Tình Yêu Của Tứ Đại Ma Nữ

Nếu so sánh giữa cả hai, ác quỷ tàn ác còn thiên thần thì hiền lành, ác quỷ quyến rũ còn thiên thần thì đáng yêu, ác quỷ lạnh lùng còn thiên thần thì hiền lành. Nhưng...tâm hồn của ác quỷ nhiều cảm xúc hơn thiên thần, đau khổ mà ác quỷ phải chịu nhiều hơn thiên thần, trái tim của ác quỷ mạnh mẽ và kiên cường hơn thiên thần, nước mắt của ác quỷ trong và đẹp hơn thiên thần!
- Kem của em đây! - Chị phục vụ đặt lên mặt bàn một ly kem to với 7 viên kem chocolate bên trong.
- Cảm ơn. - Nó hơi giật mình, tay bỏ cuốn sách vào lại trong túi.
Chị phục vụ gật đầu chào rồi quay lưng bước về phía quầy.
Nó cầm cái muỗng inox nhỏ, xúc một thìa kem cho vào miệng. Lạnh. Đắng. Nhưng cuối cùng là chút vị ngọt.
Buông cái muỗng xuống, nó rút điện thoại ra gọi ột ai đó:
"Alo..." - Đầu dây là tiếng một cô gái.
"Quán kem Diary tầng 3 trung tâm thương mại STYLE. Đến gặp tôi một chút được không?" - Nó nhìn xuyên qua tấm cửa kính của quán xuống con đường đông đúc, tâm hồn như treo ngược cành cây.
...
Bệnh viện trung tâm - Việt Nam
Tronie và Nhân an tâm rời khởi phòng bệnh khi hai cô gái đã chìm vào giấc ngủ. Từ trưa tới giờ chưa có cái gì trong bụng, cả hai quyết định đi tìm thức ăn. Tất nhiên mục tiêu đi đến là canteen bệnh viện chứ không còn nơi nào khác vì còn phải nhanh chóng quay lên trông hai cô nàng kia mà?
"Xoạch"
Nhân khép cửa lại, căn phòng im lặng đến rơn người, chỉ còn mỗi tiếng thở đều đều của hai kẻ trên giường mà thôi.
Ngoài hành lang, có bốn tên mặc đồ đen đang tiến lại trước phòng bệnh vip của bệnh viện. Dùng cử chỉ, tên dẫn đầu ra hiệu cho những thằng còn lại đeo cái khẩu trang màu đen vào rồi gật đầu hài lòng. Hai tên đứng ngoài canh cửa, hai tên nhẹ nhàng kéo cửa bước vào, cố không gây tiếng động.
"Xoạch"
Cánh cửa lại một lần nữa được kéo ra nhưng bước vào là hai tên mang khẩu trang đen. Nhẹ nhàng, cả hai khép cửa lại bước đến bên hai chiếc giường đặt trong phòng. Từ trong túi áo, cả hai rút ra hai con dao sáng loáng trong căn phòng không một ánh đèn.
"Phập"
Con dao dưới tác động của lực đã cắm sâu vào. Đôi mắt tên đứng bên giường Hoa mở to hết cỡ.
- Hừ...trò chơi vui...thiếu mặt ta sao được? - Hoa ngồi ở mép giường nhìn hắn cười, tay mân mê lọn tóc.
- Mày... - Tên đó giận dữ rít lên nhưng nhanh chóng im bặt. Vi dí gương mặt mình gần sát gương mặt của hắn, ngón tay trỏ để trước miệng hắn ta ra dấu im lặng. Đối mặt với một gương mặt đẹp hoàn mĩ đến như vậy trong khoảng cách gần khiến hắn bị...đơ.
- Trò chơi này...vui đấy! Nhưng ta đây không có hứng thú để tiếp tục. - Hoa nhếch môi, nụ cười làm hắn ta không còn biết đến thứ gì.
"Phập"
Rút con dao mà lúc nãy hắn ta đâm hụt vào gối ra, nhỏ nhanh tay cắm vào bụng hắn. Sức mạnh của sắc đẹp là đây! Chỉ cần vỏn vẹn một phút là đã có thể kết liễu cuộc đời của một tên ngu ngốc.
Dùng chân đạp hắn ta văng vào tường, Hoa vòng sang chỗ của Quỳnh Anh. Cô nàng đã xử lí xong tên còn lại bằng một phát đạn từ khẩu súng giấu sẵn dưới gối.
"Xoạch"
Cánh cửa được kéo ra, hai tên còn lại chạy vào nhìn hai tên đồng bọn đã ngã gục dưới đất.
- Tụi mày... - Thằng đầu trọc chỉ vào mặt Hoa.
- Hừ...chưa hết sao? - Hoa cười khẩy ngồi xuống giường.
- Tụi mày là người của ai? - Quỳnh anh đứng dựa tường.
- Liên quan đến mày à? - Tên còn lại quát.
- Không có gì...chỉ có hai chữ muốn nói thôi. Tạm biệt! - Quỳnh Anh lắc đầu rồi giơ tay chào, miệng cười mỉa.
- Mày...hự... - Tên đó tức điên nhưng ngay sau đó, cả hai tên ngã xuống đất, máu ọc ra từ miệng trong đến là kinh tởm.
Vy đứng dựa ngay cửa ra vào, vuốt vuốt lại mái tóc nói:
- Hai đứa hay nhỉ? Mới nghỉ có một ngày trong bệnh viện mà đã có khách tới thăm rồi sao?
- Chậc...em nổi tiếng mà? - Quỳnh Anh nhùn vai bước tới phía Vy.
Hoa lướt mắt qua cửa sổ. Có cái gì đó chói vào mắt nhỏ. Là một ánh đèn nhỏ và nó...màu đỏ! Là lazer! Súng bắn tỉa!
"Choang"
- Coi chừng! Á... - Hoa hét rồi chạy tới ôm Quỳnh Anh ngã xuống nền đất cùng lúc khi cánh cửa sổ vỡ toang do viên đoạn.
- Hoa! Anh! - Vy hốt hoảng hét.

- Hoa! - Quỳnh Anh bật dậy nhìn con bạn nằm kế bên.
Nhăn mặt, Hoa tuyệt đối không thốt lên bất cứ một tiếng kêu nào cho thấy mình đang đau. Nhỏ biết, làm như vậy sẽ khiến mọi người càng lo lắng hơn.
- Đừng lo cho em! Mau ra lệnh phong toả toà nhà đối diện. Nhất định phải bắt được tay sát thủ! - Hoa cắn răng ôm bả vai bị viên đạn găm vào, máu chảy ướt đẫm cả áo.
- Em...được! - Vy mở to mắt nhìn Hoa nhưng nhanh chóng sau đó là quay người chạy nhanh đi. Vừa chạy vừa rút điện thoại ra gọi.
- Mày...có sao không? - Quỳnh Anh đỡ Hoa dậy, ánh mắt lo lắng đầy sợ hãi.
- Không sao...bắn trúng vai thôi! - Hoa lắc đầu, cắn răng để cố gắng không thốt lên tiếng rên vì đau.
- Mày...xô tao ra làm gì chứ? Nếu mày không làm thế thì có bị thế này đâu? - Quỳnh Anh khóc, trách nhỏ.
- Khùng à? Không thì để tên sát thủ đó giết mày sao? - Hoa cười méo xẹo cốc đầu cô nàng.
- Nhưng...
- Thôi...không sao. Chỉ là một phát đạn thôi mà, nín đi! - Hoa lấy bàn tay dính máu của mình quệt đi hàng nước mắt của Quỳnh Anh.
- Hoa! - Tronie từ bên ngoài chạy vào, gương mặt nhễ nhại mồ hôi nhưng cũng không che nổi nỗi lo sợ tột cùng trong đáy mắt.
- Anh... - Hoa gượng cười.
- Em...có ổn không? Có sao không? - Tronie chạy tới bế nhỏ đặt lên giường.
- Được... - Hoa gật đầu.
- Hai đứa... - Ropez chạy vào, theo sau là Nhân và Nam.
- Anh hai...gọi bác sĩ giùm em. Em cần lấy đạn ra... - Giọng Hoa thều thào.
- Em...trúng đạn? - Tronie nhìn chăm chăm nhỏ.
- Được rồi...chỉ là ở vai thôi. Đi nhanh đi hai... - Hoa lắc đầu, phẩy phẩy tay ý kêu Nam đi.
- Ừ... - Nam nhanh chóng chạy đi kêu bác sĩ.
- Sao lại xảy ra chuyện này? Đã có chuyện gì xảy ra? - Nhân đỡ Quỳnh Anh ngồi dậy, nhìn khắp căn phòng rồi quát.
- Ư...không có gì hết. Bọn sát thủ...nhận lệnh...ám sát thôi... - Hoa thở gấp nới, bờ môi hồng hảo lại trở lên tái nhợt. Có vẻ máu từ vết thương mới này ra khá nhiều.
- Em... - Tronie nhìn Hoa, ánh mắt tỏ rõ vẻ không hài lòng.
- Ổn... - Hoa xua tay.
- Đưa anh xem vết thương! - Tronie lạnh giọng.
- Không sao mà! - Hoa lắc đầu.
- Em đừng có cứng đầu! Đưa anh xem vết thương! - Tronie quá lớn.
- Đã bảo là không sao. - Hoa vẫn cố mím môi chịu đau.
- Hừ... - Tronie điên tiết, hai bàn tay nắm từ cổ áo nhỏ xé mạnh xuống.
- Anh! - Hoa trừng mắt.
- Máu chảy nhiều thế này mà bảo không sao à? Em có bị điên không vậy? - Tronie nhìn vào vết thương, giận dữ.
- ... - Hoa không trả lời, chỉ quay mặt sang hướng khác. Trong lòng nhỏ đang thầm rủa cậu. Nghĩ sao trước mặt nhiều vậy mà xé áo nhỏ kia chứ? Tronie không ngại thì thôi, cũng phải hiểu nhỏ sẽ cảm thấy sao chứ?
- Bọn nào gan đến vậy? Dám giở cả trò này? - Ropez nghiến răng.
- Em không rõ. Chị chuẩn bị máy bay giùm em được không? - Hoa ngả đầu dựa vào thành giường.
- Em tính đi đâu? - Ropez nhíu mày.
- Nhật! - Qùyh Anh trả lời thay bạn. Cô nàng hiểu bây giờ nhỏ đang nghĩ gì.
- Không! Hết tuần này hai đứa mới được đi! - Ropez gắt.
- Chị đi làm đi. Lệnh! - Hoa gằn giọng.
- Em... - Ropez sững sờ.

- Vũ gia an toàn hơn ở đây. Ở đây sớm muộn cũng sẽ tiếp tục xảy ra chuyện thôi. Vả lại...không một ai dám động đến tụi em khi có tổ chức ở gần đến thế. - QUỳnh Anh giải thích.
- Nhưng Tiểu My...
- Không sao. Khởi my sẽ không phản đối...nếu đó là vấn đề an toàn của cả nhóm.
- ...Được. Trưa mai lên đường. Bác sĩ tới rồi đấy! - Ropez suy nghĩ một hồi rồi gật đầu bước ra ngoài.
Hoa bác sĩ mặc áo blouse trắng đi cùng mình bước vào phòng thì không khỏi hoảng sợ trước bốn cái xác chết. Ông không hiểu tại sao lại có những kẻ này ở đấy.
Hoa thấy bác sĩ vào thì yên tâm nhắm mắt lại, đầu gục vào ngực Tronie an tâm, bàn tay nhỏ nhắn dính đầy máu vẫn không thôi nắm chặt lấy áo cậu. Tronie cúi xuống nhìn Hoa, cậu thoáng đỏ mặt và bắt đầu hiểu vì sao lúc nãy Hoa lại phản đối chuyện cho cậu xem vết thương như thế. Kéo áo che cho Hoa, thật sự Tronie không muốn tay bác sĩ kia nhòm ngó thấy bất cứ thứ gì của cô người yêu bé nhỏ.
...
Cô gái có mái tóc đen duỗi thẳng đứng trước mặt nó nhìn chằm chằm. Cô gái có nước da trắng, khuôn mặt dễ thương đúng chất của người Nhật Bản, chỉ có mỗi đôi mắt ánh lên nét buồn khôn nguôi.
Cô gái kéo nhẹ chiếc ghế ở đối diện nó rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt túi xách lên bàn. Chị phục vụ ban nãy lại cầm cuốn menu bước tới, hỏi:
- Chị dùng gì ạ?
- Cocktail trái cây. - Cô gái khẽ mỉm cười, giọng nói trầm nhưng rất ấm và ngọt, trái với âm vực thanh và trong nhưng lại lạnh lẽo của nó.
- Vâng. Chị chờ một lát. - Cô phục vụ gật đầu rồi quay lưng bước đi.
- Sao lại gọi em ra đây? Chị không tính tới bar à? - Cô gái nhìn nó.
- Chị lớn tuổi hơn tôi đấy. - Nó nhếch môi.
- Hì...nhưng người đó gọi cô bằng tiếng chị, vả lại...tôi cũng là phận đàn em. Cũng dưới trướng thôi nên gọi vậy là đúng rồi. - Cô gái lắc đầu.
- Sao cũng được. - Nó nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Anh ấy...sống thế nào? Vẫn ổn? - Cô gái cúi đầu, hỏi nhỏ.
- Anh ấy? Cô vẫn nhớ thằng nhóc đó sao? - Nó hơi cười.
- Mãi mãi...chỉ là không đủ tư cách để gọi thẳng hỏi thăm thôi. - Giọng cô gái như nén lại tiếng thở dài.
- Tại sao lại không thử? - Nó chống cằm.
- Sao?
- Sao lại không thử xin một lần được tha thứ? Biết đâu được thì chẳng phải là làm khổ nhau thời gian qua sao? - Nó thở dài.
- Không phải cứ lúc nào muốn là cũng có thể tha thứ được. Dù anh ấy tha thứ nhưng chắc gì trong lòng em cảm thấy dễ chịu? - Cô gái gục mặt xuống bàn.
- Thằng nhóc ấy sống rất tốt. Hay cười và lại rất chăm chỉ. Có vẻ quá khứ không còn bám nhiều lấy nó nữa. - Yên lặng một hồi, nó lại nói.
- Vậy thì em yên tâm rồi. Em chỉ cần thế. - Cô gái cắn nhẹ môi, cố để nước mắt không trào ra ngoài.
- Chỉ có điều, đến giờ tôi vẫn chưa hiểu? Tại sao cô không nói hết cho thằng nhóc biết? Nó biết về tổ chức, biết cả thân phận của tôi. Vậy thì cô sợ điều gì? - Nó nghiêng đầu.
- Sợ mất mát. Nếu nói, anh ấy tuyệt đối sẽ ngăn cản em nhưng...em nợ người đàn ông đó một mạng nên giờ vẫn phải dùng một mạng để trả lại. - Cô gái hít sâu một hơi, nói.
- Vậy thì...từ bỏ đi để chạy theo tình yêu. Món nợ ấy cứ để tôi trả thay cô. Tôi cũng nợ ông ta một mạng mà? - Nó cười.
- Chị đùa à? Chính chị cũng biết, quay đầu là điều không thể... - Cô gái ôm mặt cười buồn.
- Của quý khách. - Chị phục vụ mang ly cocktail đặt xuống bàn.
- Cảm ơn. - Cô gái vội mỉm cười đáp lễ nhưng nụ cười đó có chút gượng gạo.
- ... - Cô phục vụ gật đầu quay người bước về phía quầy.
Không khí trở nên im lặng hẳn, cả hai mãi miết đuổi theo những suy nghĩ riêng. Nhìn ly cocktail đặt trước mặt, nó hỏi bâng quơ:
- Vẫn nhớ thứ nước này sao?
- Quên sao được? Chính anh ấy là người giúp em thích loại cocktail này mà. Vị chua chua ngọt ngọt của trái cây cùng với chất cồn của rượu. Một cảm giác rất lạ! - Cô gái dùng tay miết nhẹ lên miệng chiếc ly.
- Linda... - Nó khẽ gọi.

- Sao? - Cô gái ngước mặt lên.
- Thằng nhóc ấy...nó vẫn còn rất yêu cô. Chính vì thế đừng làm khổ nhau nữa.
- Chuyện đó...em sẽ tính khi chị bước sang tuổi 20. - Linda hơi sững người nhưng vội vàng lấy lại nụ cười điềm tĩnh.
- Chỉ tại tôi mà nhiều người bị liên luỵ như thế. - Nó cười khẩy, ngước mắt ra ngoài.
- Không phải. Nếu trách thì hãy trách rằng tại sao mình sống quá tốt để ai cũng muốn bảo vệ. - Linda lắc đầu.
- ... - Nó không trả lời, chỉ nhìn Linda một lúc rồi lấy điện thoại ra. Chiếc điện thoại để trong túi nó đang rung lên từng đợt vội vã.
Nó nhíu mày, Ropez đang chăm hai con bạn nó ở bệnh viện sao giờ lại gọi cho nó. Không lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
"Alo..." - Nó nghe máy.
"Sang đó mọi chuyện ổn không? Sao sáng nay chị gọi không được?" - Ropez ân cần hỏi thăm nó.
"À...sáng nay em khoá máy tại không muốn có ai làm phiền. Mà có việc gì không chị?" - Nó gật gù.
"Có. Chị gọi để báo em tối mai Hoa, Quỳnh Anh và Vy sẽ có mặt tại sân bay bên đó."
"Sao cơ? Tối mai? Chẳng phải em dặn là để hết tuần sao?" - Nó chau mày, giọng tỏ rõ vẻ khó chịu.
"Hoa ra lệnh cho chị. Vả lại bên đó an toàn hơn, vừa xảy ra chuyện ở bệnh viện đây." - Ropez thở dài.
"Chuyện? Có chuyện gì xảy ra?" - Nó có linh cảm không tốt.
"Có người ám sát. Bốn tên tới tấn công trực diện đều bị hai đứa nó giết chết hết rồi. Chỉ có điều là không ngờ tới việc có tay súng bắn tỉa ở toà nhà đối diện thôi."
"Ám sát? Tụi nó vẫn ổn chứ?" - Nó hơi giật mình.
"Vẫn ổn. Mọi chuyện chưa quá tầm kiểm soát. Chỉ có một vấn đề là do đẩy Quỳnh Anh ra khỏi vị trí bị ngắm bắn nên Hoa bị trúng đạn vào bả vai."
"Sao? Trúng đạn?" - Nó cắn môi rít lên qua từng lẽ răng.
"Phải."
"Vậy có bắt được tay sát thủ không?" - Giọng nó lạnh dần.
"Haiz...sau khi bị bắn thì ngay lập tức Hoa hạ lệnh cho Vy gọi người bao vây tòa nhà đối diện để bắt tay sát thủ. Chỉ có điều, năm phút sau, người của ta tới thì tay sát thủ ấy có dư thời gian cao chạy xa bay rồi." - Ropez thở dài. Nếu chị có mặt trong phòng bệnh ngay từ trước đó thì có lẽ đã có thể phối hợp cùng Vy bắt sống tay sát thủ mà không cần nhọc công mà vẫn để thoát như thế.
"Được...ngay lập tức cho lệnh điều tra. Bằng mọi giá phải bắt sống tên sát thủ ấy về đây cho em. Bất cứ thông tin nào cũng phải báo cáo." - Nó vừa nói giọng đều đều, tay vừa gõ gõ lên bàn.
"Ừm...thật ra thì...cái bọn bị hai đứa kia hạ gục có hình xăm ngay cổ tay. Chị nghĩ em rõ cái hình xăm ấy là gì mà?" - Ropez ậm ừ.
"Em biết...biết rất rõ kẻ đứng sau. Vấn đề là em chắc chắn dù có tham vọng ngồi vào chiếc ghế hiện tại của em nhưng họ vẫn không dám làm liều đến thế. Họ biết em không phải là trẻ con, việc phát giác ra chỉ là một sớm một chiều. Thế nên chắc chắn phải có kẻ chống lưng."
"Nhưng chưa điều tra được? Chính vì thế em vẫn đang im lặng mà không vạch mặt họ sao?"
"Hừ...vẫn đang tìm hiểu. Nhanh thôi nhưng...dù có kết quả sớm, chúng ta vẫn chưa thể làm gì." - Nó nói, ánh mắt hơi liếc nhìn Linda.
"Tại sao?" - Ropez không hiểu.
"Họ vẫn chưa hết giá trị lợi dụng. Âm mưu muốn lật đổ em, gây nên cho chúng ta nhiều nguy hiểm nhưng họ vẫn còn khả năng để lợi dụng. Vậy thì tại sao chúng ta lại không sử dụng họ triệt để nhỉ? Cứ xem như đó là cách để họ đền bù thiệt hại. Có qua là phải có lại...một quy luật không đổi." - Nó cười mỉa.
"Tùy em...nhưng em không thấy như vậy là rất mạo hiểm sao?"
"Mạo hiểm nhưng sẽ an toàn hơn là khi vạch mặt họ sớm. Chắc gì sau khi biết kẻ chống lưng, ta có thể làm khác? Một điều có thể dám chắc rằng kẻ chống lưng ấy cũng không hề đơn giản. Em sẽ chọn con đường ít đổ máu nhất và an toàn nhất. Chị đừng lo." - Nó vuốt cằm.
"Được...mọi chuyện em cứ tự giải quyết, chị sẽ không xen vào."
"Tốt...lát gửi sang cho em giờ cụ thể, em sẽ cho vệ sĩ ra đón họ. Còn giờ thì em có chút chuyện. Bye." - Nó nói rồi thẳng tay gác máy không kịp để Ropez nói thêm bất cứ thứ gì.
Ném cái điện thoại thẳng lên bàn, nó ngả người ra sau ghế thở dài đầy mệt mỏi. Linda nhìn thấy bộ dạng của nó thì cũng hơi lo lắng:
- Sao thế chị?
- ...Trong nước xảy ra chuyện, Bướm Đêm gọi điện thông báo. - Nó im lặng một hồi thì trả lời.
- Lại có việc à? Việc gì mà quan trong tới mức phải đích thân Bướm Đêm gọi điện thông báo vậy? - Linda nhìn biểu hiện của nó thì cũng đoán được phần nào về nội dung cuộc điện thoại.
- Chị biết hình xăm này mà đúng không? Em cần xác nhận lại. - Nó đẩy đến trước mặt Linda cái điện thoại mở sẵn hình cái hình xăm mà nó chụp được của tên bị nó giết chết tại nghĩA trang của D.E.A.T.H.
- Là nó sao? Chị nhận ra sớm hơn em nghĩ. - Linda hơi nhoẻn miệng cười, tay vén mái tóc mỉnh sang một bên, để cho nó xem một cái hình xăm nhỏ sau tai. Là hình ngôi sao mười cánh có vòng tròn bên ngoài.
- Hừ...quả thật là vậy. Tôi chỉ nghi ngờ chứ chưa dám khẳng định, một phần vì không nhớ rõ hình dạng của hình xăm ấy trên người họ. Mà cô có dính dáng đến vụ này không vậy? - Nó hất mặt nhìn Linda.
- Em nghĩ chị rõ nhất mà? - Linda không trả lời thằng câu hỏi của nó.
- Cũng phải...vậy sao không báo cáo?
- Hừ...chính bản thân chị cũng rõ họ không bình thường mà. Nếu chị sinh ra vốn đã là một thiên tài thì dù họ không được bằng chị nhưng họ cũng xứng đáng để được gọi bằng một chữ thần đồng chứ? Gọi điện thoại cho chị thì bất cứ lúc nào, họ cũng có thể lần ra và nghe lén được cuộc điện thoại ấy. Chị đang ở Việt Nam, bất kể em có trốn qua thì chỉ cần chưa đầy 1 tiếng đồng hồ sau họ cũng đã có thể lần ra được em. Như vậy quá nguy hiểm, không chỉ cho em mà còn cho chị. - Linda giải thích.
- Vậy sao không báo cáo vụ gần đây có nhiều tập đoàn âm mưu triệt những thành phần quan trọng của D.E.A.T.H? Cô cũng chẳng thông báo việc gần đây có nhiều kẻ đã dần đánh hơi được mặt trái của một tập đoàn D.E.A.T.H hùng mạnh là một tổ chức phi chính phủ? Những việc đó hoàn toàn có thể gọi điện thông báo được cơ mà bởi vì nó nhằm mục đích bảo vệ tổ chức. Sẽ chẳng ai nghi ngờ điều đó. - Nó nói nhỏ vào tai Linda. Đang ở nơi đông người như một quán café như thế này, nói ra thì lộ hết.
- Bởi kẻ làm những việc ấy là họ. - Linda hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng trả lời.

- Họ? Bán thông tin? - Nó hơi nhíu mày.
- Phải. Bán thông tin để đổi lấy một kẻ chống lưng cho những kế hoạch sắp tới, một mũi tên trúng hai đích. Vừa có kẻ giúp cho bản thân có một chỗ dựa vững chắc, vừa có thể áp đảo đối phương. Mục đích chính của họ là làm suy yếu chiếc ghế hiện tại của chị để đến một lúc thuận lợi nào đó sẽ thẳng tay cướp lấy. Ngoài ra, việc tiết lộ thông để người ngoài triệt dần những nhân tố quan trọng của D.E.A.T.H cũng có lợi cho họ. Tứ ma nữ...vốn là đầu não của tập đoàn này sau chiếc ghế chủ tịch. Vì thế nhắm vào Tứ ma nữ là mục đích lớn nhất của những tập đoàn khác. Dù chủ tịch Tịnh Cát có tài giỏi đến mức nào thì khi mất đi bốn thiên tài cũng không đủ sức để vực dậy D.E.A.T.H. - Linda từ từ phân tích.
- Họ...vậy cô biết kẻ chống lưng ấy là ai không? - Nó đang tính nói gì đó nhưng lái sang việc khác.
- Không! Đang tìm hiểu. Tính xong mới báo chị luôn một lần nhưng chị lại biết trước mất rồi. - Linda cười nhẹ.
- Được...khi nào xong báo tôi một tiếng. Giữ cái điện thoại này để liên lạc với tôi. Đường truyền của nó được bảo mật tối tân hoàn toàn rồi. Đừng lo sẽ bị phát hiện. - Nó lấy từ trong túi xách ra một cái điện thoại nữa.
- Cảm ơn. - Linda nhận lấy cái điện thoại. Đúng lúc đó thì điện thoại nó đổ chuông tin nhắn.
Đọc xong dòng tin nhắn, nó hơi cười. Dường như là có cái gì đó rất thú vị mà nó vừa được biết. Nó không ngờ là con người đó có bản lĩnh đến như thế. Đứng dậy rời khỏi chỗ, nó tính tối nay sẽ đi bar nhưng thôi để sau vậy. Nó nói:
- Tôi về trước. Nhớ nhé! Có gì thì gọi điện thoại báo cáo. Với lại 11g30 tối mai dẫn người ra sân bay đón ba người kia rồi đưa về Vũ gia giúp tôi nhé, tôi không tiện ra đón họ được. Vy bị cho cẩn thận vào vì có hai kẻ đang bị thương. - Nó nói rồi cầm túi xách và hai giỏ đồ bước ra thẳng khỏi quán café. Nó đã thấy...một cô gái vừa bước vào quán. Mặc dù cô ấy đó không thấy nó với Linda nhưng tốt nhất là nó nên đi khỏi đây để tránh rắc rối.
Về đến nhà là đã hơn 11g tối. Nó uể oải đi tắm một cái rồi thả người lên giường. Qủa thật gần đây xương cốt nó muốn rã rời nếu không muốn nói là sắp gãy hết tới nơi. Lịch trình sắp tới của nó cũng không có gì đặt biệt. Trong một tuần lễ tới nó sẽ có gắng xả hết mọi ưu phiền của mình và cùng ba con bạn thoải mái vui chơi một tí, sau đó sẽ đi thi hành nhiệm vụ.
Lần này về, một phần cũng là do nó được gửi thông tin là sắp có nhiệm vụ tại Nhật nên mới về sớm hơn dự định một tuần lễ. Nghe nói là sẽ không dễ ăn vì có dính dáng đến một ông trùm nào đó. Nói như thế nên nó cũng chẳng biết chính xác đối tượng là ai vì D.E.A.T.H có liên quan đến rất nhiều kẻ có máu mặt, việc đoán ra giống như đang mò kim đáy bể vậy.
Với tay, nó lấy cái điện thoại ở đầu giường rồi gọi cho Quỳnh Anh. Nó cũng đang rất lo cho Hoa, không ngờ nó mới đi có một ngày mà hai con bạn nó đã xảy ra chuyện rồi.
"Quỳnh Anh đấy hả?" - Nó hỏi, giọng có chút mệt mỏi.
"Ừm...khuya rồi sao không ngủ? Còn gọi tao làm gì?" - Giọng Quỳnh Anh hơi nghèn nghẹn, giống như vừa mới khóc xong.
"Mày khóc à?" - Nó chau mày.
"Hic...đâu? Chỉ tại tao đang lo cho Hoa quá. Nó mất máu nhiều." - QUỳnh Anh trả lời nó, tay quệt hàng nước mắt.
"Đáng lẽ ra tao nên để tụi mày đi cùng tao, vậy thì đã không xảy ra chuyện này rồi."
"Không phải lỗi tại mày đâu. Là tại họ cố giết chúng ta thôi."
"Nhưng cũng tại tao kéo tụi mày bước vào con đường này. Nếu không gặp tao, có lẽ tụi mày sẽ có một cuộc sống bình thường hơn và được sống trong hạnh phúc chứ không phải là sống những tháng u tối lúc nào cũng lo sợ có người hăm he giết mình như thế này." - Nó mím môi.
"Mày đang nói ngốc gì vậy? Nếu không gặp mày, tao sẽ không biết được tình bạn đẹp đến thế nào. Chính mày đã cho tao thấy được tình bạn là thứ tao luôn khao khát. Gặp mày, tao mới gặp được Nhân - người con trai mà tao sẽ yêu suốt cuộc đời này và có dòng họ Kiwasato Trần là gia đình thứ hai ngoài cái gia đình không trọn vẹn của tao. Mày cho tao rất nhiều thứ! Đừng nghĩ ngợi tới những thứ nhỏ bé để rồi tự trách mình như thế." - Quỳnh Anh mắng nó.
"Mày..." - Nó cảm động.
"Mày gì? Mày nói nữa là tao giận luôn đấy. Mới không gâp nhau có một bữa thôi mà tao nhớ mày phát khùng rồi này."
"Hì...Mà tình trạng Hoa sao rồi? Nó bị thương không nặng quá chứ?" - Nó hỏi.
"Chỉ trúng phát đạn vào vai thôi nhưng mất máu hơi nhiều. Tình hình vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát. Đừng lo lắng thế." - Quỳnh Anh nói.
"Được...nếu tình hình nó tốt hơn thì ngày mai hãy lên máy bay, không thì tụi mày nghỉ ở đó một ngày nữa hẵng đi. Tình trạng vết thương như thế đi máy bay không tốt cho nó." - Nó dặn dò.
"Tao biết rồi. Mày bên đó vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn. Mà tin nhắn mày gửi tao hồi tối đúng thật là vậy sao?" - Nó bước về phía cửa sổ, vén tấm rèm lên nhìn ra ngoài.
"Phải...chính xác đấy, chính Nhân đã nói thế mà." - Quỳnh Anh khẳng định.
"Hắn ta bay chuyến mấy giờ?" - Nó chau mày khi thấy từ cổng có chiếc xe đang tiến vào khuôn viên vườn nhà.
"6g. Chắc giờ sang tới đó rồi đấy!" - Quỳnh Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
"Qủa thật...tới rồi. Không ngờ là mò tới tận Vũ gia tìm tao (pama nó sống vs pama Hoa và papa Quỳnh Anh => Lũ tụi nó sống chung trong khu biệt thự 3 căn kề nhau: Căn đầu tiên của dòng họ Kiwasato Trần, căn thứ hai là Vũ gia và căn thứ ba là Vương gia. Hiện tại nó đang ở Vũ Gia)." - Nó nhếch môi.
"Hờ...tiếp đón cho tử tế." - Quỳnh Anh cười.
"Không biết...tránh mặt lúc này là cách hay. Tao không muốn gặp hắn." - Nó hơi nhăn mặt.
"Mày với hắn xảy ra chuyện gì à?" - Quỳnh Anh hơi nghi ngờ với thái độ của nó.
"Không...khi nào sang thì gọi, tao sẽ nói nơi tao đang ở. Vương gia lúc này không an toàn đâu. Họ hành động rồi." - Nó nói rồi cúp máy. Việc trước mắt nó nên làm là thoát khỏi tên vừa đi xe vào khuôn viên kia kìa.
Thay nhanh bộ đồ, nó mở toan cánh cửa sổ ra. Từ phòng nó xuống đất là hai lấu, ước tính cũng cao tới 5m vì trần lầu một rất cao. Thế thì nhảy xuống từ độ cao ấy có khi toi mạng.
Nhếch môi, nó đã biết làm cách nào đề xuống rồi. Cây nhà trồng cao thế làm gì nếu không để lợi dụng mà trèo kia chứ?
Nó leo lên thành cửa sổ, dùng lực bật người chụp nhánh cây gần sát cửa sổ phòng rồi bám dần theo đó tuột xuống.
"Bịch"
Đáp đất an toàn, nó nhìn ngó xung quanh một lần nữa thì thấy kẻ vừa vào đây đang bước từng bước trong sảnh, chuẩn bị lên lầu. Thế thì phải nhanh thôi, phải đi trước khi hắn phát hiện ra nó vẫn còn quanh quẩn trong khuôn viên biệt thự.
Chạy nhanh ra cổng nó cũng mất gần 10ph. Chống hai tay xuống đầu gối thở hồng hộc, nó lấy tay quệt đi mồ hôi trên trán.
Ngước nhìn hàng rào cao 2m, nó cảm thấy có sự chán nản, Cắn nhẹ môi, nó lùi ra xa rồi chạy nhanh tới lấy đà bật lên cao, lộn một vòng vượt qua khỏi hàng rào. Vậy là tạm thoát!
Nó đứng thở không ra hơi lấy điện thoại gọi cho Linda:
"Alo...cô tới đón tôi được chứ? Khu biệt thự của dòng họ Kiwasato Trần..."
(Dòng họ nó là một dọng cùa tiếng tăm tại Nhật.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui