“Đây là thư viện.” Tiến vào một khu vực rộng lớn nơi nơi là sách, Dio chỉ vào quả cầu màu xanh treo lơ lửng trên từng bàn, hỏi. “Cậu biết kia là gì không?”
“Đá mana?”
“Đúng vậy, nó được dùng để tạo phép thuật cách âm. Cái bàn tròn chính là tầm ảnh hưởng của nó, nhờ thế chúng ta mới có thể nói oang oang ở đây.” Theo ánh mắt của Dio, quả nhiên những học sinh đang ngồi quanh chiếc bàn tròn đều đọc sách rất chuyên chú, dường như thật sự không biết tới sự xuất hiện của họ. “Thư viện được phân ra làm ba tầng, nhưng chúng ta chỉ được phép xem ở tầng một thôi.”
“Vì sao?”
“Vì chúng ta là Idun.” Dio trả lời, vẻ mặt tủi thân sâu sắc.
Sau khi lượn một vòng quanh thư viện, hai người bắt đầu đi tới những nơi khác trong trường. Từ đài phun nước, vườn hoa, phòng thí nghiệm, cho đến nơi lưu trữ đá mana, trường phép thuật bảo vệ, còn cả nhà ăn, nhà vệ sinh, phòng y tế,… Cứ đi khắp nơi như vậy, cho đến khi hai người tách ra trước cửa lớp học để Rood lấy thời khóa biểu từ chỗ giáo sư, mặt trời cũng đã lặn hẳn.
Thế này mà gọi là hướng dẫn tham quan trường? Sắc mặt Rood vặn vẹo. Một chuyến thám hiểm khám phá thì đúng hơn. Sao mới tới có một ngày mà Dio đã biết đủ chỗ thế? Nếu học hành cậu ta cũng chịu khó như vậy thì tốt rồi.
Đứng trước căn phòng đề hai chữ quản lý, Rood thầm nghĩ, đưa tay gõ vài tiếng trên cửa trước khi bước vào. Người quản lý khu ký túc xá là một cô giáo trung niên. Thấy cậu, cô cười hỏi.
“Chào em, Rood Chrishi phải không? Cô đang đợi em đấy.”
“Vâng.”
“Em đã đi tham quan trường rồi chứ?”
“Rồi ạ.”
“Ha ha, trường ta khá là rộng phải không?” Cô cười híp mắt nhìn sơ đồ ký túc trong tay. “Đồ đạc của em đã được chuyển tới. Còn phòng thì… thông thường, ngoài Hereis ra, các học sinh còn lại đều phải ở hai người một phòng. Lớp Idun của chúng ta hiện tại đa số các phòng đều đã đủ người, chỉ còn lại một chỗ trò Artian.”
“Artian?” Rood hỏi. “Lidusis Dien Artian ạ?”
“Ồ, em biết bạn ấy sao?” Cô quản lý ngạc nhiên.
“Vâng, cậu ấy ngồi cạnh em trong lớp học.”
“Vậy thì hay quá, đúng là cậu ta đấy. Đây là bản đồ khu và chìa khóa phòng. Em cứ dựa theo đó sẽ tìm được phòng mình thôi.”
“Vâng ạ.”
Nhận lấy chìa khóa đánh số 105 cùng bản đồ ký túc và vài túi hành lý, chẳng mấy chốc, Rood đã tìm ra vị trí phòng mình.
Lidusis đi đâu rồi sao?
Sau vài tiếng gõ không nhận được hồi âm, cậu quyết định vươn tay đẩy nhẹ cánh cửa. Lúc này trời đã tối hẳn, toàn bộ không gian trong phòng tràn ngập một màu đen u ám. Rood với tay bật công tắc đèn gần cửa, lập tức, ánh sáng trắng rực rỡ chiếu rọi cả căn phòng.
Rộng thật! Đảo mắt nhìn xuống sàn nhà lát gạch bóng loáng cùng huy hiệu trường Helios in thật to trên tường, Rood âm thầm ngạc nhiên trước diện tích nơi đây. Căn phòng này hệt như một khách sạn thu nhỏ, không chỉ thoáng đãng mà còn nằm ở tầng trên, tầm nhìn rất đẹp. Đồ nội thất, trang thiết bị cùng vật dụng trong phòng mặc dù không phải loại tốt nhất nhưng vẫn rất tiện nghi đầy đủ. Trừ đi tủ quần áo, bàn học và hai chiếc giường lớn, bên trong còn có một nhà tắm và phòng vệ sinh, thậm chí còn có một căn bếp nhỏ, hỗ trợ việc ăn uống cho những ai có nhu cầu nấu nướng riêng tư.
Đúng là trường quý tộc.
Đặt túi hành lý của mình xuống, cậu bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Vì trước đó Kielnode đã dặn khi ở đây phải giả vờ là một học sinh bình thường chưa được thức tỉnh, nên cậu cũng không mang theo đá mana hay cuộn dịch chuyển nào. Hành lý đơn giản chỉ có quần áo, sách vở và một ít vật dụng cá nhân.
“Cậu…”
Đang lúc dồn toàn bộ tâm tư vào đống đồ trên tay, một tiếng gọi vang lên từ phía sau khiến Rood thoáng giật mình. Cậu quay đầu lại, nhận ra Lidusis đã vào phòng từ lúc nào, khuôn mặt bị tóc che gần hết không thấy rõ biểu cảm, chỉ có giọng nói hoảng hốt tiết lộ tâm tình của cậu ta.
“Xin chào! Từ giờ chúng ta sẽ ở chung một phòng.” Đứng dậy và nở một nụ cười thân thiện hết mức, chỉ khi mặt đối mặt ở khoảng cách gần thế này, Rood mới nhận ra đôi mắt của Lidusis có màu tím sẫm. “Cậu đã ăn tối chưa?”
“Tôi… chưa.” Ngập ngừng trả lời một câu, Lidusis nhìn người đầu tiên bắt chuyện với mình ở trường này lại là cậu học sinh tới lớp muộn nhất, tâm tình nửa vui mừng nửa lo lắng, rốt cuộc vẫn không thoát khỏi những ám ảnh từ trước đến giờ, sắc mặt nhanh chóng ảm đạm.
“Tôi cũng chưa, chúng ta đi ăn nhé?” Rood đặt chồng sách xuống bàn học, vui vẻ đề nghị.
Ăn tối cùng nhau sao? Lidusis ngẩn người, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói này. Học sinh mới kiêm thủ khoa của trường là một người rất được quan tâm, không chỉ học giỏi, tính cách cũng tốt, so với cậu thật như một trời một vực. Người như vậy… tuyệt đối không thể bị cậu hủy hoại được.
Còn chưa kịp nói ra lời từ chối, cánh tay Lidusis đã bị nắm chặt. Rood vừa lôi kéo tay cậu ta, vừa đảo mắt tìm phòng của Dio ở tầng dưới. Vài phút sau, dưới con mắt của học sinh toàn trường, ba người nghênh ngang bước vào phòng ăn, ừm, chính xác là hai người đi đầu kéo theo một chàng trai tóc xám nâu bước tới.
Vì mới là ngày đầu tiên của năm học chính thức, bài vở các lớp đều không có nhiều, hiện tại lại đang là giờ ăn nên học sinh tụ trong này rất đông. Sau khi chọn được một bàn trống, Dio tự tin nhận trọng trách lấy đồ ăn cho ba người.
“Sao thế, Chevel?”
Ở một bàn ăn tầng trên, có vài học sinh mặc trang phục Helios tiêu chuẩn. Trong đó, nổi bật nhất là một chàng trai có mái tóc dài vàng óng, khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lẽo ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm. Ánh mắt hắn như mũi dao chĩa vào ba con người vừa xuất hiện, chính xác là vào người thanh niên cao lớn đi ở cuối. Cặp mắt màu vàng kim ánh lên một tia giận dữ, lấp lánh sáng rọi hệt như màu hình thêu trên áo hắn.
Phải, đây là một nhóm học sinh lớp Hereis.
“Sao thế, Chevel?” Giọng nữ lúc nãy một lần nữa lặp lại câu hỏi.
“Tôi nghĩ là năm nay sẽ có chuyện vui để làm đấy.” Nhìn xuống thằng nhóc đang lo lắng không yên ngồi dưới kia, Chevel cười nhạt trả lời, ngoắc tay gọi một tên Klad đang đứng gần đó. “Dọn dẹp sạch sẽ thư viện. Trong vài ngày nữa, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc chào đón nó.”
“Vâng.” Nhận được chỉ thị, tên Klad không có bất cứ câu hỏi gì, tức tốc rời khỏi.
“Ha ha.” Nhắm mắt giấu đi một tia ưu thương, Chevel lần nữa trưng ra bản mặt lạnh lùng bất cần đời, nhìn sang cô gái tóc hồng bên cạnh. “Anna, điều tra cho tôi thông tin về cả ba đứa Idun đó.”
“Được.”
oOo
“Có chuyện gì thế?”
Rood nghi hoặc nhìn sang Lidusis từ khi tiến vào nhà ăn vẫn mang một bộ dạng lo lắng không yên, không nhịn được hỏi.
“Tôi…” Lidusis mấp máy môi, cảm nhận được một luồng hận ý lạnh tới tận linh hồn vừa xuất hiện, cố gắng bình ổn tâm trạng nhìn chàng trai trẻ đang quan tâm hỏi han mình, trong lòng tràn ngập một nỗi vui mừng xen lẫn lo lắng.
Nếu biết mình có bạn, mẹ sẽ rất vui. Nhưng… lỡ như các cậu ấy gặp phải chuyện không hay thì sao? Mình nghe nói anh Chevel cũng học ở trường này, còn là học sinh Hereis…
Xoảng.
Giữa lúc lo lắng phân vân, một tràng âm thanh chói tai vang lên ở đại sảnh buộc Lidusis phải hồi phục tinh thần. Cậu hốt hoảng nhìn theo hướng tiếng động, thấy ngay một bóng người đang nằm sóng soài ở đó.
“Dio.” Rood cũng thấy cảnh này, lập tức nhảy khỏi bàn, trong nháy mắt đã kéo được chàng trai tóc xanh khỏi những mảnh vỡ trải khắp nơi từ chiếc bình thủy tinh vừa rơi xuống.
“Ôi không!”
“Nguy hiểm quá.”
“Chuyện gì xảy ra với cái bình đó vậy?”
“Mọi vật trang trí ở đây luôn được bố trí thuật cố định mà.”
“May là cậu ta tránh kịp, tớ không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cái bình khổng lồ đó rơi trúng người đâu.”
Biến cố bất ngờ này làm các học sinh trong nhà ăn một phen hoảng hốt. Ai nấy vừa lo lắng vừa sợ hãi nhìn những mảnh thủy tinh nhọn hoắt đang lấp lánh dưới ánh sáng đèn. Lidusis bước tới gần chỗ Rood và Dio, đang định nói gì đó, khóe mắt chợt liếc thấy bên cạnh những mảnh thủy tinh còn rải rác đồ ăn bị đổ từ khay lúc Dio ngã xuống, nhất thời khựng tại chỗ, hô hấp như ngừng lại.
Cậu ấy bị thế này… vì đi lấy đồ ăn.
Phải rồi, là vì đi lấy đồ ăn!
‘Mày đúng là sao chổi.’
‘Mày chỉ đem bất hạnh tới cho người khác mà thôi.’
‘Loại người như mày, tốt nhất là ở một mình, đừng cố gieo rắc tai ương nữa.’
‘Lis, tao thật sự không muốn thừa nhận rằng có một đứa em trai như mày. Mày đúng là sự sỉ nhục cho dòng họ Artian.’
‘Chevel Phon Hadelio, từ giờ trở đi, nó sẽ là người mày không muốn gặp nhất. Hay nói đúng hơn, là không dám gặp chứ nhỉ?’
Từng câu từng chữ của người kia trong quá khứ lúc này lại vang lên. Lidusis cứ đứng ngẩn ra, cậu không còn nhận thức được hai người bạn mới của mình đang làm gì, không nghe được phản ứng của mọi người xung quanh về chuyện vừa xảy ra, cũng không còn thấy các giáo sư đang xuất hiện để trả mọi thứ về vị trí vốn có. Văng vẳng bên tai cậu chỉ là những lời nguyền rủa cay độc của anh trai ruột cùng gương mặt đẫm máu của những người từng thân thiết bên cạnh.
“Xin lỗi, thật xin lỗi…” Cắn răng thốt ra được vài chữ, ánh mắt Lidusis tối sầm lại, một đường chạy khỏi nơi này.
“Lidusis?” Rood đỡ Dio đứng dậy, phát hiện ngoài chút vết bẩn trên quần áo thì hoàn toàn không có vết thương nào, vừa định quay sang trấn an, chợt thấy Lidusis như một cơn lốc chạy biến khỏi nhà ăn. Vừa rồi, cậu ta dường như lẩm bẩm gì đó?
Xin lỗi… ư?
“Ôi, thật may là tớ phản xạ kịp lúc.” Dio kéo tay Rood, nước mắt lưng tròng kể lại sự cố vừa xảy ra. “Cậu nói xem, vụ này nên được coi là may mắn hay xui xẻo chứ? Nếu là người khác đi qua chỉ sợ mất mạng luôn rồi.”
“Cả hai.” Rood trả lời. “Người ta hay gọi là trong cái rủi có cái may đấy. Nhưng cậu không sao là tốt rồi.”
“Ừ, giờ tớ chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa. Chúng ta quay về đi.”
“Được.” Rood trả lời, cặp mắt sắc bén thoáng liếc về mấy mảnh vụn vẫn còn vương mana. Chuyện lần này… không phải vô ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...