Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Hôn Nhân

Tần Kiêu nhìn thấy Đường Khê bắn tim cho anh, khoé môi cong lên, ý cười trong mắt càng đậm hơn, cất bước vào thang máy, như không kịp chờ đợi mà bước xuống bậc thang phía dưới.
 
Đám người phía sau Tần Kiêu vội vàng đi theo, cảnh tượng hoành tráng thu hút ánh nhìn của nhiều người xung quanh trong trung tâm thương mại.
 
Đường Khê thấy dáng vẻ vội vàng gấp gáp của anh, đoán được có lẽ là anh muốn qua đây, vội vàng phất tay với anh, tỏ ý bảo anh đừng qua.
 
Phía sau anh có quá nhiều người, cho dù có qua đây cũng không thể nói được gì, sẽ rất lúng túng.
 
Tần Kiêu dừng bước chân lại, để thang máy từ từ đưa anh từ tầng hai xuống tầng một, đứng bên ngoài thang máy, điều chỉnh lại biểu cảm, mím môi, giả vờ tỏ vẻ nghiêm túc trước mặt đám cấp dưới. Sau đó từ từ nâng cánh tay lên, để ở trước ngực, làm dấu tay bắn tim, nghiêng mắt nhìn Đường Khê.
 
Người phụ trách của trung tâm thương mại vừa báo cáo xong tình hình kinh doanh, gần đây trung tâm thương mại tổ chức hoạt động khuyến mãi để thu hút khách hàng, quầy chuyên bán mỹ phẩm chăm sóc da ở tầng một là khu vực khuyến mãi lớn nhất, hầu như trên mỗi quầy hàng đều có dán logo giảm giá.
 
Người phụ trách thấy tổng giám đốc Tần đứng ở tầng một, tầm mắt nhìn về phía quầy chuyên bán mỹ phẩm, vội báo cáo kế hoạch của hoạt động, nhân viên phía sau đều không dám liếc ngang liếc dọc mà tập trung tinh thần đối đáp với chuyến thị sát của ông chủ. Chỉ có người đứng bên cạnh anh, cách anh gần nhất là Lý Anh nhìn thấy, ngoài mặt thì ông chủ anh ta nghiêm túc thị sát công việc, nhưng sau lưng thì đang lén lút bắn tim cho bà chủ.
 
Cũng không phải là lén lút.
 
Mặc dù những người khác đều không nhìn thấy, nhưng mà anh ta nhìn thấy.
 
Rất rõ ràng, ông chủ anh ta suy xét đến những nhân viên đi phía sau, nên lúc nãy mới ra hiệu cho anh ta đi ra phía trước một chút, mượn cơ thể của anh ta để chặn lại tầm nhìn của những người khác, bắn tim cho bà chủ.
 
Nhưng cũng rất rõ ràng, ông chủ không hề suy xét đến anh ta.
 
Anh ta cũng là người mà, tại sao ông chủ lại không biết tránh né anh ta chứ.
 
Đường Khê nhìn thấy Tần Kiêu đứng đó bắn tim, để tay lên môi, hôn một cái, mỉm cười tặng cho anh nụ hôn gió.
 
Tần Kiêu nhìn thấy nụ hôn gió của cô, hơi nghiêng người, giấu đầu hở đuôi mà liếc người phía sau, nâng cánh tay phải lên, ngón tay hơi nắm lại thành quyền trong không khí, làm ra dáng vẻ nhận lấy nụ hôn gió của Đường Khê, từ từ để lại cánh tay ở trước người, giả vờ nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó chậm rãi để nắm tay bên môi, hôn một cái.
 
Lúc bỏ tay xuống, anh không nhịn được mà nhướng mày cười với Đường Khê, hơi lắc lư cái đầu, đắc ý nhìn Lý Anh ở bên cạnh.
 
Lý Anh: “…”
 
Anh ta nhìn thấy rồi.
 
Anh ta biết bà chủ đến rồi, bà chủ đang bắn tim cho anh, bà chủ đang hôn gió anh, thật sự không cần phải cố tình ra hiệu cho anh ta nhìn đâu.

 
Nhưng mà ông chủ ra hiệu với anh ta như vậy, chẳng lẽ là do tư thế cầm tô ăn cơm chó của anh ta vẫn chưa đúng sao?
 
Đầu Lý Anh xoay chuyển nhanh chóng, lấy điện thoại trong túi ra, mở chức năng quay phim, giơ lên, nhắm vào bà chủ đang bắn tim hôn gió ông chủ, chuẩn bị giúp ông chủ quay lại hình ảnh cần phải ghi lại vào hồi ức đời người.
 
Đường Khê phát hiện Lý Anh giơ điện thoại lên, không biết đang chụp hay là quay cô, hơi ngại ngùng bỏ bàn tay đang bắn tim xuống, xấu hổ kéo Tô Chi đang đứng bên cạnh với vẻ mặt cạn lời đi vào quầy chuyên bán mỹ phẩm chăm sóc da.
 
Tần Kiêu thấy Đường Khê trốn rồi, thu hồi ánh mắt, nhìn Lý Anh với sắc mặt ghét bỏ.
 
Lý Anh thấy ông chủ nhìn mình với vẻ mặt “xem việc tốt mà cậu làm đi, doạ Đường Khê chạy mất rồi”. Anh ta vô tội bỏ điện thoại xuống.
 
Cũng đâu thể trách anh ta được.
 
Vốn dĩ anh ta đang ăn cơm chó, cảm thấy rất ngon, là do ông chủ cứ mãi lắc đầu nhướng mày với anh ta, ra hiệu cho anh ta mà.
 
Với sự hiểu biết của anh ta với ông chủ, ông chủ anh ta đang ngầm ra hiệu cho anh ta phải quay hình lại, bây giờ bà chủ chạy mất rồi, ông chủ lại muốn đổ tội lên người anh ta.
 
Người làm công thật là khó quá mà.
 
Tần Kiêu đứng tại chỗ một lúc lâu, điện thoại nhận được tin nhắn của Đường Khê.
 
Vợ Yêu Dấu: [Anh làm việc trước đi, em không làm phiền anh nữa, vốn dĩ hôm nay Chi Tử không định đi dạo trung tâm thương mại, là do em kéo cậu ấy đến tìm anh, trước đó cậu ấy không hề biết em cố tình đến tìm anh, bây giờ em phải cùng cậu ấy đi mua đồ để đền tội đây.] Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
Vợ Yêu Dấu: [Yêu anh.]
 
Sau đó cô lại gửi một icon bắn tim qua.
 
Tần Kiêu nhìn tin nhắn Đường Khê gửi qua trên màn hình điện thoại, khoé môi không kìm được mà cong lên.
 
Người phụ trách trung tâm thương mại ở phía sau giới thiệu xong tất cả các kế hoạch của hoạt động, thấy tổng giám đốc Tần vẫn không lên tiếng, tâm trạng thấp thỏm nhỏ giọng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Tần?”
 
Tần Kiêu đưa tay đè lại khoé môi cong lên của mình, lúc bỏ tay xuống, gương mặt khôi phục lại sự nghiêm túc, hờ hững nói: “Rất tốt.”
 
Người phụ trách trung tâm thương mại ngẩn ra, được khen mà lo sợ.

 
Anh ta không có nghe nhầm chứ?
 
Anh ta vừa được tổng giám đốc Tần khen sao?
 
Lý Anh nhìn dáng vẻ vui mừng của người phụ trách trung tâm thương mại, trong lòng cảm thán số phận thật bất công.
 
Người thì ở trước phía trước ăn cơm chó.
 
Người thì ở phía sau ăn kẹo cưới.
 
Ở quầy chuyên bán mỹ phẩm chăm sóc da, Tô Chi vuốt tóc ra sau, hai tay vòng trước ngực, sắc mặt cao ngạo lạnh lùng nhìn Đường Khê quẹt thẻ thanh toán.
 
Đường Khê quẹt thẻ xong, nhận lấy hoá đơn và sản phẩm từ tay nhân viên bán hàng, quay đầu lại, nở nụ cười lấy lòng Tô Chi, khoác cánh tay cô ấy, làm nũng nói: “Chi Tử, cười một cái đi mà, người ta biết sai rồi mà.”
 
Tô Chi tức tối lườm cô một cái, đi ra khỏi quầy chuyên bán mỹ phẩm chăm sóc da, hỏi: “Có phải cậu đã sớm biết chồng cậu đang ở trung tâm thương mại này, chọn ăn cơm ở trung tâm này là vì muốn tìm chồng cậu không.”
 
Đường Khê nở nụ cười lúng túng, chớp chớp mắt với cô ấy, dùng cánh tay đụng cô ấy một cái, giọng nói xoay chuyển đủ kiểu: “Chi Tử.”
 
Tô Chi tức đến bật cười: “Cậu cố tình kéo tớ đến đây, còn gọi tớ ra quầy chuyên bán mỹ phẩm này, để tớ đứng trước mặt cậu, nhìn cậu bắn tim, hôn gió chồng cậu, cậu không cảm thấy hành vi bày tỏ tình yêu như vậy sẽ tạo thành tổn thương tâm lý nghiêm trọng với tớ sao? Còn nói với tớ gì mà yêu đương rồi, rất vui vẻ, muốn mua chút quà tặng cho tớ để cảm ơn, tớ đã nói sao hôm nay cậu lại kỳ lạ thế, thì ra cậu ở đây đợi tớ, dùng cạm bẫy ngọt ngào, lừa tớ ra đây để nhét cho tớ một họng cơm chó.”
 
Đường Khê: “Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ làm như vậy là có nguyên nhân.”
 
Tô Chi: “Nguyên nhân gì?”
 
Đường Khê: “Vì để khiến Tần Kiêu vui đó, cậu không thấy lúc nãy anh ấy rất vui sao?”
 
Tròng mắt Tô Chi hiện lên vẻ kinh ngạc, phẫn nộ nói: “Đường Khê Khê, lời cậu nói còn là của con người nữa sao? Vì để dỗ chồng cậu vui, cậu gạt tớ ra đây xem hai người rải cơm chó, còn bắt tớ đứng giữa hai người, câu chuyện tình yêu của hai người không có bóng đèn chiếu thì sẽ không đủ sáng hay thế nào, cứ bắt tớ đứng ở giữa làm bóng đèn phát sáng.”
 
Đường Khê nhìn vào ánh mắt chất vấn của Tô Chi, chột dạ chuyển chủ đề, chỉ vào một cửa hàng quần áo ở tầng hai, nói: “Ôi, tớ thấy quần áo của cửa hàng đó đẹp quá, trông rất phù hợp với người đẹp Chi Tử nha, người đẹp Chi Tử có muốn qua đó xem, mua vài bộ quần áo không.”
 
Tô Chi không hề khách sáo: “Mua.”
 

Đường Khê đẩy cô ấy vào cửa thang máy: “Vậy chúng ta mau đi lên đó thôi.”
 
Tô Chi nhìn cô, nói đùa: “Tớ nói cậu biết, cậu đừng hòng lừa tớ, hôm nay cậu mà không đưa ra một lý do chính đáng, sau này tớ sẽ không đi dạo phố với cậu nữa. Chẳng lẽ tình bạn hơn hai mươi năm của chúng ta còn không bằng mấy tháng quen nhau ngắn ngủi giữa cậu và chồng cậu sao?”
 
Đường Khê nói: “Không phải mấy tháng.”
 
Tô Chi: “???”
 
Đường Khê cũng không có gì không thể nói với Tô Chi, dù sao có nói ra thì cô ấy cũng sẽ không nói với Tần Kiêu.
 
“Mua quần áo trước, đợi đến lúc ăn cơm tớ sẽ nói cậu nghe.”
 
Tô Chi vốn cũng chỉ là thuận miệng nói đùa, cô ấy trông mong tình cảm của Đường Khê và Tần Kiêu tốt đẹp hơn ai hết, không ngờ lại thấy Đường Khê có vẻ là có chuyện gì đó, cô ấy cũng chẳng muốn mua quần áo nữa, thúc giục nói: “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước, cậu kể tớ nghe có chuyện gì tớ chưa biết.”
 
Đường Khê cúi đầu dùng wechat quét mã QR trên danh sách nhà hàng. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
“Phía trước còn có tám bàn, thời gian chờ đợi dự kiến là mười tám phút, chúng ta xem quần áo trước đi.”
 
Hai người đi lên tầng hai, tuỳ tiện đi vào một cửa hàng quần áo.
 
Sau khi đi dạo cửa hàng quần áo, thời gian cũng đã sắp đến, hai người mới đi lên tầng bốn ăn cơm.
 
Vào nhà hàng gọi món xong, sau khi phục vụ cầm thực đơn đi rồi, Tô Chi không kịp chờ đợi mà hỏi Đường Khê: “Lúc nãy cậu nói không phải mấy tháng nghĩa là sao?”
 
Đường Khê hỏi: “Cậu có còn nhớ trước khi tớ xem mắt với Tần Kiêu rồi quyết định gả cho anh ấy, tớ có nói với cậu là tớ cảm thấy anh ấy là người tốt không?”
 
“Đương nhiên là nhớ rồi.” Lúc đó Tô Chi còn từng khuyên Đường Khê đừng xúc động mà giả ngốc, mới gặp một lần đã cảm thấy người ta là người tốt, bây giờ có rất nhiều đàn ông xấu đều biểu hiện rất tốt vào lần gặp đầu tiên, sau khi gạt con gái lên giường rồi thì mới lộ ra bản chất.
 
“Sở dĩ ngay từ lần gặp đầu tiên tớ đã xác định anh ấy là người tốt, thực ra là vì đó không phải là lần đầu tiên, trước đó tớ đã từng gặp anh ấy rồi.”
 
Tô Chi ngẩn ra: “Trước đó cậu đã từng gặp anh ấy rồi? Sao tớ chưa nghe cậu nói bao giờ?”
 
Đường Khê nhấc bình nước trên bàn, rót nước cho mình và Tô Chi, không nhanh không chậm nói: “Cậu đừng gấp, từ từ nghe tớ nói.”
 
Đường Khê cúi đầu uống một ngụm nước, kể chuyện mười năm trước cô gặp Tần Kiêu thế nào, rồi hôm nay tại sao cô lại kéo cô ấy ra đây, để cô ấy đứng ở giữa rồi cô bắn tim cho Tần Kiêu, và cả chuyện “anh hùng cứu mỹ nhân” của Tần Kiêu.
 
Tô Chi nghe xong, cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra.
 
“Vì vậy hai cậu đã quen biết nhau từ cấp ba, anh ấy còn cho rằng cậu bắn tim, hôn gió tớ là với anh ấy, sau đó yêu thầm cậu? Lần trước đến chợ bán thức ăn, bà chủ kia nói anh ấy có đối tượng yêu thầm, đối tượng đó là cậu sao?”
 

Đường Khê gật đầu: “Đúng vậy, vì vậy tớ mới muốn gọi cậu ra, làm hai động tác đó cho anh ấy, để anh ấy vui.”
 
Tô Chi cũng cảm thấy sự cố nhầm lẫn này khá buồn cười, nói: “Vậy sao trước kia cậu không nói với tớ là đã từng gặp anh ấy thế.”
 
Đường Khê nói: “Trước kia tớ cũng không biết tớ đã ảnh hưởng đến anh ấy lớn như thế, tớ chỉ từng gặp anh ấy tổng cộng năm lần, nói với cậu chắc chắn cậu sẽ cảm thấy tớ rất ngốc, mới gặp có mấy lần đã cảm thấy anh ấy là người tốt, hơn nữa ở sau lưng bàn tán chuyện người ta sa sút luôn cảm thấy trong lòng không yên, tớ cũng sợ lỡ nói với cậu rồi, hôm nào đó lúc nói chuyện trên wechat không cẩn thận nhắc đến chuyện này, bị anh ấy nhìn thấy thì gay go.”
 
Tô Chi cười đến không dừng lại được.
 
Đường Khê cũng không nhịn được, đập bàn: “Được rồi, đừng cười nữa, chuyện này không được truyền ra ngoài đâu đó.”
 
Tô Chi nói: “Tớ có thể nói với Sơ Hạ không?”
 
Đường Khê khẽ gật đầu: “Ngoại trừ Sơ Hạ, không được nói với người nào khác.”
 
Tô Chi gật đầu: “Được, tớ đảm bảo ngoại trừ Sơ Hạ ra, tớ sẽ không nói với ai cả, tớ thật sự rất khâm phục hai người, đây là duyên đến cản không được sao? Được rồi, lý do của cậu vô cùng đầy đủ, tớ tha thứ cho hành vi kéo tớ ra để bày tỏ tình cảm lúc nãy của cậu.”
 
Tô Chi nói xong, lại bắt đầu cười, cầm điện thoại nói: “Không được, bây giờ tớ phải nói ngay cho Sơ Hạ biết chuyện này, buồn cười quá đi mất.”
 
Đường Khê cười che trán, một nhân viên phục vụ đột nhiên cầm hộp quà đi qua đây. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
“Xin chào hai quý cô, hôm nay cửa hàng chúng tôi có chương trình, tặng cho hai người mỗi người một món quà nhỏ.”
 
Phục vụ để trước mặt Đường Khê và Tô Chi mỗi người một phần quà.
 
Đường Khê cười nói: “Cảm ơn.”
 
Phục vụ nói: “Bên trong là món quà được chọn ngẫu nhiên, kiểu như hộp quà bí mật, không biết bên trong là gì, hai cô có thể tháo ra xem.”
 
Đường Khê ừ một tiếng, cầm hộp quà tháo ra.
 
Bên trong hộp quà của cô là một nhánh bông hồng màu đỏ, bên cạnh còn có một tấm giấy note.
 
Đường Khê cầm lên, nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên đó.
 
Là do Tần Kiêu viết.
 
Yêu em.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui