Edit: Lam Sắc
Tôi giống như người điên tra tấn chính mình. Hai năm nay sống như một con quỷ.
Mỗi lần đứng ở cửa nhà họ Cố, tôi đều nghĩ, tôi hẳn là phải đi tìm chết. Xong hết mọi chuyện.
Đã biến chính mình thành cái dạng này.
Thì còn có cái gì phải lo lắng?
Cuộc sống của tôi chắc là sẽ không thể tệ hơn được. Bởi vì nó đã tệ nhất rồi.
Nhưng đột nhiên tôi lại ngủ ngon như vậy. Kiên định.
Không muốn mở mắt ra. Không muốn tỉnh lại.
********** **********
Trạc Sướng quỳ gối trên đầu giường, ghé vào mép giường, nhìn chằm chằm Chu Điệp Ngữ đang ngủ say. Một thời gian dài, trên mặt cậu đều có nụ cười kỳ dị.
Mẫn Hạo Trung đã nghiên cứu tâm lý Trạc Sướng rất lâu. Người hiểu Trạc Sướng nhất trên thế giới này, chỉ sợ chính là cậu ta. Về vấn đề Chu Điệp Ngữ, cậu ta lại không có gì để nói.
Có vài việc xảy ra mà không hề có lý do.
Trạc Sướng lại vô cùng hạnh phúc từ nay về sau.
Đúng vậy, có một ngày, cậu nói với Mẫn Hạo Trung, bởi vì có Điệp Ngữ, cậu cảm thấy hạnh phúc.
Giữa Trạc Sướng và Điệp Ngữ cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Có lẽ có thể nói như này, chưa xảy ra chuyện gì đặc biệt cả. Chuyện đặc biệt duy nhất chính là Trạc Sướng gặp cô, hơn nữa còn cho rằng mình yêu cô.
Điều này làm Mẫn Hạo Trung cảm thấy, hạnh phúc kỳ thật chỉ là một loại ảo giác.
Chung quy sẽ có một ngày tiêu tan.
Nhưng mà anh cũng không nói cho Trạc Sướng biết điều này.
Loại biểu tình trên mặt Trạc Sướng có thể nói nên điều gì chứ? Dù sao cậu cũng không phải người bình thường.
Chu Điệp Ngữ ngủ rất sâu. Hô hấp đều đều.
Cô bị xử lý sạch sẽ, từ trong đám bọt thơm thơm đi ra. Mặc váy ngủ kẻ ô, bị sấy tóc, bị thả lên giường.
Lại luôn ngủ không biết gì.
Giống như là rất tin tưởng người đang chăm sóc cô. Lại giống như không để ý tới.
Cô gái này, lúc ngủ, lại khác biệt như vậy, giống như một người khác vậy.
Chính Mẫn Hạo Trung cũng không nói nên lời. Nhưng anh ta phải thừa nhận, anh ta rất kinh ngạc.
Cô gái làm việc tùy ý, lôi thôi này mà cũng có thể yên tĩnh và bình yên như vậy.
Làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Muốn ở mãi bên cạnh cô.
Muốn… Giữ.
Đại khái không có bao nhiêu người có cơ hội nhìn thấy bộ dáng này của Điệp Ngữ. Phàm là người đã gặp qua, thì chỉ sợ sẽ khó mà quên được. Ví như Cung Phát Thần, ví như Cố Hải Sinh, ví như Thang Cận Huy…
Tuy lịch sử của cô gái Chu Điệp Ngữ này phiền phức, nhưng trong mắt anh ta lại rất đơn giản. Nó chỉ là, quá cảm tính nên mới làm mọi việc hỏng bét.
Đột nhiên Mẫn Hạo Trung cười lên, rồi xoay người rời đi. Hơn nữa còn đóng cửa lại thay bọn họ.
Có lẽ, ngay từ đầu Trạc Sướng trông thấy, chính là Chu Điệp Ngữ chân thực nhất.
Cậu luôn nhìn chuẩn xác thứ cậu muốn ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Điểm này, thật là hơn người thường.
Đã rạng sáng ba giờ.
Anh ta còn có thể ngủ thêm một lúc.
Anh ta nhìn cái di động trong tay. Người gọi tới tìm bạn trăm năm nhiều dữ dội. Vậy mà lại được hoan nghênh như vậy.
Anh ta nhìn thoáng qua thùng rác trên hành lang. Cuối cùng cũng không vứt bỏ di động.
********** **********
Cảm giác như mình đang ngủ trên một đám mây vậy.
Cô ngủ rất lâu mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại rất lâu, mới mở to mắt.
Sau đó liền nhìn thấy Trạc Sướng. Mi mắt của cậu thâm thúy hẹp dài, ánh mắt như đầm nước cuối thu. Cô có thể nghĩ đến rất nhiều câu để ca ngợi ngũ quan như thần thái dương của cậu, nếu khóe môi cậu không nhếch lên một nụ cười ngây ngốc đáng yêu.
“Chu Điệp Ngữ.” Cậu nói. Rồi cười rộ lên.
Cô hoàn toàn tỉnh ngộ, “Sao cậu lại ở trên giường tôi?”
Khuôn mặt đẹp kia nhăn lại, “Đây là giường của tôi.”
Điệp Ngữ lúc này mới nhớ ra phải xốc chăn lên nhìn bản thân. Có váy ngủ.
Kỳ thật cô cũng không lo lắng. Tên nhóc Trạc Sướng này thì có thể làm gì cô được.
Nhưng vẫn theo bản năng lôi kéo chăn, che lên ngực. Lại giơ mắt, mới thấy bả vai và ngực Trạc Sướng trong quần áo. Cô mắng mình trong lòng, vì sao cứ luôn quên mất cậu cũng là một người trưởng thành chứ.
“Sao tôi lại tới đây?” Điệp Ngữ nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
“Chị uống say. Sau đó liền…” Trạc Sướng dừng lại.
Điệp Ngữ hai cánh tay để trước ngực, hai cái đai an toàn tinh tế của váy ngủ lộ ra bên ngoài. Trạc Sướng nghiêng người nhìn cô, lại đột nhiên kích động lên.
Hô hấp ẩm ướt nóng bỏng phun lên vai Điệp Ngữ, ánh mắt cậu lưu luyến ở môi và cánh tay cô.
Điệp Ngữ nhìn ra cậu thay đổi. Cũng xấu hổ lên.
Dù nói thế nào, thì thân thể cậu cũng đã thành thục. Có chút biến hóa là không thể ức chế.
Trạc Sướng nhìn qua vô cùng khó khăn, như là đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng. Cậu nhảy xuống giường, đỏ mặt chạy vào toilet.
Trong toilet truyền đến tiếng tiếng và tiếng đập hỗn độn.
Có lẽ toàn bộ thế giới đều quên, cậu bé có tâm hồn không thể lớn lên này lại có một thân thể vẫn trưởng thành theo tuổi. Nhưng mà Điệp Ngữ không quên. Không quên cậu thổ lộ, cậu hôn.
Đây là tình cảm tha thiết, chân thành nhất. Bởi vì Trạc Sướng kinh thường nói dối, không biết dùng tâm cơ. Cậu luôn biểu đạt suy nghĩ chân thật của mình. Vui thì cười, không vui thì dùng bạo lực giải quyết. Những điểm này thật sự là giống với thú cưng.
Điệp Ngữ cười rộ lên, đi từ trên giường xuống.
Mới bắt đầu đánh giá phòng ngủ của Trạc Sướng. Cô đã quên mất mình đến đây bằng cách nào. Hơn nữa cũng không có ý định truy vấn: Phòng vô cùng lớn, lớn đến mức trống trải, tivi màn hình phẳng to được khảm trên tường. Một máy chơi điện tử cũng được để đó. Trên tấm thảm sạch sẽ là một vài món đồ chơi bằng điện và những sản phẩm điện tử không nhìn ra hình dạng.
Cô vòng cái giường lớn kia, đi đến gõ cửa toilet.
“Nhanh ra đi.”
Trạc Sướng không trả lời.
“Đi ra đi, có gì đâu chứ. Tôi cũng sẽ không cười cậu.”
Trạc Sướng vẫn bảo trì im lặng.
“Trạc Sướng! Nếu cậu không ra tôi sẽ tức giận .” Cô dùng sức đập cửa toilet.
Nhưng mà có vẻ Trạc Sướng đã hạ quyết tâm không nói gì.
Điệp Ngữ cảm thấy cậu thiếu bài học về giáo dục thời kì trưởng thành, “Thật sự không sao mà. Có phản ứng là chuyện bình thường… Ách, chắc là đàn ông đều như vậy, nhất là buổi sáng, hơn nữa còn bị kích thích…”
Cô nói rất nhiều. Thế cho nên khi Trạc Sướng đột nhiên mở cửa ra, cô có chút ngây ngẩn.
“Chị là nói mọi người đàn ông nhìn thấy chị đều như vậy!” Cậu giữ bả vai cô, vô cùng mạnh mẽ, vô cùng tức giận.
Điệp Ngữ gần như là lập tức lắc đầu, “Không có đâu. Không phải như vậy. Tôi nói là…”
Cô cũng không biết nên nói thế nào.
Bị ôm vào trong lòng, “Chị là của tôi. Là của một mình tôi.”
Điệp Ngữ liền nói không ra lời.
Mùi hương trên người Trạc Sướng và lời cậu nói giống nhau, làm cô có chút… Mê loạn.
Lâu lắm rồi. Cô rời xa sự sủng ái như vậy lâu lắm rồi. Giống như đứa bé bị ôm lấy, bị cảm động, bị quý trọng. Hơn nữa sự quý trọng và yêu thương này là chân thật .
Cô đẩy Trạc Sướng ra, nhìn vào ánh mắt cậu. Nhìn vào, giống như nhìn vào một đầm nước rộng lớn.
Nếu cậu là một cậu bé hai mươi ba tuổi bình thường, ít ra cô sẽ thích cậu, phải không? Nhưng, nếu cậu là người bình thường, còn có thể nói với cô những lời này sao?
Ít nhất, cậu sẽ mang cô về nhà, hơn nữa chăm sóc rất cẩn thận.
Điệp Ngữ khẽ cười, túm lấy áo cậu, kiễng chân, hôn cậu.
Chỉ là muốn cảm ơn đứa ngốc đáng yêu này.
Trạc Sướng lại nhiệt liệt đáp lại cô. Kinh hỉ khó có thể kìm nén.
Cậu hôn đã rất tốt, tốt đến mức làm Điệp Ngữ say mê, hơn nữa còn quên mất nụ hôn này lúc ban đầu chỉ là một cái hôn cảm kích.
Có lẽ cậu còn chưa hiểu được làm thế nào để giải tỏa dục vọng của đàn ông, cho nên đem toàn bộ nhiệt tình vào nụ hôn này. Eo Điệp Ngữ bị ôm chặt lấy, gần như bị nhấc bổng lên.
Một khắc đó, cô cũng quên phải dừng lại. Chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Cuối cùng làm bọn họ dừng lại, là tiếng đập cửa.
Điệp Ngữ nghe thấy, nhưng Trạc Sướng không cách nào kềm chế được. Cô đành phải che miệng cậu lại. Ngực Trạc Sướng phập phồng, lại ngoan ngoãn nhìn cô, tầm mắt không hề rời đi một giây, giống như là chỉ chờ cô thả tay ra, cậu lại có thể tiếp tục.
Điệp Ngữ hơi xoay người nhìn về phía cửa. Một người đàn ông cao lớn đứng ở đó. Mỉm cười gật đầu với cô. Khuôn mặt vô cùng quen thuộc, ông vươn một ngón tay về phía cửa phòng, tỏ ý là ông đã gõ cửa, nhưng cửa không khóa.
Điệp Ngữ có chút xấu hổ, buông tay che miệng Trạc Sướng ra. Trạc Sướng lại giữ lấy cằm cô, xoay mặt cô về hướng cậu, một lần nữa hôn lên.
Ôm chặt cô không cho giãy dụa.
Điệp Ngữ đã hết mê say.
Cô không thích bị ép buộc. Vì thế càng giãy dụa mạnh hơn.
Nghĩ rằng sẽ dễ dàng rời khỏi. Nhưng rất nhanh cô đã nhận ra, cô đã tự cho mình là đúng, Trạc Sướng không hề có ý buông cô ra.
“Buông ra! Buông ra!” Cô đập lên vai cậu. Hơn nữa rốt cuộc cũng có chút sợ hãi. Trạc Sướng có vẻ như không cần lý trí, không cần tôn nghiêm, cậu chỉ cần cậu muốn, hơn nữa ở trong phạm vi năng lực của cậu thì quyết không buông tay.
Người bệnh thần kinh có khuynh hướng bạo lực, hình như cũng như vậy.
Điệp Ngữ sợ hãi, gần như là gào lên, muốn cậu dừng lại.
Lúc này Trạc Sướng mới cảm nhận được sự phản kháng của cô, cậu dừng lại, ngây ngốc nhìn cô.
Điệp Ngữ đẩy cậu ra, lùi lại vài bước, ánh mắt có chút phòng bị.
Có đôi khi, cô sẽ quên mất Trạc Sướng không bình thường.
Hơn nữa luôn nghĩ rằng mình có thể khống chế được.
Không nghĩ tới Trạc Sướng sẽ biến thành như vậy. Tuy rằng cô cho cậu cơ hội này, làm cậu học được cách hôn ngọt ngào.
Không thể để việc này tiếp tục phát triển nữa. Tuy cô đã trông thấy sự nơm nớp lo sợ trong mắt Trạc Sướng.
Cậu sợ hãi cô chán ghét cậu.
“Tôi… Phải về nhà.” Cô nói rất nhanh.
Người đàn ông ở cửa đã rời đi từ lâu, hơn nữa còn đóng cửa giúp bọn họ.
Điệp Ngữ lại hổn hển ở trong phòng tìm quần áo của mình.
Trạc Sướng đứng tại chỗ, nhìn Điệp Ngữ muốn chạy trốn.
Điệp Ngữ ngẩng đầu, “Quần ái của tôi đâu?” Biểu tình bi thương của Trạc Sướng rất rõ ràng. Cậu giống như một đứa trẻ, rất dễ dàng nhận ra tâm trạng trên vẻ mặt.
Điều này làm Điệp Ngữ có chút áy náy. Trạc Sướng có biết cái gì đâu, ngay từ đầu là do cô dung túng cậu.
Quả thực không thể giải thích với cậu. Cô từng nói với Trạc Sướng đi sau mông cô, tôi không thích cậu, đừng tới làm phiền tôi, đừng dây dưa tôi…
Hiện tại, cô lại một lần nữa dung túng cậu, thậm chí là câu dẫn cậu…
Cô thở dài thất bại. Chu Điệp Ngữ, mày luôn có bản lĩnh làm cuộc sống của mày rối loạn.
“Tôi chỉ là nên về nhà, phải đi làm thôi. Quần áo của tôi đâu rồi?” Cô có ý dùng sự ôn nhu che dấu bối rối.
“Chị cũng sợ tôi đúng không?” Trạc Sướng lẳng lặng trả lời.
Điệp Ngữ nhìn cậu, nói không ra lời. Không thể tiếp tục giả bộ nữa.
“Bởi vì tôi thằng ngốc có khuynh hướng bạo lực sao?”
Điệp Ngữ cảm thấy mình nên nói gì đó. Bởi vì không mở miệng chẳng khác nào cam chịu . Nhưng cô vẫn không tìm ra lời gì để nói.
Ánh mắt Trạc Sướng buồn bã, mở cửa đi ra ngoài. Cửa đóng lại thật mạnh.
Điệp Ngữ bị áy náy đánh bại. Đúng vậy, cô sợ hãi. Thật sự sợ hãi. Cho dù nụ hôn kia có ngọt ngào đến đâu thì cậu cũng là người không bình thường. Cô mới đi ra khỏi sai lầm mê luyến, làm sao dám chọc vào nhân vật như Trạc Sướng?
Cô chán ghét phiền toái.
Phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Vẫn không tìm thấy quần áo, đi tới cái tủ quần áo thật to của Trạc Sướng.
Đẩy cửa. Một tiếng động nhẹ nhàng, một mặt gương lớn xuất hiện. Cô nhìn thấy người trong gương, rất lâu không phản ứng lại được.
Tóc dài dịu dàng rơi xuống, ngũ quan ôn hòa, đôi môi bị hôn, trơn bóng thanh nhã. Áo ngủ tơ tằm màu trắng, thản nhiên như một dòng nước.
Cô đã quên mất bộ dạng này của mình.
Cô đã vứt bỏ hình ảnh cô gái người cá tóc, buộc đuôi ngựa bơi lội trong nước, mong muốn biến thành người của những năm tháng thanh xuân.
Chỉ vì Cung Phát Thần nói, tôi không thích cô gái đơn thuần nhu nhược.
Khi đó, cô nguyện ý thay đổi vì anh ta, nghĩ rằng cuối cùng bọn họ sẽ ở một chỗ.
Sao lại không chứ? Anh ta nhiệt tình dẫn dắt cô vào thế giới người trưởng thành, rất nhiều thứ, dùng mọi thứ của anh ta để cứu người mẹ đáng thương của cô. Anh ta mang cô ra khỏi tuyệt vọng, từng cho cô niềm hạnh phúc mà cô khao khát.
Cô hẳn là thay đổi vì anh ta. Bởi vì anh ta cho cô một giấc mộng đẹp đẽ, thoải mái.
Anh ta chỉ là không có cưới cô mà thôi.
Đây không phải lỗi của anh ta, vốn dĩ cho tới bây giờ anh ta không hề hứa hẹn. Ngay từ đầu anh ta đã nói, anh ta sẽ không cưới cô. Anh ta chỉ thích phụ nữ thôi.
Điệp Ngữ cười với chính mình trong gương.
Rất nhiều năm. Rối rắm với Cung Phát Thần, cô rốt cuộc đã tự mình trưởng thành. Lại vào lúc không thỏa đáng gặp được Hải Sinh.
Gặp nhau quá sớm.
Hiện tại, cô không muốn sai lầm nữa. Không muốn để mình lâm vào khốn cảnh nữa.
Xin lỗi, có một số thương tổn không phải tôi muốn làm. Nhưng nếu không làm thương cậu, sẽ xúc phạm tới chính tôi. Tôi nghĩ rằng tôi có thể ích kỷ một lần.
Cô vươn tay, đẩy mặt gương kia sang một bên. Xô gái trên gương nhanh chóng cách xa cô. Như một luồng gió ẩm ướt.
Đầy tủ quần áo, chỉnh tề.
Cô tìm một cái áo phông.
Quần bò đã thử vài cái, căn bản không thể đi ra khỏi căn phòng này.
Cuối cùng tìm được một chiếc quần bò hơi nhỏ một chút, có thêu hoa dưới chân trong ngăn kéo cuối cùng. Vẫn còn nhãn mác.
Cô dùng răng cắn đứt nhãn, sau đó mặc vào.
Vẫn dài rộng như trước, phải xắn ống quần lên. Nhưng chắc là sẽ không tìm không được cái khác thích hợp hơn.
Cô không muốn nhìn gương nữa.
Cũng không tìm được ba lô của mình. Đã vội vàng chạy đi.
Trạc Sướng đang đứng cách cửa không xa. Trong mắt cậu tràn đầy nước mắt. Hai tay cắm trong túi quần, nắm thật chặt lại.
Điệp Ngữ không nhìn cậu, nhanh chóng chạy trốn.
Nước mắt Trạc Sướng rơi xuống.
Cậu giống như một đứa bé run rẩy một cái, sau đó che miệng lại khóc.
Đã rất nhiều năm không khóc như vậy rồi. Bất lực, sợ hãi. Bởi vì mình khác với những người khác. Không bạn bè, không người giúp đỡ. Không ai biết rằng, đứng trên đỉnh của tập đoàn tài chính Thịnh Thế, lại chỉ nhìn thấy những lời khen vô căn cứ và bóng hình lạnh lẽo. Bị bỏ thêm vào sự kiêu căng và tự ti. Ba mẹ cũng không ai thích cậu. Di chúc của ông nội cũng chỉ là ép bọn họ phải đối mặt với cậu mà thôi. Còn Mẫn Hạo Trung?
Đúng, có lẽ chỉ có Mẫn Hạo Trung. Nhưng, Mẫn Hạo Trung chưa từng cho cậu tình cảm, anh ta chỉ làm việc cho cậu thôi.
Cậu muốn Chu Điệp Ngữ. Chỉ là Chu Điệp Ngữ. Vì sao không có được?
Không phải cô dịu dàng nói sinh nhật vui vẻ sao, không phải hôn môi kịch liệt như vậy sao, tình yêu của cậu đã sắp điên cuồng rồi, mà cô lại như không hay biết.
Chẳng lẽ tình yêu của tôi không phải là yêu sao? Chẳng lẽ vì tôi không bình thường, cho nên tình yêu của tôi cũng không bình thường sao?
Nếu tất cả những cái này còn không phải là yêu, thế những việc kia là cái gì…
Trạc Sướng lấy điện thoại ra, “Mẫn Hạo Trung! Tôi muốn Chu Điệp Ngữ! Nếu cô ấy không trở lại, tôi liền sẽ hủy Thịnh Thế Đại Hạ!”
Trạc Danh Nghĩa đứng xa xa nhìn cô gái kia chạy trối chết.
Đương nhiên ông có tò mò, một cô gái khiến Trạc Sướng yêu thì sẽ có bộ dạng gì. Dù sao, con trai ông cũng là mối tình đầu. Luật sư Mẫn nói, ở trong lòng Trạc Sướng, cô ta chính là nữ thần.
Lúc ông đẩy cửa vào, chỉ là muốn gặp cô ta một chút.
Không hề đoán trước được là, sẽ có một cô gái nguyện ý hôn môi với thằng con ngốc của ông. Hơn nữa còn là một cô gái tốt đẹp như vậy.
Làm ông nhớ lại mối tình đầu ngây ngô.
Khi Trạc Sướng gào lên đòi đốt Thịnh Thế Đại Hạ, Trạc Danh Nghĩa đột nhiên cười rộ lên.
Không có gì cả. Chỉ là cảm thấy sẽ có một trò hay để xem.
Ông cũng đã từng muốn đốt Thịnh Thế Đại Hạ.
Đương nhiên nó cũng chỉ là xúc động nhất thời.
Xúc động của tuổi trẻ, hiện tại nhớ lại lại thấy ngu ngốc cỡ nào, buồn cười cỡ nào.
Nhưng cũng tốt đẹp như vậy, trân quý như vậy.
********** **********
Kết quả Chu Điệp Ngữ bị bắt ở trước cửa nhà mình.
Cảnh sát chờ ở đó. Sau đó tròng bộ còng tay lạnh lẽo lên cổ tay cô.
Khoảnh khắc đó, cô rất mơ màng, bị dọa ngốc.
Tuyệt đối không nghĩ tới cuộc sống của mình sẽ liên quan với còng tay.
“Không thể nào, không thể nào, ” cô hốt hoảng lắc đầu, “Các anh có nhầm không, tôi vẫn là —— công dân tốt mà.”
“Chu tiểu thư, ” cảnh sát nói, “Chúng tôi nghi ngờ cô ăn trộm đồ.”
Điệp Ngữ cảm thấy chân mình nhũn ra.
Cô cũng biết mình rất không tiền đồ. Nhưng thật sự không đi nổi. Cô tự nói với mình là thanh giả tự thanh, sau đó mới làm bộ thong dong ngồi vào xe cảnh sát.
Lần đầu tiên cô ngồi xe cảnh sát. Lúc trước cũng từng huýt sáo khen cảnh sát trong xe đẹp trai với Tư Tư, Lỗ Kỳ, chỉ là không nhờ mình sẽ phải ngồi trong đó.
Bình thường xung quanh khu dân cư này đều ít người, mà giờ lại như ong vỡ tổ, đứng ngoài cửa chiêm ngưỡng cô.
Nhìn thấy Dương Tư Tư trong đám người, cô ấy đang vừa nhìn ngó, vừa ăn mực viên.
Điệp Ngữ liều mạng xua tay với cô ấy, hơn nữa điên cuồng la hét, “Không phải chị, không phải chị, chị không có làm gì hết.”
Cảnh sát ngồi ghế trước buồn cười nhìn cô, “Chu tiểu thư, cửa kính cách âm, cô có kêu to nữa thì người bên ngoài cũng không nghe thấy được.”
Điệp Ngữ có chút nản lòng buông tay.
“Anh cảnh sát, tôi thực sự không làm chuyện xấu gì mà. Anh không nhận ra tôi đúng không, tôi đã xuất bản mấu tập ảnh rồi, người như tôi, sao có thể trộm cướp…”
“Ai không biết cô chứ, tôi dám nói người cả nước đều biết cô, ít nhất phải có một nửa người trên toàn thế giới biết cô. Cô không phải là bạn gái tin đồn của Trạc Sướng thiếu gia sao?”
Điệp Ngữ ngây ngốc.
Cảnh sát tốt bụng giảm tốc độ xe, hơn nữa còn tốt bụng hạ cửa kính xuống, “Poster lớn như vậy, ai không nhìn thấy được?”
Điệp Ngữ quay đầu nhìn ra ngoài của sổ xe.
Tạp chí đại hạ trên quảng trường Thế Kỷ, tin tức quảng cáo to lớn.
Bên trái là Cung Phát Thần và vị hôn thê của anh ta. Tiêu đề là: trai tài gái sắc, chính kinh hợp tác.
Phía bên phải là cô và Trạc Sướng hôn môi với động tác cần yêu cầu cao, trong phòng sách báo. Tất nhiên cũng có một tiêu đề: mối tình đầu, theo đuổi không rời.
Điệp Ngữ rên một tiếng, rồi hoàn toàn an tĩnh lại.
Trong cục cảnh sát rộng mở sáng ngời, không hề ngoài ý muốn trông thấy Mẫn Hạo Trung.
Tây trang giày da, anh ta tuấn tú tiêu sái, tao nhã ngồi ở trong cục cảnh sát, hơn nữa còn có một ly trà. Anh ta khoan khoái bắt chéo chân, cầm trà lên, ngửi ngửi rồi lại buông.
Lúc Điệp Ngữ đi vào, anh ta đỡ kính mắt, sau đó ngẩng đầu hứng thú nhìn cô.
Điệp Ngữ rất nhanh đã hiểu được. Trong bụng lập tức bốc lửa.
“Anh đúng là âm hồn không tan. Gặp anh lần nào là không tốt lần ấy.” Giọng Điệp Ngữ rất khinh thường.
Vẻ mặt Mẫn Hạo Trung cũng không thay đổi. Vẫn là bộ dáng bà ngoại sói như trước.
Điệp Ngữ nhịn không được giơ chân đá anh ta một cái.
Mẫn Hạo Trung nhìn chân mình một cái, rồi cúi đầu, nhịn không được cười ra.
Anh ta che giấu nụ cười của mình.
Lại ngẩng đầu.
“Tôi đắc tội anh chỗ nào!” Điệp Ngữ căm giận.
“Cô không phải là đắc tội, mà là phạm tội.” Mẫn Hạo Trung thản nhiên nói.
“Được rồi.” Điệp Ngữ nhắm mắt lại, liều mạng bình tĩnh, “Tôi rốt cuộc phạm tội gì?”
“Cô lấy trộm của người thừa kế Thịnh Thế – Trạc Sướng thiếu gia … Quần áo.”
Anh giơ một ngón tay, chỉ vào quần áo cô. Cô vừa tới cửa nhà đã bị cảnh sát mang về đây, căn bản không có thời gian thay quần áo. Xác thực là tang chứng đều có đủ.
Điệp Ngữ nhỏ giọng, nhưng vẫn tức giận như trước, “Làm ơn đi, anh trai, tôi chỉ là mượn mặc thôi. Quần áo của tôi, ” nghiến răng nghiến lợi, “Không phải các người đã vứt rồi sao?”
Mẫn Hạo Trung chỉ túi to màu trắng trên bàn, “Chu tiểu thư, quần áo của cô ở trong này. Là lấy từ trong phòng Trạc Sướng thiếu gia ra. Sự thật là, không có vứt đi.”
Điệp Ngữ phẫn nộ nhìn anh ta, bởi vì giãy dụa và biện luận, cổ tay bị còng tay làm đỏ lên. Nhưng cô cũng không chú ý tới.
Mẫn Hạo Trung lại lẳng lặng nhìn vết sẹo đỏ sậm trên cổ tay cô.
Một sinh mệnh hai mươi lăm tuổi, lại từng tự sát không chỉ một lần.
Mẫn Hạo Trung đột nhiên có chút lo lắng. Có lẽ anh sẽ ép cô gái nhỏ này tới mức điên mất.
Anh ta đứng dậy, đứng trước mặt Điệp Ngữ, “Cái áo sơ mi trên người cô là nhà thiết kế nổi tiếng Miland tự tay thiết kế, làm ra, tất nhiêm là có giá xa xỉ. Còn về cái quần bò này, tôi thật sự không muốn nói ra giá trị của nó ở đây. Chu tiểu thư cũng hiểu được một cái quần bò tốt nhất thì sẽ có giá trị bao nhiêu tiền chứ.”
“Xin lỗi, tôi không biết.” Điệp Ngữ bễ nghễ nhìn anh ta.
“Levi ‘s 501, chế tạo từ năm 1886 tới năm 1902, thuê hoa thủ công độc đáo, cúc áo dùng thủy tinh Swarovski, không xuất bản nữa, yết giá 580000 euro. Với tỉ suất hối đoái trước mắt, tương đương với 5162000 nguyên nhân dân tệ.”
Nếu bị nhốt trong này không phải Chu Điệp Ngữ, lúc này cô nhất định sẽ vỗ tay cho tài ăn nói của luật sư Mẫn.
“Quần bò đắt như vậy, anh lừa quỷ à.” Điệp Ngữ đã không còn sức nữa. Cô cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Mẫn Hạo Trung đi đến bên cạnh cô, “Chỉ có thể nói, Chu tiểu thư cô rất biết hàng.”
Cầm trong tay một tấm nhãn mác, giọng nói thanh nhã ôn hòa, “Dây này là cô cắn đứt đúng không, bên trên có dấu răng của cô, tế bào khoang miệng, còn có nước miếng, chúng tôi có thể giao cho pháp y kiểm tra làm căn cứ xác minh cuối cùng.”
Điệp Ngữ bị một chuỗi số không trên nhãn mác làm hoa cả mắt.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Điệp Ngữ oán giận nhìn anh ta.
“Trạc Sướng ở nhà chờ cô trở về.” Mẫn Hạo Trung nhẹ nhàng nói bên tai cô.
“Ti bỉ!” Cô choáng váng.
“Là tự cô lấy cái quần này, mặc đi mất.” Mẫn Hạo Trung đỡ lấy Điệp Ngữ đã tức giận đến đứng không vững. Điệp Ngữ chán ghét nhìn anh ta, lại chỉ có thể đứng dựa vào cánh tay anh ta.
“Vì sao lại làm vậy với tôi, tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia nho nhỏ.” Hữu khí vô lực thở dốc.
“Bởi vì Trạc Sướng thích cô. Cậu ấy hy vọng cô đứng bên cạnh cậu ấy.”
“Cậu ta thích, tôi sẽ nhất định phải nhận sao.”
“Cô chỉ có thể nhận, bởi vì cậu ấy là người thừa kế Thịnh Thế.”
Điệp Ngữ nhắm mắt lại. Không có sức mở ra. Thân thể chìm xuống.
Mẫn Hạo Trung tiến lên, ôm chặt lấy cô.
“… Không có việc gì chứ?” Vẻ mặt anh ta có chút lo lắng.
Điệp Ngữ cúi đầu nói một câu. Nhưng Mẫn Hạo Trung nghe không hiểu.
Anh ta gần như dán lỗ tai vào, mà vẫn không hiểu.
Hơi thở của Điệp Ngữ quanh quẩn bên tai anh ta, ẩm ướt , nóng nóng.
Anh nhanh chóng ngẩng đầu. Ánh mắt vụt sáng.
“Luật sư Mẫn, tôi nghĩ cô ấy nói, cô chưa ăn cơm, rất đói bụng.” Một vị cảnh sát bỗng nhiên cười nói.
“Ách?” Mẫn Hạo Trung có chút kinh ngạc nhìn Điệp Ngữ.
Điệp Ngữ có chút khó chịu nhắm mắt lại, lớn tiếng kêu lên, “Tôi thật sự đói bụng! Sắp đói chết rồi. Trước cho tôi ăn no rồi nói tiếp được không!”
********** **********
Điệp Ngữ ăn một chén mỳ ăn liền ở cửa hàng tiện lợi.
Mẫn Hạo Trung ngồi bên cạnh nhìn cô ăn. Một bát canh nóng bỏng hồng hồng.
“Muốn nếm thử không?” Điệp Ngữ để thìa đến bên miệng anh ta.
Mẫn Hạo Trung tránh như ôn dịch.
“Anh nói xem, anh đường đường là một luật sư thanh niên lêu lổng đầy hứa hẹn, không làm việc đúng chức trách, lại cố tình đi theo sau một thiếu gia ngốc, anh thấy có đáng giá không?” Điệp Ngữ vừa ăn mì, vừa hàm hồ nói. Cô thật sự là không thích loại nhân vật của Mẫn Hạo Trung.
“Nhanh ăn đi. Ăn xong thì theo tôi về.” Anh ta thản nhiên nói.
“Tôi sao lại không hay ho như thế chứ! Ngày đó Thang Cận Huy bảo giới thiệu một hộ khách cho tôi, tôi không nên đồng ý, đi tới cái tiệc sinh nhật chó má đó.”
Mẫn Hạo Trung vẫn ngồi nghiêm chỉnh, nhìn đồng hồ, “Ăn xong chưa?”
Điệp Ngữ dừng lại, nhìn anh ta, “Tôi chỉ là một người bình thường thôi, xin các anh tha cho tôi đi. Quần bò mặc một chút, cũng không có tổn thất gì đâu.”
Mẫn Hạo Trung rốt cục không thể chịu đựng được, “Chu Điệp Ngữ! Cô có biết vì sao cuộc sống của cô luôn rối loạn không? Bởi vì cô luôn trốn tránh. Chưa bao giờ đi đối mặt cả. Tôi không có thời gian tào lao với cô nữa. Hiện giờ chúng ta phải đến Thịnh Thế Đại Hạ. Nếu cô tới trễ một giây, thì rất nhiều người sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy!”
Điệp Ngữ ngậm miệng. Lẳng lặng nhìn anh ta đổ mồ hôi trên trán.
********** **********
Từ cửa hàng tiện lợi đến lên xe, sau đó xuống xe, vào Thịnh Thế Đại Hạ, lên thang máy, vào phòng tổng giám đốc.
Anh ta đều đi rất vội vàng.
Cho đến khi mở cửa ra, nhìn thấy Trạc Sướng, anh ta mới thở ra một hơi.
“Cô ấy đến rồi.” Mẫn Hạo Trung nói. Hơn nữa bỗng nhiên ý thức được, cả quãng đường anh ta đều cầm lấy tay Điệp Ngữ.
Anh ta nhanh chóng buông tay ra.
Trạc Sướng quay lại, hình như cậu vẫn luôn nghịch cái PSP trong tay.
Nhìn thấy Điệp Ngữ, thì lập tức cười rộ lên, nụ cười như một tầng sương mù. Cậu buông PSP, chạy lên, ôm cô thật mạnh.
Điệp Ngữ mặc cậu ôm. Không nói gì.
Mẫn Hạo Trung đi vòng qua bọn họ, đi đến trước bàn làm việc của Trạc Sướng, cầm lấy cái PSP khéo léo này.
“Có thể ngừng rồi chứ?” Anh ta nói.
Trạc Sướng không buông Điệp Ngữ ra, mà là ôm càng chặt hơn, “Đã ngừng rồi, vừa rồi nhìn thấy xe anh xuất hiện dưới lầu. Tôi nghĩ anh nhất định sẽ đưa cô ấy về.”
Trên mặt cậu, xuất hiện vẻ hạnh phúc điềm tĩnh.
Mẫn Hạo Trung gật đầu, sau đó mang theo cái PSP ra khỏi văn phòng.
Anh ta ở trên hành lang gọi điện thoại, còn lau mặt một phen, “Nguy hiểm giải trừ, có thể giải tán.”
Nhân viên bảo vệ canh giữ ở tầng trệt đều thở dài nhẹ nhõm.
Bọn họ vẫn ở đó, thẳng đến lúc cuối cùng mới có thể lập tức sơ tán mọi người rời khỏi.
Nhưng mà bọn họ tin tưởng Mẫn Hạo Trung.
Không ai muốn chế tạo khủng hoảng trước. Như vậy sẽ mang tới tai họa lớn cho Thịnh Thế. Tuyệt đối không chỉ một tòa Đại Hạ.
“Trạc Sướng, thả ra một chút được không, cậu sắp ôm chết tôi rồi, ” Điệp Ngữ thì thào, “Trạc Sướng?”
Đứa bé buông lỏng cô ra, nhưng vẫn ôm cô trong ngực như trước, lẳng lặng khẩn trương nhìn cô, giống như chỉ cần cậu nháy mắt, cô sẽ biến mất không thấy.
“Nếu tôi không đến, cậu thật sự sẽ cho nổ tung cả tòa Đại Hạ sao?”
Trạc Sướng không trả lời. Ánh mắt trong trẻo.
“Làm sao có thể vì một cô gái mà quyết định làm chuyện nguy hiểm như vậy chứ? Chỗ này có bao nhiêu người, cậu có biết không? Bọn họ đều làm việc cho cậu, mà cậu lại muốn cho bọn họ không hề cảm kích đi tìm chết?” Giọng Điệp Ngữ tận lực bình thản.
Trạc Sướng giống như đứa bé làm sai, sợ hãi nhìn cô, “Chị thật sự chán ghét tôi sao? Tôi sẽ sửa mà. Đừng rời khỏi tôi.”
Điệp Ngữ sửng sốt.
Cậu hiển nhiên không biết cô đang nói cái gì. Một câu cũng không hiểu.
Trong ánh mắt đều là ủy khuất. Nóng vội cầu xin nhìn cô.
Điệp Ngữ nhìn thẳng cậu. Có chút áy náy, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Trạc Sướng một lần nữa ôm cô. Rất cẩn thận.
“Cái gì tôi cũng nghe lời chị. Cái gì cũng cho ngươi. Xin chị đừng bỏ đi.”
Nước mắt cậu rơi vào trong cổ Điệp Ngữ.
Làm lòng cô chua xót.
Biểu tình này, cô đã gặp. Trên mặt Hải Sinh. Không chỉ một lần.
Nhưng chưa bao giờ anh nói như vậy, chưa bao giờ nói, đừng bỏ đi, xin ở lại.
Anh chỉ là khẽ mỉm cười, chờ đợi: Điệp Ngữ, chừng nào em mới có thể dừng lại?
Cô một lần lại một lần né anh, chạy tới chỗ Cung Phát Thần, hoặc là chạy tới thành phố xa lạ. Vì sao khi đó, một lần cũng không hiểu sự cầu xin không hề che dấu trong giọng anh?
Điệp Ngữ không muốn giải thích.
Không thể nề hà.
Trạc Sướng giống như một món quà thuần khiết. Đến từ thượng đế, lại mang cả sự im lặng của Hải Sinh.
Làm cô nhìn rõ chính mình. Lại nhìn không rõ tương lai.
(Ps: Mệt với ông bà này quá.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...