tráng khoác lác, cố ý nói vậy để thấy người sang bắt quàng làm họ với anh, chẳng ai lại tin một người bán thịt lợn ở chợ thực phẩm lại là anh em với chủ tịch tập đoàn Ích Viễn cả. Thế nhưng, hiện tại anh chuyển Lý Tráng Tráng đi chỗ khác thì trái lại đã xác nhận chuyện Lý Tráng Tráng có quen biết anh rồi.
 
Câu sau Đường Khê chỉ giấu ở trong lòng, không nói ra.
 
Tần Kiêu đi lại sau lưng Đường Khê, ôm cô từ phía sau, nói nhỏ: “Khê Khê, chúng ta chuyển nhà đi.”
 
Đường Khê: “...”
 
Thật sự không cần sĩ diện như vậy đâu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui