Chương 13
Đôi khi... Trong cái thế giới nhỏ bé này...
Thậm chí... Chỉ ở một góc nào đó thôi...
Ta cũng thấy được sự trùng hợp...
———————-
Sau khi bước ra khỏi phòng bowling, tay hai đứa đã mỏi nhừ và tê cứng vì... chơi quá đà. Tụi nó lại vội vàng tiến tới phòng chiếu phim để xem cho kịp... Nhưng ôi thôi!! Bộ phim hài mà con bé muốn xem đã chiếu gần hết mất rồi... cái trò bowling chết tiệt ( lại quay sang đổ lỗi đấy!). Thôi thì đành... xem tạm bộ phim ma vậy. Yul nhoẻn cười hứng khởi – vì hắn đâu có biết sợ ma.
Con nhóc run run, nhưng rồi cũng phải gật đầu đồng ý. Lấy vội hai cốc coca to tướng cùng một suất bắp rang rơ loại bự, hai đứa tằng tằng tiến vào phòng... chọn ghế.
- Ngồi đâu bây giờ?! – Yul hỏi.
- Gần đầu đi, xem cho rõ! – Xư Bi trả lời...
Và chính câu trả lời bồng bột không suy nghĩ ấy đã khiến con bé phải khóc thét... Bởi mỗi lần những hình ảnh kinh dị xuất hiện, việc đầu tiên mà chúng đập vào mắt Xư Bi là rõ nhất vì con bé ngồi ngay gần đầu. Mà mỗi lần như vậy, thậm chí, không hét, cũng không khóc thét như bọn con gái ngồi xung quanh, Xư Bi lại bất thình *** h chộp vội lấy hộp bắp rang bơ rồi đưa lên che kín lên mặt mình... khiến cho Yul toàn bị vồ hụt. Muốn ăn cũng không ngon miệng, Yul lầm bầm tức tối một cách bực bội.
Rồi khi những cảnh kinh dị đã qua đi, Xư Bi lại thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ đặt hộp bắp rang bơ xuống... thì tất cả đã hết rồi! Thậm chí, sót không còn một hạt!!
Yul tái mặt, hắn hét ầm lên tức tối:
- Đồ con sâu ăn tạp!!!!
Mặc kệ cho Yul nạt, con bé vẫn thản nhiên hút cốc coca của mình rồi đung đưa chân một cách thích thú. Cho đến khi, coca cũng của nó hết, con bé mới bắt đầu liếc mắt qua nhìn cốc của Yul... vẫn còn đầy ụ. Đôi mắt nham hiểm chợt sáng lên, Xư Bi đột ngột quay ngoắt sang nhìn Yul, đổi giọng ngọt ngào.
- Yul à...
Giật bắn cả mình, Yul vội vàng quay sang quát tháo.
- Cô nói cái giọng gì thế!! Nghe khiếp chết đi được!!!
Miệng nói với Yul, nhưng tay nó đã mò dần sang cốc coca của hắn.
- Coca của tui hết rồi...
Bất thình *** h, chộp vội lấy cốc coca của mình, Yul cố gắng giữ thật chặt mặc dù không thích uống!!
- Yà!! Tránh ra mau!! Con quỷ tham ăn kia!! Cô hết thì mặc cô chứ!!!
- Không!! Tôi hết thì anh phải cho chứ!!
Nói rồi, ngay lập tức, nó giật phắt cốc coca trên tay Yul một cách đột ngột khiến cho hắn... không có đường chống cự. Cầm cốc coca còn đầy ụ trên tay, con bé lại nhoẻn cười thích thú, rồi đưa lên miệng hút sùn sụt.
- He he he!! Thế là tóm được rồi nhé!!
- Yà!! Trả đây!!
Yul vội vàng vùng dậy, nhưng nó vẫn thản nhiên uống tiếp, rồi chớp mắt nhìn nham hiểm.
- Nà! Giỏi thì uống đi!! Tui đã đặt môi vào rồi đó!
Nhìn làn môi con bé đã đặt sát dính lên đầu ống hút... Yul lại quay đi nhìn nhăn nhó...
- Eooo... Cô thật là mọi...
.........................
Một lát sau, sau khi cả cốc coca của Yul cũng đã hết, bụng con bé mới bắt đầu căng phình lên một cách khó chịu. Nó biết – đó là dấu hiệu của việc uống nước quá nhiều! Nhưng mà giờ Yul đang chặn chân lại thế kia, làm sao mà đi được! Đã vậy, nó lại giở trò nhõng nhẽo...
- Yul....!!!
- Eo!!! Tôi đã bảo là cô thôi ngay cái giọng đấy đi cơ mà!!!
- Nhưng tôi...
Con bé ngượng ngùng, nhưng rồi lại chẳng dám nói thành lời... chuyện " bức bối " thế cơ mà...
Thấy con bé gọi mình, gọi lại ấp úng chẳng nói gì... Hắn mới bắt đầu sinh nghi, và quyết định " đột nhập " vào suy nghĩ của con bé.
" Ui yaa!!! Cái bụng chết tiệt này!! Mới uống có chút xíu mà đã quá tải rồi hà!! Khó chịu quá đi mất thôi!! ".
Ý nghĩ của con bé vừa chấm dứt. Chợt, Yul quay sang nhìn... mặt đần đần, rồi lại vội quang sang chỗ khác, bật phá lên cười.
- Há há há!! Biết ngay mà!! Cái đồ ăn tạp!! Uống cho lắm vào!!! Thích tranh phần của tôi à!!
Yul vừa cười, vừa ôm bụng ngặt nhẽo, nhưng rồi, vô tình bắt gặp ánh mắt đáng thương cùng bộ mặt nhợt nhạt của con bé, hắn đành cố nín nhịn, rồi rút chân cho đi qua.
- Thôi đi đi này! Kẻo " xì " ra đây thì ai chịu trách nhiệm đâu!! Ha ha ha!!!
Xư Bi vừa đi, nó vừa ôm bụng một cách nặng nề, rồi quay lại lườm nguýt Yul một cái...
" Hừ! Yul... anh nhớ đó! Bây giờ tôi đang cuống nên tạm tha cho anh nhớ!! Lúc về rồi biết tay tôi!! " – Nói rồi, nó vắt chân chạy vội...
Yul vẫn cười phá lên thích thú -___-".
...............................
Trong lúc đó, tại khu đại sảnh của tầng chiếu phim, có một con bé cũng đang gặp rắc rối với cái bụng như nó – nhỏ tên là Yoon Ji Chun. Vì mới tới khu giải trí này lần đầu nên Chun còn không biết khu vệ sinh ở đâu, bởi vậy mà nó vẫn cứ loay hoay tìm mãi mà chẳng thấy. Cho đến khi, nó lon ton " tóm " được một anh bảo vệ.
- Hey... Chào anh! Anh có thể chỉ cho em phòng vệ sinh ở đâu được không ạ?!
Và sau đó, ngay lập tức, nó được ông ấy dắt đến... phòng vệ sinh nam.
Có lẽ do "cuống" quá mà nó cũng chẳng kịp nhìn lấy cái chữ " khu vực vệ sinh chỉ dành cho nam " treo to tướng ngay bên ngoài. Gấp gáp cám ơn rồi con bé phi thẳng vào trong... tìm đường " cứu nước " ngay khẩn cấp. Nhưng ôi thôi... ngay khi vừa bước chân vào phòng vệ sinh, con bé dường như chết đứng khi thấy cả đám con trai đang quay ra nhìn nó, rồi lại thản nhiên quay vào " giải quyết " tiếp như bình thường – có lẽ – họ – không nghi ngờ – nó.
Lờ đờ bước vào trong, có lẽ đành ngắm mắt làm ngơ cho qua chuyện, tìm tạm một phòng nào đó để " xử lí " cái đống lục đục trong bụng nó cái đã. Nhưng... trời ạ! Tất cả các phòng ở đây đều được thiết kế theo kiểu... chỉ dành cho con trai!!!
Ra ngoài, ra ngoài vội! Con bé vội vàng bước thẳng ra ngoài rồi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ nào người ta lại nhầm lẫn mình đến thế chứ?!
" A... Đây rồi! Phòng vệ sinh nữ ở ngay bên cạnh! " – Chẳng kịp nghĩ nhiều, nó phăng phăng phóng ngay vào đó.
.............
Cánh cửa vừa mở ra, và Chun vừa đặt chân bước vào...
Ngay lập tức... không khí trong phòng vệ sinh bất giác trở nên trầm trọng...
Đám con gái trơ mắt nhìn... nhiều đứa còn khóc thét...
Ji Chun vẫn đần đần... nó chẳng hiểu tại sao bọn kia lại cư xử như thế...
Rồi bất thình *** h, bàn chải, xà phóng, son, lược vv...vv được phi ra tứ tung, ném thẳng vào người con bé, cùng những tiếng hét kinh hoàng!!!
" Oh my god!!! Bảo vệ!! Bảo vệ đâu!! Ở đây có thằng biến thái!! Sao lại để con trai vào đây!!! ".
" Á á á á!!! Biến thái!! Đồ bệnh hoạn!!! ".
Tiếng bọn con gái hét lên thảm thiết trước sự chứng kiến của bao thằng con trai đổ dồn ra hóng hớt.
" Hơ... cái thằng nhóc này... Nó cũng vừa mới vào đây rồi mà! "
" Ừ há! Chú em sang đây sao không giải quyết luôn đi mà còn vô đó làm gì?! "
" Chậc chậc! Liều nhỉ?! Chọc ghẹo vào đám con gái là khổ lắm đấy!! ".
.......
Nghe mọi người mắng nhiếc, bình luận cứ như tát nước vào mặt, rồi những lời lẽ xối xả chẳng ra gì, khiến cho nó phải bực mình hét toáng lên cay cú.
- Mấy người điên hả?!! Tôi là con gái!! Con gái vào phòng vệ sinh nữ thì đã làm sao?!!
Đúng lúc đó, một ông bảo vệ đột nhiên chạy lại, túm lấy tay nó rồi vòng ra đằng sau, nhất quyết không cho nó cựa quậy. Thậm chí, anh ta còn khẽ thì thầm vào tai con bé " đừng nói cho ai biết là tôi dắt cậu vào đây đấy nhé! ".
Ji Chun vừa dứt lời, ngay lập tức, bọn con gái liền phá lên cười rồi buông lời giễu cợt.
- Ha ha ha!! Bây giờ còn có thể loại con trai thích nhận mình là con gái nữa cơ đấy!!!
- Bệnh hoạn quá đi mất thôi!! Nói mồm thì có gì để chứng minh nào?!
Một con nhỏ tóc xoăn, kiêu kì đủng đỉnh đi đến trước mặt nó, rồi nheo mày cất lên cái giọng thách thức đối với con bé. Chun cũng chẳng ngại ngần, ngay lập tức, nó giật phắt tay con nhỏ kia, rồi đặt thẳng lên ngực mình, khẽ mỉm cười...
" Giờ thì sao?! ".
Nhỏ kia giật mình, lập tức rụt vội tay lại, rồi lắp bắp mãi mới nói lên lời...
" Ư... ừm... hơi bị nhỏ nhưng cũng gọi là có... ".
Nghe lời con nhỏ kia, cả đám đều trợn tròn mắt nhìn, rồi không ai bảo ai, kéo nhau chạy thẳng ra khỏi khu vực nhà vệ sinh. Chỉ riêng cái Xư Bi là không như vậy, bởi... trước khi Ji Chun bước vào phòng vệ sinh, nó đã kịp nhìn thấy chiếc vòng thánh giá biểu tượng cho loài Thiện Quỷ cũng đeo trên cổ con bé. Hoang mang suy nghĩ, nó quyết định đứng lì bên ngoài để chờ.
.................
Ngay khi Ji Chun vừa bước ra ngoài, nó đã giật mình khi thấy Xư Bi đang đứng đợi ngay cạnh cửa.
- Ya!! Cô làm cái trò gì mà đứng rình tôi đấy hả?!
Bỏ qua câu trả lời, Xư Bi chỉ nhìn thẳng vào mắt nó... rồi ngay lập tức vào thẳng vấn đề tiếp theo. Nó dõng dạc hỏi.
- Cậu... cũng là Thiện Quỷ?!
.................................
Ngồi uống trà ở căn phòng ngoài đại sảnh, Chun và Xư Bi đều ngáp một hơi dài rồi đưa chiếc dây truyền cho nhau xem. Vừa uống, Xư Bi lại vừa tò mò nhìn Chun, rồi nó hỏi.
- Cậu làm Thiện Quỷ được bao lâu rồi?!
- Hơn một tháng...
- Wa! Lâu vậy đó hả?! Tớ mới làm có gần một tuần hà! Mà cậu thu phục được bao nhiêu vong hồn rồi?!
Nói đến đây, Chun lại có vẻ muốn lảng tránh, đôi mắt nó trùng buồn...
- Mới mười lăm con thôi...
- Hả?! Mới mười lăm vong hồn thôi á?! Nhưng... thời gian chỉ còn gần hai tháng mà...
Xư Bi vừa dứt lời, Chun cũng thở dài, nhưng rồi nó lại chợt cười, một nụ cười rất thản nhiên và có vẻ vẫn yêu đời.
- Thì đã làm sao chứ?! Dù sao thì tớ cũng muốn làm Quỷ mà!
Lời Chun nói...
Bất giác...
Như kim đâm vào ngực nó...
Tự dưng làm nó nhói đau...
Sao lại có thể như thế được?!
Sao có thể coi rẻ mạng sống của mình như thế được?!
Làm người không muốn lại muốn làm Quỷ là sao?!
Cậu ta không nghĩ tới nỗi đau mà gia đình đang phải mang nặng khi thấy cậu ta mất hay sao?!
Thậm chí... nếu cậu ta là một con Quỷ...
Chỉ nghĩ tới đây thôi, có lẽ không kiểm soát nổi cảm xúc của mình nữa, Xư Bi đột ngột đứng phắt dậy và xin phép được đi trước.
Nhưng trước khi nó đi, Chun cũng chợt gọi với lại khiến nó phải quay đầu... ngơ ngác.
- Hey!! Chờ chút đã!!
- Gì vậy?!
- Chúng mình còn chưa biết tên nhau mà?!
- Ừ... ừm! Tớ là Xư Bi! Na Xư Bi!!!
- Hì hì!! Cái tên hay quá!! Còn tớ là Chun! Yoon Ji Chun!
Chun vừa dứt lời, Xư Bi cũng chỉ kịp mỉm cười một cái rồi nó lại vội vàng chạy ngoắt đi, để lại cho Chun một nỗi niềm tiếc nuối đến khó tả trong lòng.
....................................
Trở về phòng chiếu, nó lon ton bước vào, cố gắng không đánh động ảnh hưởng tới mọi người xung quanh. Nhưng vừa mới kịp an tọa lại tại chỗ, thì trước mặt nó đã bất ngờ hiện lên hai chữ " The end " to đùng!! Hu Hu!! Tức quá mà!! Chỉ tại... mà thôi... tại mình chứ tại ai... Xư Bi thở dài buồn chán. Rồi nó lại ngước qua nhìn Yul... A! Yul đang ngủ, hắn ngủ thật là say. Dường như tiếng hét của mọi người cũng không làm phiền đến giấc ngủ của hắn, vì ma quỷ đối với hắn cũng có là cái gì đâu. Xư Bi thầm phì cười rồi lại cố gắng lay Yul dậy.
Đang ngủ mà lại bị lay dậy, Yul chợt vùng mình tức tối như ở nhà, cũng may mà mọi người đi hết rồi đấy!
- Yà!! Các người làm cái gì vậy!! Muốn tôi đuổi việc hết hả?!!
Yul gắt lên nhưng Xư Bi lại hằm hè, nó khẽ gằn giọng theo kiểu "anh chị".
- Cái gì cơ?!! Anh bảo đuổi việc ai cơ?! Dám đuổi cả tôi á?!!
Đến lúc này, sau khi nghe thấy cái giọng quen thuộc của Xư Bi cất lên, Yul mới chợt tỉnh cả người.
- Hơ... là cô đấy à?! Tôi đang ở đâu thế này... ha... A! Đúng rồi!! Tôi đang xem phim!!
Hắn chợt reo lên như bắt được vàng vì đã nhớ ra tất cả, nhưng con bé lại dội ngay một gáo nước lạnh vào mặt khiến cho hắn càng tỉnh ngủ.
- Anh đang xem phim... hay là anh đang ngủ... Hả?!!!
Xư Bi gào toáng vào mặt hắn khiến cho Yul chợt giật mình, nhưng dường như cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Xư Bi xuất hiện, hắn lờ đờ...
- Hơ... mà sao cô lại ở đây... tôi tưởng cô đi "xử lí" cái bụng rồi cơ mà?!
Yul khẽ nhoẻn cười khiến cho nó lại đỏ chín cả mặt, rồi vội vàng gạt đi mọi chuyện, nó cắm cúi bước thẳng ra ngoài, để lại một mình Yul ngồi cười khoái trá.
" He he! Định chơi tôi à! Đâu có dễ! " – Yul cười mỉm.
.............................
Ra khỏi tòa nhà giải trí, lúc này cũng đã quá chiều, Yul mệt mỏi vươn vai vài cái rồi tỏ ý bảo nó về.
- Hey! Con sâu ăn tạp! Muộn rồi đó, muốn về chưa?!
Câu hỏi lấp lửng của hắn lại khiến nó cười toe, con bé nhoẻn miệng một cái rồi hí hửng trả lởi.
- Chưa đâu! Tôi còn muốn anh đi cùng tôi đến một nơi nữa!
-?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...