Chương 5
Tôi như chết đứng trước câu hỏi đầy bất ngờ của sunbea.
Phải chăng anh đã biết được sự thật gì rồi??!
Và... thân phận thật của anh là ai???!
——————————-
Con bé chợt giật mình, nó dường như chết đứng trước câu hỏi đầy bất ngờ của Jen. Nhưng rồi, cố gắng bình tĩnh lại, con bé khẽ lắp bắp...
" Hưm... anh đang nói cái gì kỳ vậy! Sunbea?! "
Trước cái vẻ ngây thơ đến kỳ quặc của con bé, Jen lại phì cười. Hắn xoa xoa đầu con nhóc.
" Hà!!! Đùa chút thôi!! Không lẽ nào phải không?! Làm gì mà sững sờ thế!! "
" Ư... hưm... ừm!!! " – Nó cũng cúi cúi đầu ậm ừ, nhưng thực sự là đã rất sợ. Con nhóc lại chun mũi nhìn sunbea – " Nhưng đừng đùa như vậy nữa nhé! Chẳng hay chút nào! "
Jen không ngạc nhiên trước thái độ có vẻ khó chịu của con bé, nhưng Jen biết... là nó đã bắt đầu cảm thấy phải dè chừng... Cố gắng đánh tan không khí nặng nề bằng một nụ cười trìu mến, mở chiếc cặp màu nâu nhạt của mình ra, anh đưa cho con bé một cuốn sách có ghi " Những điều cần biết về luật Truy Hồi ".
Mắt nó như trố ra... sững sờ nhìn... lại thêm một lần chết đứng. Nhận lấy cuốn sách, con nhóc lắp bắp mãi không nên lời...
" Sao... sao anh... "
" Đừng hỏi, mà hãy đọc đi! Good luck! "
Nói rồi, Jen lại lặng lẽ bước đi về phía trước, để lại cho Xư Bi một nỗi tò mò đến kinh ngạc về thân phận của " chàng ". Sao anh lại đưa cho nó cuốn sách về ma quỷ?! Cuốn sách quý đến nỗi Bụt cũng không thể có?!!!
........................................
Trở về nhà, nó lập tức nhảy ngay lên phòng, đóng kín cửa lại và vội vàng mở cuốn sách ra. Cặm cụi tìm hiểu.
Hồi hộp mở trang thứ nhất... nó thấy hình một vị thiên thần với đôi cánh thiên sứ trắng trong cùng một nữ ác quỷ với đôi cánh dơi màu đen huyền bí đang áp sát lưng vào nhau – hai đôi cánh như chắp lại làm một – Trông thật đẹp! Nhìn chúng giống hệt như biểu tượng trên chiếc vòng thánh giá của nó vậy!
Nhưng...
Ngay khi...
Mở đến trang thứ hai...
Hy vọng của con bé...
Bất giác...
Hoàn toàn sụp đổ...
Vì..." Sách chỉ toàn ghi chữ cổ sao trời!!! " – Hắn muốn trêu mình đây hả!! Gì mà sách Truy Hồi chứ!!! Viết mấy thứ chữ này làm sao mình đọc?! Đúng là nghĩ nhiều quá rồi! Chắc cũng chỉ là một thứ sách ma thuật nhảm nhí nào đó mà người ta bịa ra trong thư viện thôi... hắn đâu thể là gì hơn một con người được chứ!
Gấp sách lại, con bé nằm lên giường ngủ, trùm kín trăn qua đầu, nó thấy như mình bị đùa.
....................................................
[ Sáng hôm sau...]
Đi dọc hành lang, nó cố gắng làm theo lời Bụt dặn.
" Thứ nhất. Để xác định được mục tiêu, con hãy thử đi dạo ở một chỗ đông người, nếu phát hiện ra được đối tượng không ổn định, chiếc vòng thánh giá sẽ lập tức phát ra ánh sáng hào quang. Khi đó, con phải thật cẩn thận, nếu để người khác vô tình nhìn thấy thì sẽ... tiêu tùng đấy! "
Vừa cầm chắc chiếc vòng hình thánh giá trên tay, nó vừa cố gắng cảm nhận xem... tên nào là ma!!! Hồi hộp bước chân về phía trước, mắt đảo liên tục... Bất thình *** h – chiếc vòng phát sáng!!!
" Ồ!! Nó phát sáng rồi!!! Là kẻ nào!! " – Con bé bất ngờ dừng khựng lại, rồi há hốc mồm khi nhìn thấy năm anh em nhà Obi đang khoác vai nhau khệnh khạng đi đằng trước!!
"Chính là chúng rồi!" – Xư Bi thầm lẩm bẩm rồi cố gắng bám sát theo...
Càng lúc... con đường mỗi lúc một sâu... dường như đi đến đâu mà Xư Bi cũng chẳng biết nữa. Rồi, bất chợt, nó nhận ra, mình đang ở căn phòng thể chất đã bị bỏ hoang lâu ngày phía sau trường... Giật mình! Con bé vội vàng quay ngoắt lại... định chạy ra thì cửa đã đóng rồi. Tiếng đóng cái " Rầm!!!" bất ngờ vang lên khiến nó sợ đến thót cả tim. Một bàn tay lờ đờ từ đâu bỗng nhiên đặt lên vai nó...
" Tìm anh hả cô em "...
Giọng thằng Obi bất thình *** h cất lên khiến nó giật bắn cả mình. Loạng choạng quay lại nhìn... nhưng trong căn phòng tối... nó chẳng thấy được thứ gì rõ cả. Chỉ rõ nhất là đôi mắt sáng rực màu xanh lam của năm thằng... chúng đúng là ma!!!
" Tập trung!!! Tập trung... " – Nó cố gắng tập trung suy nghĩ của mình vào chiếc vòng... nhưng dường như nó chỉ lóe sáng lên một chút... rồi lại nhanh chóng vụt tắt. Thật sự thất vọng, nó đang thất vọng vì chính mình!! Phải làm sao đây... Mọi chuyện không ổn rồi... Nó đang bị bao vây!!
" Jen... Cứu với!!! Jen à!!! " – Con bé bỗng hét lên như thế!! Càng lùi, nó lại càng hét lớn!! Nó cũng không hiểu vì sao... trong lúc đó... nó chỉ có thể hét tên Jen.
Sự ngạc nhiên thoáng hiện lên trên khuôn mặt của kẻ đứng sau bóng tối – " Sao không phải là Yul?! "
......
Jen đang ngồi trong thư viện, trầm tư suy nghĩ về một câu nói nào đó trong cuốn sách mình vừa đọc... Rồi bất chợt, tất cả những ý nghĩ ấy đều bị đánh tan bởi một tiếng hét bất giác vang lên văng vẳng trong đầu hắn – " Jen!!! Cứu em với!! "...
Cuốn sách bị đóng lại cái rầm và Jen lập tức đứng dậy... bước theo tiếng vọng từ trong đầu...
.................................
" Nhỏ này... cũng xinh đấy chứ!! " – Thằng Oban tiến gần đến nó, đặt một ngón tay lên khuôn mặt trắng trẻo của con bé, rồi khẽ vuốt nhẹ khiến nó rùng cả mình.
" Cút đi!!! Tránh xa tao ra!! " – Con bé đột ngột gào lên, nó vung mạnh ra rồi cố gắng vùng dậy...
" Đừng có cố chạy! Vô ích thôi... người Truy Hồi... " – Thằng Obe bất ngờ tóm lấy vai con bé, ấn mạnh xuống khiến nó ngã cái rầm.
" Ha ha ha!!! Người Truy Hồi cơ đấy! Kẻ yếu ớt như mày thì nên cúi đầu mà hầu hạ tụi tao... chứ bày đặt đi bắt ma làm gì!! " – Nói rồi, thằng Obư lại tiến đến, giật tung chiếc áo khoác mà nó đang mặc ra khiến cả bọn cười phá lên ầm ầm.
Nó sợ... tái xanh cả mặt. Dù sao thì phép thuật của nó vẫn còn yếu lắm. Thậm chí còn chưa thể tập trung được vào chuyện gì... Chẳng nhẽ đành phó mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm... Chỉ nghĩ đến đây thôi, nó bỗng thấy lạnh cả người!
" Hưm... thơm quá... Chắc cái áo nho nhỏ bên trong còn thơm hơn ấy!! " – Cầm chiếc áo khoác đồng phục của con bé lên, thằng Obi khẽ hít hà một cách thích thú, rồi nhìn chằm chằm vào ngực nó...
Ngay lập tức, hắn chợt tiến tới, rồi giật tung mấy cái cúc áo trên cổ con bé ra... xé toạc từng lớp vải!!
" Jen!!! Cứu emmmm!!! " – Không kiềm nổi nỗi sợ hãi, nó lại khóc thét lên thêm một lần nữa...
Nhưng lần này... có vẻ là không vô vọng...
Cánh cửa sắt phía trước bất ngờ được nâng vụt lên bởi một ai đó... nói đúng hơn là chỉ bằng một cánh tay của ai đó!!! Ánh sáng len lói lùa vào cùng với giọng nói của "vị cứu tinh anh hùng"...
" Bỏ tay ra ngay khỏi người cô bé!! " – Khuôn mặt Jen bỗng chốc hiện lên rõ ràng khiến nó như bừng sáng cả người...
Không đợi lũ con trai kia kịp ú ớ thêm câu gì, anh hầm hầm xông tới, ném thẳng từng cú đấm chắc nịch vào mặt mỗi thằng khiến chúng choáng váng ngã vật ra đất. Không ai bảo ai, cả bọn cùng một lúc xông lên định nhảy bổ vào Jen đánh hội đồng thì anh lại bất ngờ biến mất, rồi đột ngột xuất hiện từ phía sau, giáng vào đầu chúng một loạt liên hoàn cước trúng tâm đầu. Bọn nó chới với... rồi ngã nhào vào nhau, thằng này đè lên thằng kia... lố nhố, chẳng đâu vào đâu cả... Có vẻ biết " địch " hơn mình, tụi nó nháy mắt... rồi vội vàng chạy trốn.
Ngay khi năm anh em nhà Obi vừa đi khuất, Jen lại từ từ tiến đến bên Xư Bi, cởi chiếc áo khoác của mình ra rồi choàng nhẹ lên người con bé... khiến nó đỏ bừng cả mặt. Con bé khẽ lắp bắp...
- Sao... sao anh biết em ở đây...
Jen phì cười, một nụ cười thật đáng yêu.
- Vì em gọi anh mà! Không nhớ sao...
- Hơ... nhưng...
"... lúc đó Jen đâu có ở đấy... chẳng nhẽ hắn nghe thấy được sao... " – Xư Bi thầm lầm bầm...
" Dù ở xa đến đâu, anh vẫn nghe thấy được đấy! " – Jen lại quay sang nhìn nó, trả lời dõng dạc tuy nó lí nhí chẳng nên lời...
" Trời ạ! Nói bé vậy mà cũng nghe thấy được... " – thở dài.
...................
Bóng Jen và Xư Bi đã đi khuất khỏi căn phòng, lúc này, một người mặc áo đen mới từ từ bước ra, khẽ mím môi mỉm cười chua chát... con nhóc đó lầm bầm nguyền rủa...
" Jen ạ! Dù không biết rõ anh là ai... Nhưng thực sự anh đã làm tôi phải khó chịu rồi đấy!!! Động tới YuMi này là không xong đâu!!! "...
Cánh cửa đóng lại cái rầm. Và hình ảnh của YuMi cũng chợt biến mất vào hư không...
..........................................
" Cám... cám ơn anh... " – Ngồi xuống bên một hàng ghế gỗ gần cổng trường, con bé lại thầm lắp bắp trong run sợ... có lẽ, vì dư chấn của vụ khủng hoảng tinh thần vừa nãy, nó vẫn chưa quên hết được.
" Kẹo mút nhé! " – Jen hồn nhiên hỏi.
" Thôi! Em nghĩ café nóng thì hơn!" – Con nhóc khẽ nheo mày... lúc nào mà cũng kẹo mút thì có mà chết vì ngọt à.
" Ừm! Đợi một chút ha! " – Nói rồi, Jen lại chạy vụt đi về phía có máy bán café.
Một lát sau, hắn quay lại, trên tay cầm hai cốc café nóng hổi, vừa đưa cho con bé, vừa thổi phù phù khiến hai đôi má nó bỗng chốc căng phồng... nhìn xinh không chịu được!
" Cẩn thận kẻo nóng nha! " – Jen ngồi xuống bên cạnh nó rồi căn dặn.
Nó ậm ừ... xong chợt nhớ đến chuyện hôm qua, con bé lại hỏi.
" À mà... cuốn sách... "
" Sao?! Em không đọc được hả! " – Jen nói như thể đã đoán trước được chuyện gì.
" Anh biết rồi à?! Vậy sao còn đưa em... nó toàn chữ cổ! " – Xư Bi khẽ chau mày bực bội.
" Hì! Cuốn sách đó không thể đọc bằng mắt! Mà phải lắng nghe bằng tai... "
Nói rồi, Jen chợt mỉm cười khi chỉ vào đôi tai của mình, đôi tai có chiếc khuyên hình cánh thiên sứ...
" Sao cơ... "
" Tự tìm hiểu đi nhé... " – Vừa dứt lời, Jen đột ngột đứng dậy... chắp hai ngón tay đặt lên trán chào con bé, rồi lững thững bước đi trong sự ngỡ ngàng của nó... ngỡ ngàng đến mức chẳng nói được câu nào...
" Nghe bằng tai sao???!!! "
...............................
Còn đang ngơ ngác vì không hiểu ý nghĩa trong lời nói kỳ quặc của Jen ban nãy, thì bất ngờ, tiếng chiếc xe Limo đột ngột dừng lại trước mặt con bé khiến nó giật bắn cả mình. Giọng Yul từ trong xe cất ra bên ngoài cửa sổ.
" Còn ngồi đây làm gì hả!! " – Hắn quát – Cái tên khùng TT___TT!
Bước vào trong xe, nó vẫn lặng lẽ đến đáng ngờ, đầu óc chỉ mông lung nghĩ về lời Jen nói " đọc sách mà lại nghe bằng tai sao?! ".
" Đúng vậy đấy! Cuốn sách ấy phải được nghe bằng tai! " – Giọng Yul ngồi bên cạnh bất ngờ cất lên khiến nó phải giật mình quay lại... sao cả Yul cũng biết... à mà ừ nhỉ... sao Yul lại biết về cuốn sách đó??!!!... Hắn lục đồ của mình à ~"~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...